Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Ở quân khu Tô Châu, những hàng cây ngô đồng dọc hai bên đường vẫn xanh tươi, tiếng ve kêu rả rích đã êm đềm hơn rất nhiều.

“Đêm đó tôi đang huấn luyện trong quân doanh, trong đó có bia ngắm, ngày thường sẽ dùng để bắn súng cho nên lúc tiếng súng vang lên khiến tôi tỉnh dậy,- mặc dù tôi hoảng sợ nhưng cũng không để ý lắm.


Người đàn ông đang mặc quân trang, trên vai còn có vài ngôi sao, tên của ông ta là Lý Lực Quần, là đoàn trưởng của quân khu Tô Châu, là trung tá của trung đoàn.

Giờ phút này, Lý Lực Quần đang ngồi trong phòng thẩm vấn, thành thật trả lời các câu hỏi.

“Có phải có người đi ra kêu “Ngô tướng quân đã xảy ra chuyện” nên ngài mới dừng huấn luyện lại, chạy đến phòng của tướng quân đúng không?” Chu Bồi cúi đầu liếc nhìn ghi chép của người khác, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Lực Quần.

Lý Lực Quần gật đầu: “Đúng vậy, vốn tôi tưởng bệnh tim của tướng quân lại tái phát, không mang thuốc hoặc là bọn họ không tìm thấy thuốc, nhưng khi chạy vào mới nhìn thấy trên người ông ấy đều là máu…” Ông ta dừng một chút, cúi đầu: “Vốn tôi muốn gọi bác sĩ, nhưng vợ của Ngô tướng quân Hồ Cảnh lại ngăn trước, chỉ nói sẽ cho chúng tôi ra ngoài nếu chúng tôi đảm bảo không tiết lộ một câu nào với bên ngoài.


Chu Bồi nhíu mày, nhấp miệng: “Mọi người trong phòng có đồng ý không?”
Lý Lực Quần lắc đầu: “Không có, có một người là con nuôi của Ngô tướng quân, Hoàng Minh Lỗi, hắn không đồng ý, nói muốn báo cáo, làm rõ chuyện cha hắn bị người ta bắn chết…” Ông ta dường như rất đau khổ, tay sờ tóc, mũi chân nhúc nhích vài cái: “Sau đó Hồ Cảnh lấy ra một khẩu súng, nổ súng với Hoàng Minh Lỗi, bắn trúng đùi hắn, lúc đó chúng tôi đều sợ hãi…”
Nói tới đây, ông ta liếm môi, trong mắt đầy lo lắng, ngón tay siết chặt: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Chu Bồi gật đầu, chỉ trong chốc lát cánh cửa sau lưng mở ra, một người đi vào đưa điếu thuốc.

Lý Lực Quần ngậm thuốc lá, bàn tay châm thuốc không ngừng run rẩy, mãi đến khi chăm được điếu thuốc rít vào một hơi rồi phun ra mới bình tĩnh được một chút.

“Cũng không phải chúng tôi sợ hãi, mà là chúng tôi đều là cựu chiến binh trong Chiến tranh Triều Tiên… Có cái bệnh gọi là PTSD gì đó, đôi khi nghe thấy tiếng súng sẽ sợ hãi trong tiềm thức, chứ đừng nói đến việc Hồ Cảnh nổ súng bắn người…”
Nói xong, ông ta giơ tay lau mặt một cái.

“… Chúng tôi ra khỏi phòng, không một ai nói lời nào nhưng Hoàng Minh Lỗi lại bị nhốt ở trong phòng, Hồ Cảnh đi ra, khóa cửa từ bên ngoài, nhốt hai người bọn họ lại với nhau…” Lý Lực Quần nói xong lại hút một ngụm thuốc: “Khó trách bây giờ đứa trẻ này lại có vấn đề về thần kinh, ở cùng thi thể hai ngày, ai cũng không thể bình thường được…”
Chu Bồi gật đầu, quay đầu nhìn vào gương, chỉ nghe thấy có người nói trong tai nghe:“Được rồi, thả ông ấy đi.



“Lý trung tá, cảm ơn ngài đã phối hợp nhưng bây giờ ngài không thể rời khỏi quân doanh được.


Chu Bồi và Lý Lực Quần đồng thời đứng lên: “Được, có việc gì mấy người cứ đến tìm tôi…”
Hai người bắt tay, sau đó Lý Lực Quần đi ra ngoài trước.

Chẳng bao lâu sau, Tưởng tướng ở phía sau tấm kính cũng đi ra, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ nghiêm túc.

“Tưởng tướng quân, tình huống không khác lắm, khẩu cung của ông ấy và những người khác đều giống nhau.


Chu Bồi đi đến bên cạnh Tưởng tướng: “Chúng ta có thể đến thẩm vấn Hồ Cảnh.


“Tôi đi thẩm vấn với cậu, để Tiểu Lương đi trước đi.


Tiểu Lương chính là phó sĩ quan vừa ngồi bên cạnh Chu Bồi ghi chép.

Hai người lại đi vào trong phòng lần nữa, khi Hồ Cảnh được đưa vào đã bị còng tay, tóc bà ấy đã bạc, quần áo sạch sẽ, trên mặt không có chút cảm xúc, đó là dáng vẻ thường ngày của một người ở trên cao.

“Ngô phu nhân…” Chu Bồi mới vừa mở miệng, Hồ Cảnh đã nhìn về phía cậu, đôi mắt sắc giống như dao kiếm: “Tôi là Hồ tướng quân, sao kết hôn rồi thì tôi lại thành Ngô phu nhân?”
Chu Bồi giơ tay sờ mũi: “Hồ tướng quân, có thể nói cho tôi biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không?"
Hồ Cảnh ngồi trên ghế, eo lưng thẳng tắp: “Chuyện rất đơn giản, chính là lão Ngô bị người ta bắn chết, là tranh chấp của đảng phái, có người muốn chúng tôi chọn lập trường, chúng tôi không đồng ý nên đã giết ông ấy.


Tưởng tướng nhíu mày: “Vậy vì sao không giết cô?”

“Đây là cảnh cáo, tiếp theo chính là tôi.

” Hồ Cảnh dừng một chút: “Nhà chúng tôi… Bao gồm cả quân khu Tô Châu, tôi có tiếng nói lớn hơn lão Ngô, đây là một lời cảnh cáo.


“Vì sao ngài không báo cáo mà lại đi phong tỏa tin tức trước?” Chu Bồi đặt câu hỏi.

Hồ Cảnh bất đắc dĩ cười: “Vô dụng thôi, tôi muốn tìm xem ai là người chịu trách nhiệm xử lý cái chết của lão Ngô, nếu là người tôi không tin tưởng, tôi sẽ không báo cáo, tôi sẽ trực tiếp thiêu chết lão Ngô, sau đó trực tiếp chọn lập trường.


Tưởng tướng bĩu môi: “Như vậy quá tàn nhẫn… Là ai giết lão Ngô, hơn nữa là ai bảo các người chọn lập trường?”
Hồ Cảnh mỉm cười nhìn bọn họ: “Tôi không thể nói.


“Vì sao?” Chu Bồi khó hiểu.

Hồ Cảnh nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sự quan tâm với người trẻ… Hoặc cũng có thể là khinh bỉ: “Sớm muộn gì mấy người cũng phải lựa chọn, là địch hay là bạn, tôi không muốn mạo hiểm.


“Tôi sẽ không lựa chọn gì hết…” Chu Bồi còn chưa nói xong đã bị Hồ Cảnh cắt ngang: “Lão Tưởng, người kế nhiệm của anh không được, quá ngây thơ rồi, đấu tranh chính trị, người chết ta sống, nào có thể trung lập…”
Tưởng tướng lắc đầu, không trả lời.

Hồ Cảnh nhìn Chu Bồi: “Còn muốn hỏi gì nữa? Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi.


Cậu không hỏi được gì, chỉ có thể thả bà ấy ra.


Hồ Cảnh vừa rời đi, Tưởng tướng vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, Chu Bồi suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Nhốt ở trong chắc an toàn hơn bên ngoài, bà ấy rất xảo quyệt.


Tưởng tướng nghe vậy thì cười: “Bà ấy vẫn luôn gian xảo như thế…”
“Vậy ngày mai chúng ta lại hỏi tiếp?”
Tưởng tướng lắc đầu: “Tôi hiểu bà ấy, bà ấy đã không muốn nói thì làm thế nào cũng sẽ không chịu nói…” Ông ấy nói xong lại thở dài một hơi, vỗ bả vai của Chu Bồi: “Đâu có chuyện nhốt ở trong thì an toàn, bà ấy đang ỷ là tôi nên muốn làm gì thì làm đấy.


Chu Bồi lập tức không kịp phản ứng, Tưởng tướng thẹn thùng cười là điều mà Chu Bồi chưa từng gặp qua: “Khi còn trẻ hai người chúng tôi đã từng hẹn hò.

"
“…”
Hai người đi ra ngoài, Chu Bồi chuyển sang đề tài khác: “Đường vào văn phòng tướng quân không có nhiều camera, hơn nữa bởi vì vấn đề bảo mật mà không mở được hai cái.

Hiện tại chúng ta không thể xác định được hung thủ, cũng không thể xác định được ai đã ép họ đứng về phe nào.

"
Tưởng tướng chắp tay sau người: “Chờ tình hình của Hoàng Minh Lỗi tốt một chút, chúng ta sẽ tới hỏi hắn chuyện gì xảy ra.


Chu Bồi đi bên cạnh ông ấy gật đầu, tướng quân đột nhiên nói: “Cậu có biết công an Tô Châu muốn nhúng tay vào chuyện này không?”
“Biết ạ.


Tưởng tướng hừ lạnh một tiếng: “Chuyện quân đội bọn họ cũng dám nhúng tay vào… Làm xằng làm bậy…”
Đi ra bên ngoài doanh trại, binh lính ở đằng xa đang huấn luyện, nắng chiều rất nóng, trên làn da ngăm đen đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Hai người đứng dưới tàng cây ngây người trong chốc lát, Tưởng tướng xoay người nhìn Chu Bồi: “Sáng nay tôi nhận được điện thoại của người nhà, chị cậu Chu Hề Dã tìm đến nhà của chúng tôi… Nói cậu không liên lạc được với cô ấy?”
Chu Bồi nghe thấy tên của chị gái, đưa tay sờ mũi, sau đó hơi mỉm cười: “Mỗi ngày tôi đều điện thoại…”
Tưởng tướng mỉm cười: “Được rồi, trở về phòng làm việc đi… Tưởng Yến Từ còn hỏi tôi có phải bắt nạt cậu hay không… Thật là mắc cười…”
Tưởng Yến Từ là con gái của Tưởng tướng, Chu Bồi lắc đầu trước cái nhìn chằm chằm của tướng quân: “Sao có thể chứ?”
Tướng quân gật đầu: “Đúng vậy, cậu mau gọi cho con bé, nói với nó tôi đối xử với cậu thế nào… Con bé này luôn bôi nhọ tôi…”

Chu Bồi nhếch khóe miệng cười, hoá ra là muốn cậu liên hệ với Tưởng Yến Từ.

Cậu không có ý gì với Tưởng Yến Từ cả: “Tướng quân, lần trước tôi có nghe Tưởng Yến Từ nói rằng cô ấy có bạn trai rồi, tôi gọi cho cô ấy như vậy thì hình như không được tốt lắm nhỉ?”
Tướng quân hơi dừng bước: “Hả? Bạn trai? Sao tôi lại không biết? Ai? Con bé nói với cậu khi nào…”
Chu Bồi kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Đến văn phòng, trên TV đang chiếu tin tức, là Lệnh Hành Chỉ đang tọa đàm ở một hội nghị chuyên đề của chính phủ tại Môn Đầu Câu, chủ yếu xử lý vấn đề tham nhũng của chính phủ, còn phá bỏ và di dời cùng một lúc.

Tướng quân rót một ly trà, uống một ngụm, mới ngồi xuống chỉ tay vào TV: “Tên nhóc Lệnh Hành Chỉ này có thủ đoạn rất lợi hại, không đến hai ba lần đã chỉnh lý được Môn Đầu Câu… Tốt xấu gì cũng đã làm được chút chuyện thiết thực, đáng tin hơn người cha của cậu ta nhiều.


Chu Bồi không cảm xúc nhìn thoáng qua Lệnh Hành Chỉ trên TV, ngồi trên ghế chủ vị, dáng vẻ gần gũi với mọi người.

“Chu Bồi, thời gian tới tôi phải về Bắc Kinh một chuyến, tôi còn phải quản lý chuyện duyệt binh bên kia, người của các quân khu đều phải đi… Ở đây giao cho cậu, đừng sợ bọn họ, tôi cho cậu đặc quyền!”
Tướng quân nói xong, Chu Bồi gật đầu.

Ra khỏi văn phòng, Chu Bồi lập tức gọi cho Chu Hề Dã, điện thoại chưa kịp vang lên quá hai tiếng thì cô đã bắt máy: “Chuyện gì?”
Chu Bồi cười cong mắt: “Chị, sao chị nói với bọn họ là em không liên lạc với chị? Một ngày điện một lần không đủ sao? Hay mỗi ngày chúng ta đều call tình tứ nhé.


Chu Hề Dã mới vừa uống một ngụm nước, thiếu chút nữa mắc nghẹn: “Không phải, không phải… Chị không có ý đó… Em ở Tô Châu thế nào? Đừng xen vào cuộc đấu đá của bọn họ, tướng quân sẽ lo liệu thay em, em cứ trốn ở phía sau, phải chú ý an toàn…”
Chu Bồi nghe Chu Hề Dã nhắc nhở, mọi cảnh giác và vẻ mệt mỏi trên mặt đều biến mất.

Tưởng tướng rời khỏi Tô Châu sớm hơn dự kiến của cậu, bên Bắc Kinh đã xảy ra chuyện.

“Hai ngày trước tôi còn nói Lệnh Hành Chỉ đáng tin, vậy mà lần duyệt binh này lại lập tức gây chuyện!”
Tưởng tướng hùng hổ ở trong phòng làm việc, nhấc điện thoại lên bấm số, bên kia vừa mới bắt máy thì ông ấy lập tức từ hung dữ trở nên dịu dàng: “Tiểu Lệnh hả? Ừm, tôi là Tưởng Vân Bằng đây, kích cỡ của chiếc xe tăng kia… Ừm, sao ảnh của nó lại đầy trên mạng vậy?”
“May mà không phải vũ khí bí mật quan trọng… À… Ừm…”
Nói chuyện điện thoại với Lệnh Hành Chỉ xong, mắt mũi miệng của Tưởng Vân Bằng đều nhăn nhúm lại với nhau: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận