Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Thật ra chuyện cũng không lớn lắm, chỉ là mô hình và hình ảnh của xe tăng, máy bay, tên lửa trong lễ duyệt binh đã bị rò rỉ và lan truyền trên các nền tảng lớn.
Lệnh Hành Chỉ, Tưởng tướng quân, bộ trưởng bộ quốc phòng cùng với một nhóm lãnh đạo cấp cao của Bảo Lợi mở một cuộc hội nghị khẩn cấp.

Thông tin bị rò rỉ là về các xe tăng, máy bay, tên lửa sẽ được sử dụng trong lễ duyệt binh, không đề cập đến bí mật quốc gia nhưng các vũ khí ở buổi duyệt binh đã bị tiết lộ, điều này chứng minh bí mật quốc gia có khả năng bị rò rỉ ra bên ngoài.
Gián điệp?
Bên trong có người muốn tạo phản?!
Hay bên trong quốc gia đã bị các phần tử thù địch xâm nhập?
Mọi người vì chuyện này mà gió thổi cỏ lay, thần hồn nát thần tính.
Mục đích mở họp, một là tìm hiểu xem chuyện này bị lộ ra như thế nào, hai là tăng cường các biện pháp an ninh, tăng mức độ bảo mật lên cao.
“Một lô vũ khí, xe tăng, máy bay chiến đấu đều là sản phẩm đã được bán trước đó.

Điều kỳ lạ là…” Người lãnh đạo cấp cao của Bảo Lợi nhíu mày.
“Vũ khí chúng ta nghiên cứu phát minh gần đây, thông tin về máy bay chiến đấu và đạn pháo được biểu diễn trong lễ duyệt binh lần này vẫn chưa bị lộ.”
Lệnh Hành Chỉ mím môi: “Những tấm ảnh bị lộ đó giống như một trò đùa hoặc là… Ra oai?”
Anh nhìn xung quanh, mọi người có mặt đều cau mày, không nói gì.
“Những người biết loại và kích cỡ cụ thể của vũ khí lần này là tướng quân Tưởng Vân Bằng, tôi và các người.” Anh nói với người lãnh đạo cấp cao của Bảo Lợi: “Muốn điều tra chỗ bị lộ là chuyện không dễ dàng, vì an toàn của chính phủ, mời mọi người phối hợp một chút.”
Tra, phải bắt đầu điều tra, Lệnh Hành Chỉ cầm ly trà lên nhấp một ngụm, lá cây bên trong đã ố vàng, nước đã nguội, uống một ngụm xuống thì nước lạnh đi vào dạ dày, cảm giác khó chịu làm anh tỉnh táo hẳn lên khiến anh cảm thấy chân như đáp được xuống đất.
Chuyện lớn như vậy đã xảy ra ở Bắc Kinh, nằm trong biên chế nhiều năm thế này, chẳng mấy chốc các quan chức ở thủ đô đều biết phía trên đã xảy ra chuyện, nhưng chuyện gì thì mọi người đều im lặng.
Chu Hề Dã nhìn bọn họ châu đầu ghé tai trong nhà ăn, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại làm ra vẻ kinh ngạc, lắc đầu phủ nhận, sau đó làm ra vẻ mặt suy đoán buồn cười.
Không phải chỉ là những bức ảnh bị lộ ra thôi sao?
Cô làm tốn rất nhiều công sức, nhưng hiệu quả quá đủ.
Ăn cơm trưa xong, Chu Hề Dã đi đến cửa hàng tiện lợi mua một gói kẹo cao su, quản lý mỉm cười đi tới góp vui: "Chủ nhiệm Chu, Bắc Kinh lại bắt đầu tra xét rồi, gần đây đã xảy ra chuyện gì à?"
Chu Hề Dã bỏ một miếng kẹo cao su vào trong miệng, nhìn quản lý mỉm cười: “Tôi không biết nữa, sắp diễn ra lễ duyệt binh rồi… Chuyện này ở Bắc Kinh bất thường như vậy mà.

Anh là người Bắc Kinh, mỗi năm lớn bé đều phải phong bảy tám lần…”
Cô xoay người rời đi, trở lại phòng làm việc, mới vừa mở máy lọc nước thì Lý Tiểu Sầm đã gõ cửa tiến vào: “Chuyện gì?”

Lý Tiểu Sầm do dự một hồi lâu mới nói: “Chủ nhiệm, em làm không tốt chỗ nào sao? Em đã xem kỳ thi công vụ năm nay, muốn tuyển thêm một trợ lý…”
Chu Hề Dã ngồi xuống: “Tôi tuyển trợ lý thì có liên quan gì đến cô? Đây là trong biên chế, cô làm tốt hay không tốt, chúng tôi cũng sẽ không sa thải cô."
Lý Tiểu Sầm lắc đầu: “Không phải, em không phải có ý này, em chỉ muốn…”
Tai cô ta đỏ bừng, không biết nên nói thế nào, cô ta muốn trở thành tâm phúc của Chu Hề Dã, hiển nhiên là chủ nhiệm Chu cũng không coi sinh viên mới ra trường như cô ta là một quân cờ quan trọng.
Sau khi nước trong bình được đun sôi, Chu Hề Dã cầm một cái ly qua lấy nước, ánh mắt rơi vào trên ly, tiếng nước va vào thành cốc rất lớn.
Giống như đếm ngược, khi Chu Hề Dã rót nước xong, Lý Tiểu Sầm đột nhiên mở miệng, nhắm mắt lại nói: “Chủ nhiệm, chị không có một ai đáng tin, em muốn mình có thể trở thành… Phụ tá đắc lực của chị.”
Qua vài giây im lặng, Lý Tiểu Sầm chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Chu Hề Dã.
Cô mỉm cười nhìn mình, Lý Tiểu Sầm lập tức đỏ mặt.

Chu Hề Dã bóp eo, áo sơ mi không gài nút, bởi vì động tác của cô mà áo sơ mi giật giật: “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, ý của cô tôi đã biết.”
Nói xong, cô uống một ngụm nước, nhìn Lý Tiểu Sầm rồi rời khỏi văn phòng.
Cô gái này khá thông minh nhưng đầu óc quá đúng đắn, Chu Hề Dã không dám lợi dụng.

Cô thích sự trung thành nhưng lại thích những người ngu ngốc, trong biên chế có rất nhiều người thông minh, nhưng không phải ai cũng có thể dùng được, cô cũng thông minh, cô chỉ cần một người thành thật làm việc cho cô mà thôi.
Dùng Lý Tiểu Sầm là bởi vì trợ lý trước không được, bây giờ cô ta chỉ là công cụ chạy việc vặt lấy đơn hàng, tổ chức các cuộc họp chi bộ cho cô thôi.
Mới vừa uống nước được vài phút, thị trưởng Thành phố Tương Đàm gọi điện thoại tới: “Tiểu Chu à, ra vào Bắc Kinh phải cần giấy tờ gì sao? Bây giờ kiểm tra đường cao tốc rất nghiêm…”
Chu Hề Dã kiên nhẫn giải thích hai câu, sau khi cúp điện thoại lại gọi một cuộc đến Cục Giao thông vận tải, hai bộ có quan hệ mật thiết với nhau, nhất là khi thị trưởng và các quan chức cấp cao đến Bắc Kinh, họ cần phải hợp tác.
“Cục trưởng Trương, chào ngài, tôi là Chu Hề Dã, làm chủ nhiệm ở Bắc Kinh… Chuyện là như thế này…”
Sau khi nuốt cả một quả táo lớn, Chu Hề Dã đưa cho thị trưởng một tấm vé thông hành đến Mật Vân.

Cô không thấy phiền phức, bởi vì ở dưới bận rộn với cảnh tượng này, phía trên càng khỏi phải bàn, Lệnh Hành Chỉ chắc chắn sẽ bận chết.
Chu Hề Dã đứng bên cửa sổ, bả vai dần dần run rẩy, cô mím môi cười xấu xa, cô không nhịn được muốn cười, Lệnh Hành Chỉ ơi Lệnh Hành Chỉ, lúc cô khẩu giao cho anh sướng bao nhiêu thì bây giờ cô sẽ khiến cho anh đau khổ bấy nhiêu.
Thậm chí khiến anh đau khổ gấp mười lần.
Chuyện có thể lớn có thể nhỏ, huống chi cô còn có một cổ đông.
Cổ đông này là ai?
Là cha của Lệnh Hành Chỉ, Lệnh Thanh Vân.

Ban đầu cô còn lo về chuyện hai cha con ly gián, nhưng cô không ngờ mình sẽ đẩy tình hình đến mức nghiêm trọng như vậy.

Không chỉ có thể trả thù Lệnh Hành Chỉ mà còn có thể để Lệnh Thanh Vân bỏ đá xuống giếng với Lệnh Hành Chỉ, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Lệnh Hành Chỉ bên kia thật sự rất bận, gót chân làm liên tục không chạm đất, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi.

Anh cũng không về căn hộ của mình, tắm nước nóng xong, vốn cả ngày mỏi mệt, thần kinh căng chặt được thả lỏng nhưng lại không thể ngủ nổi.
Lăn qua lộn lại, anh không thể hiểu được rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu.

Anh đã kiểm soát được gián điệp, Cục An ninh Quốc gia nhất định có đủ nhân lực, gián điệp của đài truyền hình cũng bị kiểm soát, mọi người đều đang bị theo dõi, tại sao sai lầm này lại có thể xảy ra ngay dưới mắt anh được chứ?
Vốn dĩ việc này lớn hay nhỏ đều tùy thuộc vào ý muốn của Chủ tịch Quân ủy phía trên, tức là ý của Chủ tịch.

Khi sự việc mới vừa xảy ra, cấp trên biết rằng không có thông tin quan trọng nào bị tiết lộ cho nên bọn họ để anh một mình giải quyết vấn đề.

Nhưng không ngờ hai ngày sau, chủ tịch bỗng làm khó dễ anh.
Theo dõi toàn thành phố.
Những người có thể biết được những chuyện này đều là quan chức cấp cao, một người cũng không thể bỏ qua.
Từ xưa gần vua như gần cọp, chủ tịch cẩn thận không phải là chuyện gì xấu, cũng không phải một chuyện hiếm lạ gì.

Nhưng vấn đề xuất hiện ở ngay thời điểm này, buổi duyệt binh và hai phiên họp.

Anh còn sắp tái đắc cử, có rất nhiều người không hài lòng với việc anh ngồi ở vị trí này, khắp nơi đều có người hy vọng anh bị đạp xuống.
Nếu trong quân đội xảy ra vấn đề, cần phải nghiêm trị.
Đến bây giờ Lệnh Thanh Vân vẫn không có liên lạc với anh, Lệnh Hành Chỉ cũng từng nghi ngờ trong lòng, có thể Lệnh Thanh Vân đã động tay động chân ở sau lưng nhưng anh lại không có chứng cứ.
Thế nhưng mọi thứ cũng không phải đều cần chứng cứ.
Trời đã gần sáng, Lệnh Hành Chỉ mới chìm vào giấc ngủ.


Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì nhận được điện thoại của bảo mẫu ở nhà, giọng điệu rất gấp: “Bí thư, không xong rồi, vợ của ngài muốn đến phòng làm việc của ngài, cô ấy muốn đốt nó.”
Lệnh Hành Chỉ sửng sốt, đứng dậy ba phút mặc xong quần áo, cầm chìa khóa xe chạy xuống lầu, lái xe chạy về nhà.
Về đến nhà đã nghe thấy tiếng xe cứu hỏa ở trước cửa, buổi sáng có rất nhiều người nuôi chó dắt chó đi dạo rồi đứng đó hóng chuyện, Lệnh Hành Chỉ chạy lên lầu, vừa vào nhà đã thấy làn khói dày đặc và mùi hôi bay qua người anh.
Ngụy Lạc Thần mặc bộ đồ ngủ hai dây, gác chân lên ghế sofa, ngón chân sơn màu đỏ như máu, nhìn thấy Lệnh Hành Chi, cô ta nhấc chân lên, mỉm cười với anh: "Chồng à, lâu rồi không gặp… phòng làm việc của anh cháy rồi, xin lỗi..."
Cô ta nhún vai, trong mắt không có bất kỳ sự áy náy nào, mà nhiều hơn là cảm giác thỏa mãn khi thực hiện trò đùa của mình.
Lệnh Hành Chỉ thờ ơ liếc nhìn cô ta, đánh giá từ đầu đến chân, sau khi chắc chắn cô ta không sao thì mới bước vào phòng làm việc cháy đen của mình, bên trong còn có lính cứu hỏa đang cầm vòi nước phun dập lửa.
Tất cả sách trong phòng đều bị cháy thành tro, đương nhiên còn một số chưa cháy hết đang bị ngâm trong nước.
“Lệnh Hành Chỉ, Chu Hề Dã là ai vậy? Đó có phải là người anh đã cưỡng hiếp lần trước không?” Giọng nói của Ngụy Lạc Thần vang lên từ phía sau anh, anh chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy cô đang cầm một tờ giấy A4 trong tay, phía trên là luận văn của Chu Hề Dã.
“Anh thấy luận văn của cô ấy thế nào? Là cô ấy cưỡng hiếp anh sao? Cô ấy trực tiếp làm anh sao?”
Ngụy Lạc Thần vẫy tờ giấy trong tay, mỉm cười quyến rũ: “Sao nào? Cô ấy là chốn dịu dàng mới của anh nhỉ?”
Lệnh Hành Chỉ cau mày, duỗi tay muốn lấy bài luận văn kia nhưng sao Ngụy Lạc Thần có thể để anh bắt được, ở ngay trước mặt anh xé nó ra từng chút một.
Khuôn mặt của cô ta trở nên khủng bố: “Sao anh lại không nhớ em là vợ của anh? Có chuyện gì mà anh không thể nói cho em biết?"
Cùng với tiếng giấy bị xé thành từng mảnh, Lệnh Hành Chỉ hít một hơi thật sâu, Ngụy Lạc Thần quăng tờ giấy về phía anh: “Anh hài lòng chưa? Một hai phải khiến cuộc hôn nhân của chúng ta dơ bẩn như thế, anh vui không?”
Ngụy Lạc Thần đỏ mắt, ôm chặt lấy Lệnh Hành Chỉ, cô rất sợ mất đi anh: “Em không biết phải làm sao… Em thực sự không biết… Lệnh Hành Chỉ, anh cho em một con đường đi..."
Lệnh Hành Chỉ do dự hồi lâu mới ôm eo cô ta.
Sau khi dỗ được Ngụy Lạc Thần ngủ, Lệnh Hành Chỉ bảo Lý Thanh Vân tìm một chỗ ở khác: “Chỗ đó không cần quá lớn, thu dọn căn nhà này rồi bán đi."
Trở lại công việc, dưới viền mắt của Lệnh Hành Chỉ là một màu xanh, cuộc điều tra về nguồn rò rỉ thông tin vẫn đang tiếp tục, các khu an ninh ở các quận khác nhau đã được tăng cường.
Đồng thời, anh đã bắt thêm một số nội gián, một trong số đó là người dẫn chương trình CCTV.

Khi đang phát sóng trực tiếp, hắn đã trực tiếp bị bắt đi, chuyện này khiến cả nước một phen xôn xao.

Lệnh Hành Chỉ lợi dụng sức mạnh của mình, giết gà dọa khỉ, đồng thời nói với các nội gián khác ở trong nước đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Qua vài ngày sau, tìm được nhà mới, Ngụy Lạc Thần bận rộn chuyển nhà, Lệnh Hành Chỉ tan tầm trở về cũng giúp đỡ một tay, mọi chuyện dường như đã khá hơn.
Nhưng vừa có kết quả điều tra, Lăng Hành Chi lại cảm thấy có gì đó không đúng, toàn bộ sự việc rất rời rạc, giống như dùng chuyện này để cảnh cáo nhiều người.
Người tiết lộ là tướng quân Tưởng Vân Bằng.
Ông ấy là tướng quân, trợ thủ đắc lực của chủ tịch, đồng thời còn có lực lượng quân đội một phương.

Không giống như nhân viên công chức, không ai dám làm khó ông ấy, huống chi cũng không tạo ra hậu quả gì nghiêm trọng.
Chuyện được giải quyết sau khi Tưởng Vân Bằng vào Trung Nam Hải, nói chuyện bí mật với chủ tịch về vết xe đổ lần này.

Tưởng Vân Bằng về đến nhà, chuyện thứ nhất đó là đưa con gái ra nước ngoài, ai có con mắt sáng suốt nhìn thấy cũng biết ngay là con gái ông ấy đã làm hỏng chuyện rồi.
Sáng sớm ngày lên máy bay, Chu Hề Dã thức dậy rất sớm, tới sân bay gặp Tưởng Yến Từ đang khóc như người nước mắt, nắm tay Chu Hề Dã nói: “Chị phải chăm sóc Chu Bồi thật tốt, đừng để anh ấy thích người khác…”
Chu Hề Dã gật đầu.
Chờ khi máy bay cất cánh, trên mặt Chu Hề Dã toàn là ý cười.
Một hòn đá ném hai con nhạn?
Không, là ba con.
Con chim mơ ước đến Chu Bồi rốt cuộc đã bị cô đuổi đi.
Về phần làm sao Chu Hề Dã làm được chuyện không ai nghi ngờ đến mình, vậy chúng ta hãy quay ngược thời gian - về hai mươi ba ngày trước.























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận