Quy tắc mười lăm phút có nghĩa là mọi người đều có cơ hội nổi tiếng trên Internet trong vòng mười lăm phút.
Chu Hề Dã cũng có một quy tắc tám phút của cô, nội dung đại khái chính là: Mỗi người đều có thời gian tám phút để nghĩ ra một kế hoạch hủy diệt thế giới này.
Kế hoạch tám phút của cô, đầu tiên dành cho Lệnh Hành Chỉ.
Chuyện gì có thể khiến cho việc duyệt binh từ lớn mà cũng có thể thành nhỏ?
Đương nhiên là bị lộ tin tức rồi.
Cho dù là chuyện về tài chính hay là chuyện chính trị… Gần như có thể làm giàu cho ngành sản xuất, mọi thông tin đều quan trọng nhất.
Các loại vũ khí được sử dụng trong mỗi lần duyệt binh đều là hàng mẫu, các hàng mẫu do Bảo Lợi sản xuất và các sản phẩm đưa cho nước ngoài dùng thử luôn là hàng mới.
Bí mật sao? Không hẳn.
Bước đầu tiên chính là lấy được tài liệu quan trọng.
Chu Hề Dã nghĩ kỹ các phương án ứng phó, liên lạc với vợ của tướng quân, cô mang một đống thiết bị chuẩn bị hack hệ thống theo dõi, sau đó lẻn vào trong phòng làm việc tìm tài liệu bí mật.
Cô không biết tài liệu bí mật chính xác đặt ở đâu nhưng vẫn phải thử một chút xem sao.
Chu Hề Dã và Tưởng Yến Từ cùng nhau đi vào nơi làm việc của tướng quân, Tưởng phu nhân đi ra từ sảnh phụ, bảo mẫu bên cạnh còn ôm một chậu hoa.
“Chủ nhiệm Chu đến chơi sao? Tôi và Tiểu Yến vừa mới ở tranh minh hoạ, khiếu thẩm mỹ của thầy cắm hoa rất tốt.”
Tưởng phu nhân đưa tay sang một bên, hoá ra người ôm chậu hoa là thầy dạy cắm hoa, Chu Hề Dã cúi đầu nhìn thoáng qua bình hoa đó.
Nói thật, Chu Hề Dã không nhìn ra nghệ thuật trong tác phẩm, chỉ có thể chân thành mỉm cười gật đầu: “Rất đẹp… Thầy có thời gian không? Xin hãy giúp tôi nâng cao khiếu nghệ thuật của mình một chút...”
Bọn họ nói chuyện một lúc thì thầy dạy cắm hoa rời đi, Chu Hề Dã và Tưởng Yến Từ ngồi lên sô pha, Tưởng phu nhân ngồi ở trên ghế sô pha đối diện.
“Chu Bồi và Tưởng tướng quân cùng đến Tô Châu, tôi có chút buồn chán…”
Chu Hề Dã giải thích mục đích đến đây của mình, nghiêng đầu nhìn Tưởng Yến Từ: “Làm việc trong biên chế có chỗ không tốt lắm, đó là vì mọi người quá trầm ổn, những cô gái cỡ tuổi như tôi vẫn còn đang trong độ tuổi xinh đẹp, vậy mà tôi chỉ có thể mặc tây trang lãng phí thanh xuân ở trong văn phòng…”
Tưởng Yến Từ nghe vậy thì cười, những lời này có chút ẩn ý, người xuất thân từ gia đình danh giá, có tiền càng rảnh thì càng tốt, lãng phí thời gian vào sắc đẹp chính là lời khen lớn nhất với bọn họ.
“Không đâu, đúng lúc Chu Bồi cũng không ở đây, chị có rảnh thì cứ tới chơi với em.”
Tưởng phu nhân nghe vậy thì cười lắc đầu: “Chị em như hai người thật lạ, lúc Chu Bồi còn ở Bắc Kinh, tôi nghe cậu ấy nói cô không đến quân doanh gặp cậu ấy lần nào, gọi điện thoại cũng ngại phiền, sao người ta đến Tô Châu thì cô lại nhớ?”
Người ngoài không rõ quan hệ giữa Chu Hề Dã và Chu Bồi, chỉ có người nhà họ Chu mới biết người em trai được nhặt về này như thế nào.
Lúc trước Chu Hề Dã dẫn cậu về, người nhà họ Chu vẫn luôn phản đối, đứa bé trai không cùng huyết thống? Vậy thì không được, rất tốn tiền của bọn họ nhưng Chu Hề Dã lại không để ý, dẫn Chu Bồi đã ra mắt rồi rời đi, cơm cũng không thèm ăn.
“Em ấy ở Bắc Kinh còn không phải ở trên cùng một mảnh đất với tôi hay sao? Đến Tô Châu thì lại rất xa, tôi cũng không yên tâm.”
Chu Hề Dã tùy tiện giải thích một câu, vẫn chưa nói câu tiếp theo thì Tưởng Yến Từ bên cạnh đã nói: “Chị… Em gọi chị giống như Chu Bồi nha, chị ơi năm nay chị cũng 28 tuổi rồi, còn muốn trông coi cái người quái vật kia nữa hả? Chị có muốn em giới thiệu vài người đàn ông tốt cho chị không?”
Tưởng Yến Từ cười nói những lời này nhưng không biết vì sao Chu Hề Dã nghe vào lại thấy có chút kỳ lạ, mà lạ ở đâu thì cô ấy lại không thể nói.
Đoán chừng có lẽ do vẻ mặt của Chu Hề Dã khá bối rối, Tưởng Yến Từ lại nói tiếp: “Phụ nữ 30 như hổ, chị có hài lòng với đời sống tình dục của mình không?”
Vừa dứt lời Tưởng phu nhân đã ném một cái gối đầu qua: “Vớ vẩn.”
Tưởng Yến Từ cười ha ha: “Cuối tuần này em có một bạn học từ Canada về, chúng em sẽ đi đón cậu ấy, chị muốn tới không? Cậu ấy là người không tệ.” Nói xong cô ấy quay đầu lại: “Mẹ, cuối tuần này mẹ phải đến Hong Kong, con định để bọn họ ở nhà chúng ta, được không…”
Thấy Tưởng phu nhân gật đầu, Chu Hề Dã cảm thấy cũng đúng, trong lòng hoãn kế hoạch đến cuối tuần.
Cuối tuần, tại bữa tiệc ở nhà họ Tưởng.
Một đám người vây quanh ghế sô pha, nghe thấy những người ngồi trên thảm trò chuyện, thỉnh thoảng cũng trao đổi vài câu.
"Tình hình như thế nào mà đám người đó lại bị chọc giận rồi kích động? Bọn họ thà tin vào những sự thật bị bóp méo hơn là nhìn thấy sự thật trước mặt?" Chu Hề Dã mặc áo khoác da, cầm chai rượu trên tay ngửa đầu nhấp một ngụm, ngồi trên chiếc thảm lông được vận chuyển từ Pháp.
"Mấy người đã xem "Tây Du Hành Ma Thiên" chưa? Trong cảnh mở đầu, khi Đường Tam Tạng nói rằng Phiên Xa Ngư không phải là hung thủ mà hung thủ thật sự là người khác, đạo sĩ đã nói một câu “Một người cha vô tội gặp nạn, gia đình của hắn rất đau lòng”.
Lúc này, phản ứng của đám đông chính là “Khốn nạn! Bỉ ổi!””
Chu Hề Dã dừng một chút, nhìn ánh mắt sáng ngời của những người xung quanh, vô cùng thích thú nghe lời của chính mình, cô lại uống một ngụm rượu, thay đổi tư thế, cong chân, đặt tay lên đùi.
“Người nhà nạn nhân hỏi Đường Tam Tạng: “Có phải ngươi giết chồng ta hay không!” Phản ứng của quần chúng biến thành “Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!”… Cho nên mấy người hiểu không?” Chu Hề Dã dừng một chút, những đứa trẻ nhà giàu có quyền lực này, ánh mắt mờ mịt, Chu Hề Dã thở dài nói tiếp: “Chân tướng là gì, mọi người sẽ không quan tâm, bọn họ chỉ chọn đáp án phù hợp mà mình thích.
Vòng lợi ích chung vừa xem đã biết ngay ai là vai ác, giấu tay kích động cảm xúc của mọi người, một khi có ba điều kiện kiểm soát đám đông, bạo loạn sẽ xảy ra.”
“Hết rồi?” Tưởng Yến Từ nhíu mày: “Khi nào đám người đó bị chọc giận? Chính là…?”
Những người khác cũng cảm thấy nhàm chán, chỉ có Chu Hề Dã cười đắc ý nhấp một ngụm rượu, người xung quanh tản ra, tiếng nhạc vang lên, trai xinh gái đẹp bắt đầu cử động thân thể.
Chu Hề Dã uống hết chai rượu thì ném đi, cô cởi áo khoác da, đi vào đám đông bắt đầu nhảy múa điên cuồng.
Chu Hề Dã có dáng người rất cân đối, cô mặc một chiếc áo bó sát người màu xanh ngang ngực, trông chẳng khác gì những cô gái nóng bỏng thời Y2K.
Cũng may những người xung quanh không biết cô là chủ nhiệm Văn phòng Bắc Kinh, nếu không chắc chắn sẽ cười nhạo cô.
Không còn cách nào khác, đây cũng là loại ấn tượng với quan chức.
Qua một lúc lâu, Chu Hề Dã đổ mồ hôi, cô đi đến phòng vệ sinh, khóa cửa, lấy quần áo ra của mình từ trong lỗ thông gió, áo tay dài có mũ màu đen cùng với quần túi hộp rộng thùng thình.
Khẩu trang, mũ, sau đó là kính râm.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô lấy máy tính ra, cài đặt một chương trình và kết nối với hệ thống giám sát của nhà tướng quân.
Cần chút thời gian để giải mã, vì muốn làm một số chuyện xấu cho nên cô đã đi học một khóa lập trình đặc biệt.
Điều chỉnh hệ thống giám sát rất đơn giản, dù sao hệ thống an ninh trong nhà cũng không cao cấp đến vậy, cũng không có ai dám trộm đồ trong nơi làm việc của tướng quân.
Trong quá trình điều chỉnh video, có người gõ cửa bên ngoài nói: "Có ai trong đó không? Tôi muốn đi tiểu!"
Giọng nói nghe như người đã uống say, Chu Hề Dã không để ý tới, nhìn thanh tiến độ trên máy tính chuyển động từng chút một.
Người nọ không rời đi mà vẫn liên tục gõ cửa: "Này - mấy người đang làm hay sao vậy?"
Chu Hề Dã rất bực bội, quay người nói: “Đang làm tình!"
Người ngoài cửa nghe vậy mỉm cười, sau đó không còn thanh âm nào nữa.
Video cũng đã được điều chỉnh sau năm phút, cô muốn đợi một lúc để chỉnh sửa video rồi bật lại.
Chu Hi Dạ rời khỏi nhà vệ sinh, nghênh ngang đi vào phòng làm việc.
Cửa phòng không khóa, là một cái cửa bình thường.
Sau khi đi vào, Chu Hề Dã nhìn thấy một tủ sắt lớn, do dự một chút nhưng cũng không đi qua.
“Tưởng Vân Bằng rất thông minh, ông ta luôn nói binh bất yếm trá, càng là chỗ bình thường mới là chỗ quan trọng.”
Giọng nói của Chu Bồi vang lên bên tai cô, Chu Hề Dã không đi đến két sắt mà mở giá sách ra, tìm kiếm tài liệu bí mật.
Bình thường sẽ có hai phần tài liệu bí mật, bản giấy và bản điện tử.
Tưởng Vân Bằng đã lớn tuổi, ông ấy sẽ không thích bản điện tử, chỉ thích bản giấy, thật ra phần lớn quan chức lớn tuổi đều thích bản giấy hơn.
Sau khi tìm kiếm một lúc, cô đã tìm thấy nó, quan sát một phen, xác định không có mảnh giấy nhỏ nào dùng để phát hiện xem có ai chạm vào tài liệu hay không, Chu Hề Dã mới ra tay.
Đơn giản đến mức Chu Hề Dã không hề cảm thấy có tính thử thách gì cả, các loại vũ khí được liệt kê trong tài liệu tuyệt mật, Chu Hề Dã chụp lại một số thông tin quan trọng mà cô biết, sau đó cất tài liệu về chỗ cũ.
Có lẽ thật sự quá đơn giản, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Chu Hề Dã vội vàng trốn dưới gầm bàn.
“Nhớ anh không? Cục cưng…”
Tiếng thở dốc, vuốt ve thân thể vang lên, Chu Hề Dã nghe thấy tiếng hít thở, là giọng của Tưởng Yến Từ.
Kinh ngạc qua đi mới cảm thấy đây là chuyện bình thường, con nhà tướng quân trưởng thành sớm một chút cũng là điều dễ hiểu.
“Có nhớ chồng em và dương vật của chồng em không? Ngồi xổm xuống đi, anh cho em kẹo que.”
Sau đó âm thanh khẩu giao vang lên.
…
Đột nhiên cô có một kế hoạch khác.
Khi hai người đang sông cuộn biển gầm, sô pha cũng sắp hư đến nơi, Chu Hề Dã lại lấy danh sách kia ra lần nữa.
Chu Hề Dã nghe bọn họ làm tình gần hai mươi phút, không biết dương vật của người đàn ông có dài hay không, chỉ cảm thấy hai người họ tình cảm sâu đậm, không thể chia lìa.
“Em thật sự muốn ở bên cạnh thằng nhóc Chu Bồi kia…” Người đàn ông hỏi.
Tưởng Yến Từ nói: “Đúng vậy, hắn rất tốt.”
“Vì sao? Anh không tốt à?”
Tưởng Yến Từ lại nói: “Anh khó kiểm soát quá, ở đây Chu Bồi còn không có lấy một người thân, không quyền không thế, em kết hôn với hắn, sau đó đều do em quyết định, hắn dám bắt nạt em, cha em sẽ phủ đầu hắn… Anh đó hả…… Nhà anh giỏi như vậy…… Mẹ anh chính là một con cọp mẹ đó…”
Nghe đến đó, Chu Hề Dã nhíu mày, hoá ra cô ấy biết mình và Chu Bồi không phải ruột thịt.
Khó trách…
Chờ hai người đi rồi, Chu Hề Dã mới bò ra từ dưới gầm bàn, nếu như vậy, xin lỗi Tưởng tiểu thư.
Video chỉ cắt cảnh cô ra vào chứ không cắt cảnh tiểu thư nhà họ Tưởng và người đàn ông của cô ấy.
Sau đó, Chu Hề Dã nhét tài liệu đã lấy ra vào trong quần áo của Tưởng tiểu thư.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, cô bước ra khỏi phòng Tưởng Yến Từ, vừa ra ngoài đã nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt trắng nõn đang đứng hút thuốc ở cửa sổ ngoài phòng ngủ.
“Xin chào...” Chu Hề Dã có tật giật mình, mỉm cười chào hỏi một tiếng.
Người đàn ông da trắng gật đầu, lúc Chu Hề Dã đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên anh ta nói: “Chuyện cô kể thường xuyên xảy ra, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, các đạo sĩ sẽ nhảy ra “khiêu khích” cảm xúc của quần chúng sau đó bọn họ sẽ bị đám quần chúng mắng."
“”Phản ứng dây chuyền của 'kẻ khốn nạn', tiếp theo là logic đau khổ của nạn nhân 'nếu không xảy ra với cô, cô không có tư cách nghi ngờ hiện trạng và tìm kiếm sự thật' và thế là một nhóm người bắt đầu cuộc bạo loạn 'Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!'.”
Chu Hề Dã dừng một chút, quay đầu nhìn anh ta: “Vẫn còn có người thông minh.”
Người đàn ông dập tắt tàn thuốc, nhấc chân đi hai bước đến chào Chu Hề Dã: “Xin chào, Dịch Sâm Lĩnh.”
Ồ, hoá ra là con trai cả của chủ tịch ngân hàng trung ương nhưng dáng vẻ lại rất nhã nhặn.
Chu Hề Dã vươn tay: “Chu Hề Dã”.
Hai người cũng gọi là quen biết.
…
Bước thứ hai.
Thứ bảy, Chu Hề Dã in ảnh ra, gửi nặc danh ra ngoài, gửi cho ai? Đương nhiên là truyền thông rồi, truyền thông luôn có người chống lưng.
Thật ra đi đến bước này, chuyện này gần như đã xong rồi.
Một chuyện, qua tay càng ít người thì xác suất thành công càng lớn, khả năng bị tiết lộ ra ngoài sẽ càng nhỏ.
Vào chủ nhật, Chu Hề Dã đã tự thưởng cho mình một buổi trị liệu spa tại một câu lạc bộ mà cô thường lui tới ở Bắc Kinh.
Nói trùng hợp đúng là trùng hợp, có lẽ là duyên phận, cũng có thể là do gần đây cô may mắn, cách Chu Hề Dã bằng một tấm màng mỏng chính là vợ của Ngụy Lạc Thần, vợ của bí thư Lệnh.