Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Tiếng bước trên vang lên trong hành lang ẩn, một nam một nữ trước sau đi đến, bóng cây ngoài cửa lung lay.
"Anh họ." Khổng Linh Kỳ kéo tay Lệnh Hành Chỉ: "Ở đây nói chuyện chút đi."
Lệnh Hành Chỉ dừng chân xoay người lại nhìn cô, những hoa sơn trà bên tai Khổng Linh Kỳ trắng đến phát sáng, hương thơm trên người cô dường như rất quen thuộc.
"Duyệt binh ngày 1 tháng 10, anh cũng phải đi sao?"
Lệnh Hành Chỉ dựa vào tường, chân hơi cong lên, giơ tay sờ sờ hoa sơn trà, lần theo tai Khổng Linh Kỳ mò xuống, ngón tay qua lại lưu luyến trên mặt cô.
"Anh họ..." Khổng Linh Kỳ kéo tay Lệnh hành Chỉ, cắn cắn môi rồi nói: "Tháng mười em phải đi Paris, chuẩn bị cho show diễn thời trang năm sau..."
Lệnh Hành Chỉ thu tay về, dựa vào bên cạnh bệ cửa sổ, uống một hớp rượu: "Ừ, làm sao vậy?"
"Nếu như anh không đi cùng em, sang năm anh mới có thể gặp được em."
Rượu trong cổ họng Lệnh Hành Chỉ đảo qua đảo lại, anh dùng đầu lưỡi khuấy lên, mấy giây sau mới chậm rãi nuốt xuống.

Cười khẽ một tiếng: "Em cũng biết, tôi bị công việc quấn lấy người, không rảnh."
Nói xong, anh đặt cốc ở trên bệ cửa sổ, giơ tay ôm lấy Khổng Linh Kỳ, lúc cúi đầu sắp hôn lên, Khổng Linh Kỳ quay mặt qua một bên: "Vợ của anh còn ở đây."
Ở ngay cái tư thế này, Lệnh Hành Chỉ dừng lại hai giây, sau đó đứng thẳng người dậy buông tay ra: "Lớn rồi, học được mất hứng rồi à?"
Khổng Linh Kỳ Nhìn chằm chằm anh, trong hai mắt giống như có ánh trăng, nhìn đến khiến tim Lệnh Hành Chỉ nhảy lên: "Em đi Paris trước, rảnh rỗi tôi sẽ đi cùng em, có được hay không?"
"...Được rồi."

Người đẹp thỏa hiệp, lúc Lệnh Hành Chỉ vừa muốn ôm cô, điện thoại của Khổng Linh Kỳ vang lên, ở trong hành lang ẩn, tiếng chuông vang lên vô cùng chói ta, khiến cô hoảng sợ.

Lệnh Hành Chỉ nở nụ cười: “ Sợ đến vậy sao?."
Nhận điện thoại, Khổng Linh Kỳ nói được vài câu liền tắt máy, bất đắc dĩ thở dài: "Nhất định là vợ anh bảo cậu em gọi điện cho em."
Lệnh Hành Chỉ bĩu môi: "Tốt xấu gì cô ấy cũng là vợ của tôi."
Khổng Linh Kỳ nghe xong lời này, có chút ghen tị: "Anh cái người này thật là xấu mà, muốn tình yêu cũng muốn quyền thế."
Lệnh Hành Chỉ chỉ nói: "Em là em họ tôi."
Khổng Linh Kỳ nghe xong tức giận, xoay người rời đi, Lệnh Hành Chỉ không đuổi theo, nhìn cô biến mất khỏi hành lang ẩn.

Trôi qua rất lâu, anh uể oải ngáp một cái, móc một điếu thuốc trong túi áo ra, nhóm lửa.
Lại trôi qua một lúc lâu, anh đem tàn thuốc ném vào rượu đỏ trong cốc.
m thanh "cộp cộp" của giày da giẫm lên mặt đất vang vọng.
Đẩy cửa phòng ra, ánh sáng trong phòng mờ mịt, Lệnh Hành Chỉ có chút mệt mỏi, cũng không bật đèn, nhanh chóng cởi áo khoác với quần, nằm vật xuống trên giường.

Ngay lúc này điện thoại vang lên, vừa cầm lên nhìn, là Ngụy Lạc Thần.

"Chồng à, anh ở chỗ nào?"
Lệnh Hành Chỉ bấm ấn đường: "Anh có chút mệt mỏi, ngủ trước một lúc."
"Anh nói em biết số phòng, lát nữa em đi tìm anh."
Lệnh Hành Chỉ dừng một chút: "Không cần, anh chỉ nghỉ ngơi nửa giờ, lập tức sẽ đi đến, sinh nhật cụ ông sao có thể bỏ qua được."
Sau đó cúp điện thoại, mu bàn tay đặt trên trán, hô hấp từ từ ổn định.
Anh tỉnh lại bởi hương thơm của hoa sơn trà, anh nhận ra người trước mắt là Khổng Linh Kỳ mà không cần suy nghĩ, anh muốn mở mắt ra nhìn, nhưng mắt anh như bị che bởi dải ruy băng mềm mỏng.

Lệnh Hành Chỉ nở nụ cười, giơ tay chạm vào làn da ấm áp, mềm mại, trơn nhẵn.
"Vẫn còn tức giận?"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng như mới vừa tỉnh ngủ, tay anh theo cánh tay cô mò lên phía trên, mò tới vai, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh, rồi lại di chuyển xuống từng chút từng chút một: "Đã bao lâu rồi chúng ta chưa làm tình với nhau rồi nhỉ? Em vừa gặp mặt đã tức giận với tôi, bỏ "tình" đi."
Khổng Linh Kỳ không phát ra tiếng động, Lệnh Hành Chỉ cười cong môi, tìm thấy ngực cô, mò tới viền tơ bên áo lót, hầu kết rung động: "Màu gì?"
Cô không hề trả lời, bắt được tay anh, đem cánh tay đẩy lên đầu giường, sau đó chói chặt.
Lệnh Hành Chỉ không giãy giụa, cảm nhận được ngón tay Khổng Linh Kỳ nhảy nhót trên người mình: "Sao lại đổi thủ đoạn?"
Ngón tay Khổng Linh Kỳ một đường hướng xuống phía dưới, lúc này Lệnh Hành Chỉ mới phát hiện nửa thân trên của mình đã trần trụi từ lâu, anh ậm ừ cười nói: "Tôi cứng rồi, liếm cho tôi đi."

Một giây sau, ngực tê rần: "Chậc...em cắn tôi làm cái gì?"
Người phụ nữ không lên tiếng, ngón tay tiếp tục mò xuống phía dưới, xoa nhẹ ở đũng quần một cái, Lệnh Hàng Chỉ thật sự rất lớn, gỡ bỏ quần lót, gậy thịt bật ra, đánh vào mặt người phụ nữ.
Không nóng ướt như trong tưởng tượng, tay nắm lấy dương vật anh tuốt lên xuống.
Có chút bạo lực, lông mày Lệnh Hành Chỉ nhăn lại, nhưng vẫn không không thể nào ngăn được khoái cảm, chảy ra khỏi đầu lỗ từng chút từng chút.
Tiếp đó, người phụ nữ ngồi dậy, chậm rãi ngồi xuống.

Cái khe chật hẹp bao bọc lấy quy đầu Lệnh Hành Chỉ, sau đó là gậy thịt, từng chút từng chút, chậm rãi ngồi xuống.
"Nhanh lên một chút."
Lệnh Hành Chỉ đột nhiên nói.
Thân thể người phụ nữ ngừng lại, sau hai giây mới tiếp tục ngồi xuống.

Gậy thịt gần như là nhích từng chút một vào thành âm đạo, đợi được đến sau khi dương vật tiến vào, hai người đều thỏa mãn mà thở ra một hơi, Lệnh Hành Chỉ cong chân lên, muốn khiến Khổng Linh Kỳ di chuyển nhanh hơn chút, nhưng cô chỉ dây dưa trước sau.
Lệnh Hành Chỉ có thể cảm nhận được lỗ nhỏ căng mịn, còn có nước dồi dào bên trong, nhưng trên đùi lại khô ráo, một chút âm dịch cx không chảy ra.
"Từ lúc nào mà âm hộ em trở nên chặt như vậy rồi?"
Lời vừa dứt, hai người đều sững sờ.
Không đợi Lệnh Hành Chỉ ngẫm nghĩ, người phụ nữ trên người đã nhanh chóng di chuyển, hơi chút di chuyển như vậy, nước vốn bị gậy thịt bịt lại bị tràn ra ngoài, thấm ướt toàn bộ gậy thịt anh, bọc lên một tầng.
Không thể không nói, kỹ xảo của người phụ nữ này rất xuất sắc, Lệnh Hành Chỉ rất hưởng thụ, nhưng lý trí lại bảo hắn phải nhịn xuống, không được bắn.
Trong chốc lát, người phụ nữ trên người đã ra, nước phun lên quy đầu hắn, Lệnh Hành Chỉ run lên, âm đạo như hàng ngàn cái miệng nhỏ cắn xé anh, ngón chân căng cứng, cắn răng mới không bắn ra.


Nước chảy xuống bụng dưới anh, theo tuyến nhân ngư chảy xuống ga giường.

Lệnh Hành Chỉ hôm nay vừa mới được Ngụy Lạc Thần khẩu giao bắn ra, bây giờ còn khôn có ý muốn bắn, chỉ cảm thấy người phụ nữ đang run rẩy, nằm nhoài trên lồng ngực của mình, tiếng thở dốc bị đè nén.
"Cô là ai?"
Người phụ nữ trên người không lên tiếng, tay Lệnh Hành Chỉ động đậy, không có cách nào thoát được, nhấc chân lên, không biết như thế nào, dương vật hình như lại chọc vào thịt mềm của người phụ nữ, khiến cô nhỏ giọng rên rỉ.
"Bây giờ cô đi xuống, cho cô một cơ hội."
Người phụ nữ không để ý tới, trái lại lại di chuyển.
Dương vật Lệnh Hành Chỉ lại bị cô khiến cho căng cứng, vốn đã là vật giống như của lừa rồi, bây giờ lại to ra một vòng, khiến cô bị căng đến mức khóc lên, mang theo cả chút tiếng rên, nghe được ngay lập tức khiến đầu óc Lệnh Hành Chỉ nổ tung, nửa người dưới kịch liệt di chuyển mấy lần, không thể suy nghĩ, anh đều có thể cảm nhận được qui đầu mình đang bắn ra ngoài.
Một cái đâm chệch, anh chọc vào khối thịt mềm này của cô, lỗ nhỏ của người phụ nữ mãnh liệt hút mạnh lấy, Lệnh Hành Chỉ suýt chút nữa là mất hồn, hết thảy đều không thể khống chế, theo bản năng mà tấn công khối thịt mềm này không thương tiếc, không chút lưu tình, nhiều lần tiến tận gốc, cuối cùng người phụ nữ hét lên rồi bắn ra.
Lệnh Hành Chỉ cũng bị cô kẹp chặt đến bắn vào bên trong cô.

Rất lâu không có làm, số lượng thật sự không ít, bắn đủ năm, sáu lần mới kết thúc.
Bắn ra, Lệnh Hành Chỉ cảm thấy mình bị cưỡng bức, máu lập tức dồn lên đầu, hai tay giãy giụa, không đến hai lần đã thoát khỏi ràng buộc trên tay, kéo tấm vải trên mặt ra, ở trong bóng tối, nhận lấy ánh mắt của Chu Hề Dã.
“Đệt.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận