Chu Hề Dã đương nhiên không nghe được sự phát điên của Ngụy Lạc Thần, cô bước lên xe mình, suy nghĩ một lúc vẫn là gửi tin nhắn cho Lệnh Hành Chỉ.
"Gặp mặt chút đi, có việc."
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, Lệnh Hành Chỉ đã trả lời: “Biệt thự Vọng Nguyệt.”
Đây là nơi các quan chức cấp cao thường đến để xã giao, mấy năm trước gọi là câu lạc bộ cao cấp nhưng bây giờ đã đổi thành biệt thự Vọng Nguyệt, nằm cạnh nhà hát lớn quốc gia ở đường Tây Trường An.
Chu Hề Dã để điện thoại di động xuống rồi lái xe về phía đường Tây Trường An, tuy có nhiều xe nhưng cũng may không có tắc đường.
Khi đến bên ngoài biệt thự Vọng Nguyệt thì trời cũng vừa tối.
Biệt thự Vọng Nguyệt nhìn từ bên ngoài trông không khác gì những tòa nhà khác nhưng bên trong lại là một thế giới riêng biệt.
Kiến trúc của lâm viên theo kiểu cổ điển điển hình của Trung Quốc, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, cái gì cần có cũng đều có.
Sự to lớn ẩn trong thành phố, bao quanh một nơi yên tĩnh giữa phố xá sầm uất, đây là thưởng thức, tao nhã, độc đáo mà các quan chức thực sự theo đuổi.
Chiếc xe của Chu Hề Dã vừa lái tới cửa, cô đang suy nghĩ xem đỗ xe ở đâu cho tiện nhưng chỗ này trước sau đều là đường chính.
Thiên An Môn, đại hội đường Nhân Dân, viện bảo tàng quốc gia, không có chỗ nào để cô có thể đậu xe.
Ngay khi cô định quay lại đỗ xe thì cánh cửa của biệt thự từ từ được mở ra, người bên trong ra hiệu cho cô có thể lái xe vào.
Chu Hề Dã làm theo lời đối phương, khi xe vừa đi vào thì cách cửa phía sau đã đóng lại rồi sau đó cô lập tức bị người ngăn lại.
Chu Hề Dã từ trên xe bước xuống, có hai người đàn ông mặc quân phục màu xanh đi tới hỏi: "Cô là Chu Hề Dã, chủ nhiệm Chu phải không?"
Chu Hề Dã gật đầu, người hỏi gật đầu: "Vậy tôi giúp cô đỗ xe."
Cô đưa chìa khóa ra, một người khác bước tới nói: "Mời cô đi theo tôi."
Chu Hề Dã đi theo phía sau người đó lên một chiếc xe tham quan, vừa vào biệt thự Vọng Nguyệt này đã nhìn thấy ở cửa là núi non và dòng nước chảy, cây cối rậm rạp xanh tươi vào đầu thu tạo thành một bức bình phong thiên nhiên ở cửa.
Trước mặt hòn non bộ có một tảng đá khổng lồ, phía trên điêu khắc bốn chữ thật to “Biệt Thự Vọng Nguyệt”, ngòi bút rất mạnh mẽ.
“Đây là do ngài Đặng cầm bút viết, luôn lưu giữ trong Tử Cấm Thành, mấy năm trước nó đã được bí mật đem đi đấu giá, ông chủ của biệt thự đã mua lại.”
Chu Hề Dã gật đầu, cho dù cô thật sự đã làm viên chức ở Bắc Kinh thì cũng có rất nhiều thứ mà cô chưa bao giờ nghe.
Chiếc xe quẹo vào một con đường nhỏ, Chu Hề Dã chợt hiểu câu “từ cổng vào, lúc đầu hẹp, đi thêm vài chục bước như được giác ngộ” trong “Đào Hoa Nguyên Ký” là chuyện gì xảy ra.
Bên trong biệt thự được bao quanh bởi núi hồ khiến cảnh vật rất dễ chịu.
Đập vào mắt chính là các đình đài lầu các cách đó không xa, chúng đứng giữa hồ, mái cong ngói xanh, đan xen chằng chịt, khúc khuỷu bay lượn, xuôi vần tinh xảo lại không mất đi vẻ hùng vĩ.
Sau đó là những lầu các đằng sau hồ soi bóng xuống mặt hồ tạo nên một khung cảnh khá cổ kính.
Xe chạy qua một cây cầu nhỏ, đi ngang qua lầu các nguy nga tinh xảo, phía sau là một kiến trúc cổ kính, đỉnh cong cong uốn lượn, chiếc xe rốt cuộc cũng ngừng lại: “Chủ nhiệm Chu, bí thư Lệnh còn đang bận nên lát nữa mới tới, cô đợi một chút.”
Chu Hề Dã xuống xe gật đầu với tài xế.
Phía trong này quả thực xứng đáng được gọi là biệt thự, bởi nó là nơi rộng lớn giống như vương phủ nhà Minh, nhà Thanh thời cổ đại.
Người nọ đi được vài bước khi sắp lên xe thì dừng lại một chút rồi nói: “Chủ nhiệm Chu, biệt thự này rất lớn, mong cô đừng đi lung tung, nếu đi lạc thì chúng tôi cũng khó ăn nói.
"
Chu Hề Dã nghe hiểu ý của đối phương vì đi lạc ở nơi to lớn này, nếu xảy ra chuyện thì họ cũng không thể chịu trách nhiệm nổi - Những người xã giao ở đây không giàu thì quyền thế, nếu va phải chuyện gì đó mà không nên biết, biệt thự sẽ không quan tâm.
"Được, cảm ơn anh đã nhắc nhở." Chu Hề Dã cười trừ.
Sau khi nhìn người nọ rời đi, cô mới xoay người bước vào trong.
Căn phòng nhỏ, cấu trúc bên trong cũng là thế giới hoàn toàn khác: Hai bên là hành lang sao thủ*, ở giữa là tiền sảnh, nơi có đặt một bình phong lớn bằng cẩm thạch đóng khung gỗ tử đàn, vòng qua tấm bình phong sẽ thấy ba căn phòng nhỏ.
Sảnh sau chính là sân chính phía sau, chính diện có năm phòng chính, đều rường cột chạm trổ, hai bên là hiên hành lang xuyên núi, có mấy người phụ nữ mặc Hán phục đứng trên bậc thềm.
(*) Hành lang sao thủ (抄手游廊): là một loại hành lang thường thấy hai bên cửa thùy hoa bên trong nội trạch tứ hợp viện, nối liền sương phòng, phòng chính, đa số có đỉnh mái che uốn cong, giữa các cột có lan can ngồi.
Vì hành lang có hình dáng giống như một người khoanh tay, trái phải bao lấy nội trạch nên được gọi là hành lang sao thủ (khoanh tay).
“Chủ nhiệm Chu, mời vào trong.”
Chu Hề Dã theo họ đi vào, trong sảnh chính bày sẵn bộ ấm trà trên bàn, cô ngồi xuống cởi áo khoác ra, người phụ nữ ngồi đối diện pha trà cho cô.
Bên cạnh có vài cánh cửa sổ được mở, cửa sổ theo phong cách cổ, khung cửa sổ đóng khung cảnh ngoài cửa thành một bức tranh, đây là đặc điểm của viên lâm cổ điển Trung Quốc.
Hiển nhiên căn phòng này có góc nhìn rất tốt, người đi ngang qua chính là người trong tranh, cây đung đưa cũng là cây trong tranh.
Mùi trà tỏa ra khắp nơi khiến Chu Hề Dã quay đầu nhìn người phụ nữ, sau khi trải qua các trình tự phức tạp, người phụ nữ đặt trà trước mặt cô nói: “Mời cô dùng trà.”
Chu Hề Dã nâng tách trà lên ngửi, hé miệng kề sát trà lên môi rồi đặt tách xuống liếm mùi vị của trà, tiếp đó mới uống ngụm thứ hai.
"Trà này, không tệ."
Người phụ nữ gật đầu, đang định giúp Chu Hề Dã pha tách thứ hai thì bị cô ngăn lại: "Cám ơn, không cần phiền như vậy, cô ra ngoài đi, để tôi yên tĩnh một lát."
"Vâng."
Người phụ nữ ra khỏi phòng, Chu Hề Dã đứng dậy cầm tách trà đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh phía xa.
Màn đêm vừa buông xuống nhưng vẫn còn chút ánh sáng le lói, trong biệt thự đã bật đèn, đèn lồng nhưng không thực sự là màu đỏ.
“Trà có ngon không?”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nam, Chu Hề Dã quay đầu nhìn, là Lệnh Hành Chỉ.
Gò má anh hơi ửng đỏ, anh nhìn cô mỉm cười rồi bước tới, người đầy mùi rượu: “Sao không uống?” Lệnh Hành Chỉ nói xong cầm lấy tách trà trong tay cô ngửa đầu uống hết.
“Không tồi, đây là trà tuyết của Tây Tạng, loại trà này ngay cả khách tham dự tiệc do chính phủ tổ chức cũng không được thưởng thức.”
Hai ngón tay của Lệnh Hành Chỉ cầm tách trà bước tới võng, có như đã say rồi.
Anh đi đến võng rồi nằm nghiêng, một tay chống đầu, tay còn lại nghịch tách trà, mắt mơ màng nhìn về phía Chu Hề Dã.
"Tìm tôi có việc gì?"
Chu Hề Dã cũng đi tới ngồi sau chiếc bàn đối diện võng, cô khoanh chân nhìn Lệnh Hành Chỉ.
Bộ dáng này của anh bây giờ, áo sơ mi trắng trước ngực đã được cởi ra vài cúc áo, đôi má ửng đỏ, môi cũng hồng hồng, kiểu phóng đãng nhiều một phần tùy tiện thiếu một phần này chưa đủ gợi cảm, các vương gia phong lưu thời cổ đại chắc cũng chỉ thế thôi.
Thấy Chu Hề Dã không nói lời nào, Lệnh Hành Chỉ mỉm cười nói đùa: "Có phải nghĩ thông rồi, muốn gia nhập vào dưới quyền của tôi đúng không?"
Cô lắc đầu cầm ấm trà bên cạnh rót cho mình một tách trà, Lệnh Hành Chỉ nhìn dáng vẻ cô đang uống trà khiến anh khẽ nhíu mày, lẩm bẩm một câu: “Bò nhai mẫu đơn, lãng phí trà ngon.”
Sau đó hai người cũng không nói thêm gì nữa, Lệnh Hành Chỉ hơi ngẩng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, mắt thấy vệt xanh dương cuối cùng trên bầu trời chuyển sang màu đen, cây liễu theo gió đung đưa, anh chậm rãi ngáp một cái rồi tiếp đó chớp mắt, tựa như chớp mắt đã vạn năm.
Không biết qua bao lâu, gió nổi mây vần ngoài cửa sổ, làn gió lạnh lùa qua cửa sổ, mà cây liễu vỗn dĩ dịu dàng tao nhã như một cô gái đang khiêu vũ bỗng chốc biến thành ma quỷ nhe nanh múa vuốt, tiếng gió vù vù giống như tiếng rít.
Chu Hề Dã đứng dậy đóng từng cửa sổ lại.
Khi cô đi qua lần nữa, Lệnh Hành Chỉ đã ngồi dậy trông có vẻ lười biếng, vết đỏ trên mặt cũng đã không thấy đâu.
Trong mắt mang theo một tia trêu chọc giống như một cậu ấm ăn chơi trác táng, hiếm khi Chu Hề Dã nhìn thấy dáng vẻ như này của anh.
Nếu anh đã tỉnh táo thì cô có thể nói chuyện chính.
"Vợ anh theo dõi tôi, tìm tôi đối chất."
Lệnh Hành Chỉ nghe vậy, cũng không có gì ngạc nhiên mà rất bình tĩnh nói: "Em muốn làm gì?"
Chu Hề Dã không nhiều lời nói thẳng: "Tôi không quan tâm giữa các người xảy ra chuyện gì, nếu cô ấy đắc tội tôi, tôi nhất định sẽ ra tay với cô ấy."
Lệnh Hành Chỉ cười hỏi: "Ra tay thế nào? Ngủ với tôi thêm lần nữa sao?"
Nhưng người trước mắt lại không cho anh câu trả lời, mà đứng dậy đi ra ngoài, vừa tới cạnh cửa, người phụ nữ pha trà vừa rồi bước tới trên tay cầm một chiếc túi: “Đây là bí thư dặn tôi đưa cho cô."
Trà?
Chu Hề Dã nhận lấy, cầm túi rời đi.
Gió thổi tung cửa sổ mà cô không đóng kỹ.
Cơn gió thổi tới làm vang dội tiếng vù vù.
Lệnh Hành Chỉ nhìn Chu Hề Dã trở thành người trong tranh rồi dần dần biến mất khỏi bức họa.
Người phụ nữ ở cửa vội vàng bước vào đóng chặt cửa sổ lại: "Bí thư, tối nay anh có ở lại đây không?"
Lệnh Hành Chỉ đứng dậy gật đầu, đi mấy bước trong phòng: "Không cần, tối nay tôi về nhà."
Anh trở về nhà khiến Ngụy Lạc Thần có chút được thương mà sợ, sau khi Lệnh Hành Chỉ trở về chỉ nói một tiếng: "Tối nay có xã giao nên về muộn.".
Anh cũng không nói thêm gì khác.
Ngụy Lạc Thần sơn móng tay, đang do dự có nên nói cho Lệnh Hành Chỉ biết chuyện mình đã gặp Chu Hề Dã hay không.
Lệnh Hành Chỉ ngồi ở phòng khách, giúp việc bưng một tách trà giải rượu để cho anh từ từ uống, Ngụy Lạc Thần cuộn tròn như một bé mèo ở bên cạnh đang thổi móng tay đặt trên ngón chân nhưng một câu cô ta cũng không nói.
Uống xong tách trà, Lệnh Hành Chỉ bước về phòng.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn, Lệnh Hành Chỉ cũng không ngẩng đầu nói: "Gần đây có chút bận, sẽ cho người đưa em đi làm."
Trong lòng Ngụy Lạc Thần vui mừng gật đầu nhưng hai ngày sau, cô ta đã hiểu được Lệnh Hành Chỉ cho người đưa mình đi làm là thế nào, rõ ràng là anh cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô ta.
Sau khi về nhà, Lệnh Hành Chỉ còn muốn xem điện thoại của cô ta, tuy hai người không trao đổi gì nhưng Ngụy Lạc Thần cảm nhận được sự bất mãn của Lệnh Hành Chỉ.
Lần bất mãn này của anh, Ngụy Lạc Thần không tìm được lý do.
Chuyện con cái vẫn luôn là nút thắt trong lòng họ, nhưng sẽ không trở nên tồi tệ hơn chỉ vì một hai lần cãi vã.
Mà ngược lại thời gian trôi qua, Ngụy Lạc Thần cảm thấy họ vẫn còn hy vọng sinh thêm một đứa con.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Chu Hề Dã.
Tình cảm của họ cho dù Khổng Linh Kỳ có xuất hiện cũng không thay đổi được gì, anh cũng sẽ không vì chuyện Ngụy Lạc Thần thường xuyên làm khó Khổng Linh Kỳ mà bất mãn với mình...!Nhưng Chu Hề Dã...!Ngụy Lạc Thần hút một điếu thuốc ở trong văn phòng, cô ta cau mày nghĩ cách làm sao có thể đối phó với người phụ nữ này.
Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được khiến Ngụy Lạc Thần có chút sợ Chu Hề Dã.
Nhưng thái độ mỗi ngày của Lệnh Hành Chỉ lại làm cho cô ta buồn bực.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta, Ngụy Lạc Thần cũng chỉ bị tổn thương, bị ủy khuất khi ở cạnh Lệnh Hành Chỉ.
Nghĩ như vậy, cô ta càng ủy khuất hơn nhưng lại không thể chiến tranh lạnh nên đành phải cho cô ta một chút vui vẻ.
Ngụy Lạc Thần dập tắt điếu thuốc, đêm đó cô ta tổ chức tiệc tùng muốn chọc giận Lệnh Hành Chỉ.
Không phá tan trong sự trầm lặng thì chết trong sự trầm lặng.
Khi Lệnh Hành Chỉ trở về nhà, trong nhà đầy những kẻ mặc quần áo gợi cảm và lắc lư cơ thể theo âm nhạc, thậm chí Ngụy Lạc Thần còn đứng trên bàn giẫm đôi giày cao gót Hermes lắc mông nhảy múa.
Khi những người khác nhìn thấy Lệnh Hành Chỉ, đều bất động mỉm cười chào hỏi, tiếng nhạc cũng dừng lại.
"Chuyện gì đây…"
Ngụy Lạc Thần vừa định mắng DJ, khi nhìn thấy Lệnh Hành Chỉ khiến cô ta thở dài: "Được rồi, mọi người giải tán đi!"
Lệnh Hành Chỉ đi qua đám đông, bước lên lầu vào phòng sách.
Một câu trách mắng cũng không có, Ngụy Lạc Thần cởi giày để chân trần đứng trên mặt sàn đá cẩm thạch, trong lòng cô ta run rẩy.
Hôm sau, Lệnh Hành Chỉ vừa rời khỏi nhà đã không trở về nữa.
Không phải Lệnh Hành Chỉ không muốn quay về mà là trong lễ duyệt binh đã xảy ra chuyện.
Trải qua một loạt rối loạn, Tưởng Vân Bằng chân trước bước ra Trung Nam Hải, chân sau lập tức đưa con gái ra nước ngoài, sự việc đã được giải quyết.
Một ngày trước lễ duyệt binh, Lệnh Hành Chỉ hẹn Tưởng Vân Bằng uống trà tại biệt thự Vọng Nguyệt.