"Bí Thư Lệnh, nhà cậu có góc nhìn đẹp thật." Tưởng Vân Bằng đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lệnh Hành Chỉ cười lắc đầu, đi đến bên cửa sổ: "Biệt thự Vọng Nguyệt, phong cảnh nhìn ở góc độ nào cũng đều rất đẹp."
Tưởng Vân Bằng chắp tay nhìn mặt hồ, nhìn cả các đình lầu phía xa, gió đẹp trời trong xanh: "Này...!Nơi này trước đây có ai ở không? Cung Vương phủ có cách xa đây không?"
"Tưởng tướng, ông nhớ nhầm rồi.
Cung Vương phủ là nơi ở của Hòa Thân*.
Đây chắc hẳn là nơi Thái tử ở, ở ngay phía trước Tử Cấm Thành."
*Hòa Thân (1746-1799): quan chức Mãn Châu của nhà Thanh, người công khai thực hiện nhiều hình thức tham nhũng trên quy mô lớn.
Lệnh Hành Chỉ kiên nhẫn giải thích, tự hỏi trong lời nói của Tưởng Vân Bằng có ẩn ý gì không.
"Nơi Thái tử ở không nơi nào tốt bằng Chùa Lạt Ma.
Vua Ung Chính và vua Càn Long đều sống ở đó, đó là một nơi tốt." Tưởng Vân Bằng gật đầu, quay đầu lại ngửi thấy mùi trà.
"Đây là loại trà gì vậy? Khá thơm, khác với trà Long Tỉnh mà tôi thường uống."
Tưởng tướng đi lên đài ngồi, người phụ nữ rửa trà rồi chia trà đặt ở hai bên.
Tưởng Vân Bằng bưng tách trà lên uống một ngụm, ngẩng đầu hỏi: "Trà tuyết Tây Tạng? Là nãy Quân khu Tây Tạng gửi tới à?"
Lệnh Hành Chỉ mỉm cười nói: "Ông quả nhiên biết rõ.
Chủ tịch rất thích uống trà tuyết Tây Tạng này nên đưa một ít cho cha tôi và tôi."
Tay cầm tách trà của Tưởng tướng khựng lại, nụ cười trên mặt đột nhiên thay đổi: “Tôi mới từ chỗ chủ tịch ra, ông ấy không cho tôi cái gì cả, cái này… Hình như ông ấy rất keo kiệt…" Vừa dứt lời, ánh mắt của Tưởng tướng dán chặt vào Lệnh Hành Chỉ, ánh nhìn khá ngột ngạt.
"Ông là bạn cũ của chủ tịch, chủ tịch sẽ không cần phải khách sáo với bạn cũ.
Đồ vật tốt, ý định cũng tốt...!Nhưng quan hệ thật sự chỉ ở mức bình thường." Lệnh Hành Chỉ nói mấy lời cuối cùng cực kỳ chậm rãi.
Tưởng Vân Bằng nghe xong lời này, trên mặt vẫn không hề cười, trong khoảng thời gian ông ấy tiếp xúc với Lệnh Hành Chỉ này, anh là một người đáng tin cậy, tinh tế, sẽ không vì thân phận của mình mà làm khó người khác.
Thật vậy...!Anh là con của Lệnh Thanh Vân, lòng dạ còn quanh co phức tạp hơn bốn mươi chín tỉnh thành.
Tưởng Vân Bằng không thích những người có bụng dạ quá hẹp hòi, người như Chu Bồi là hợp lí, mưu mô nhưng không gây khó chịu.
"Tưởng tướng, chúng ta đều là làm việc cho chủ tịch, ông không cần phải quá cảnh giác với tôi." Lệnh Hành Chỉ mỉm cười, cúi đầu đưa cho Tưởng Vân Bằng một tách trà, đẩy tới trước mặt ông ấy, sau đó dùng đôi mắt chim ưng nhìn vào Tưởng Vân Bằng, nhẹ giọng nói: “Cha tôi và tôi không giống nhau.”
Tưởng Vân Bằng nhìn tách trà một chút rồi lại nhìn Lệnh Hành Chỉ, tay ông ấy đặt trên bàn hơi ấn xuống.
Có thể thấy các cơ mặt ông ấy đang hoạt động hết sức, những lưỡi dao do năm tháng mang lại lần lượt hiện lên trên mặt ông ấy, nhỏ mà uy nghiêm.
Trong phút chốc, hai người ngầm giao chiến với nhau, trong không trung như tràn ngập hàng ngàn quân binh sẵn sàng tấn công.
Vài giây sau, Tưởng Vân Bằng đột nhiên cười lớn: "Người tiết lộ mô hình vũ khí không phải là con gái tôi.
Con bé không có động cơ hay lý do để làm vậy."
Lệnh Hành Chỉ gật đầu: "Tôi biết, nhưng luôn phải có người chịu trách nhiệm.
Tưởng Yến Từ có đầy đủ chứng cứ cáo buộc."
“Tôi nghe chủ tịch nói…” Tưởng Vân Bằng đưa tay ra phía bàn, đặt lên đó, dùng đầu ngón tay chạm vào tách trà: “Việc này dù lớn hay nhỏ, cha cậu nhất quyết muốn điều tra, thái độ như thể...!sợ sẽ không phát hiện được gì vậy.”
Tưởng Vân Bằng cầm tách trà và nhìn Lệnh Hành Chỉ.
Lệnh Hành Chỉ bình tĩnh mỉm cười, nói: "Cách đây không lâu, cha tôi và tôi đã xảy ra tranh chấp về sự việc Môn Đầu Câu.
Ông ấy muốn dạy cho tôi một bài học bằng cách tiết lộ sự việc.
Để ông bị tiêm nhiễm bởi mấy thứ thịt thà tanh tưởi này, đã mạo phạm đến ông rồi."
"Chẳng lẽ có liên quan đến việc danh sách bị lộ ra ngoài..." Tưởng Vân Bằng nghiêng người về phía trước, vẻ mặt đầy căng thẳng.
"Có khả năng là thế."
Thời gian và không gian dừng lại trong ba giây, Tưởng Vân Bằng lui về sau, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau khi nuốt ngụm trà xuống, ông ấy thở dài: "Trà ngon nhưng hơi nguội."
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, cầm ấm trà lên: “Để tôi rót cho ông một tách nữa.”
Tưởng Vân Bằng uống trà mà Lệnh Hành Chỉ tự rót, đặt tách trà xuống, thư giãn dựa vào chiếc gối mềm mại phía sau.
"Làm chuyện này sẽ không mang lại lợi ích gì cho cậu.
Cậu có đường lui chưa?"
Lệnh Hành Chỉ nghe vậy, nhẹ chớp mắt, cúi đầu rót cho mình một tách trà, anh lặng lẽ uống trà, dùng hết sức nói: “Tôi vẫn muốn cảm ơn Tưởng tướng đã nể mặt đến chỗ tôi uống trà."
Tưởng Vân Bằng hiểu rõ, hôm nay Lệnh Hành Chỉ mời ông ấy đến đây không phải để bảo ông ấy đứng về phía nào, mà là bày tỏ hai ý tưởng.
Thứ nhất, việc rò rỉ danh sách có lẽ là một cuộc cãi vã giữa hai cha con anh, làm liên lụy đến con gái ông ấy, Lệnh Hành Chỉ đã cúi mặt xin lỗi thì điều này đã đủ thể diện cho ông ấy.
Thứ hai, giữa anh và cha anh quả thực có mâu thuẫn nhưng anh không có ý định phản bội rồi hợp tác với người khác.
Tưởng Vân Bằng đứng dậy, cúi đầu vỗ vỗ bụi tồn tại như không tồn tại trên người: “Ngày mai sẽ có duyệt binh, an nguy của Bốn mươi chín tỉnh thành phụ thuộc nhiều vào Bí Thư Lệnh, tôi không quấy rầy cậu nữa, tôi đi trước."
Lệnh Hành Chỉ không còn tiếp đón bất kỳ vị khách nào khác nên đứng dậy tiễn Tưởng Vân Bằng ra ngoài, Tưởng Vân Bằng dừng lại, quay lại nói với Lệnh Hành Chỉ: "Tôi không trách ai về chuyện của Tưởng Yến Từ.
Đó là bởi vì tôi luôn chiều con bé khiến con bé thả lỏng cảnh giác, không cẩn thận bị người khác gài bẫy."
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, anh có thể thấy Tưởng Vân Bằng dường như còn điều gì đó muốn nói.
"Việc vua quan, các thế hệ anh em chém giết nhau để tranh giành quyền lực không phải là hiếm.
Tôi chỉ mong bữa tiệc suôn sẻ.
Tôi đã vất vả cả đời rồi, biết rất rõ nước ở bốn mươi chín tỉnh thành này sâu đến mức nào, tôi không muốn con bé lại bơi trong làn nước bùn này nữa."
"Cô ấy có một người cha tuyệt vời."
Gió thổi qua, làm mái tóc của Lệnh Hành Chỉ hơi bay bay.
Tưởng Vân Bằng nhếch khóe miệng: "Sau khi rời khỏi biệt thự Vọng Nguyệt, tôi và cậu sẽ không liên quan gì tới nhau nữa."
Lệnh Hành Chỉ nheo mắt nhìn về phương xa, không ngờ cây liễu lại hơi vàng, anh khẽ thở dài, trời đã sắp bước vào cuối thu.
Tưởng Vân Bằng biến mất khỏi tầm mắt anh, Lệnh Hành Chỉ không dừng lại, gọi xe và rời khỏi biệt thự Vọng Nguyệt.
Ngày duyệt binh.
Giờ Bắc Kinh, đúng sáu giờ.
Vườn Phong Trạch đã được thắp sáng rực rỡ từ sớm, một nhóm người từ Ban Bí thư đang chạy ra ra vào vào, gà trống gáy sớm, bầu trời hơi sáng.
"Khi nào thì chủ tịch tỉnh dậy? Bảy giờ sáng có cuộc họp, Bộ trưởng Lệnh và Bí Thư Lệnh đều đang đợi ở bên ngoài rồi."
Người đặt câu hỏi là Chu Đại Xuyên, phó chủ tịch Cơ quan Kiểm soát Quân sự, ông ta ăn mặc chỉnh tề, đang đứng bên ngoài vườn Phong Trạch.
"Chủ tịch đã tỉnh, đang kiểm tra sức khỏe, xin đợi một lát."
Không lâu sau, Chu Đại Xuyên được mời vào.
Chủ tịch đang ngồi trên ghế, bác sĩ riêng bên cạnh đang thu dọn đồ đạc: “Không phải là đến bảy giờ cuộc họp mới bắt đầu à, sao cậu lại sốt ruột thế?”
Chủ tịch mỉm cười hỏi.
Chu Đại Xuyên cười nói: "Chủ tịch, tôi tới đây để báo cho ngài biết sự việc ở Quân khu Tô Châu.
Mặc dù lúc này Hồ tướng không muốn nói về chuyện này nhưng ông ấy chỉ muốn ngài cẩn thận.
Nhiệm kỳ năm năm sắp đến, một số người đã không chịu ngồi im nữa rồi."
Sắc mặt chủ tịch tối sầm, ông vẫy tay ra hiệu cho mọi người trong phòng ra ngoài.
Sau khi nghe Chu Đại Xuyên báo cáo, chủ tịch mím môi không nói gì: "Mối quan hệ giữa Tưởng tướng và Hồ tướng đã...!đủ phức tạp rồi, nếu thả Tưởng Vân Bằng đi thì cái gì cũng không hỏi được."
"Khi chồng qua đời thì cảm xúc của bà ấy thế nào? Bà ấy có buồn không?"
Chu Đại Xuyên lắc đầu, nhưng chủ tịch lại hiểu ra điều gì đó: "Chúng ta nhất định phải thả Tưởng Vân Bằng đi.
Nếu ông ấy có liên quan, Hồ tướng có thể giúp chúng ta."
"Ý của ngài là Hồ tướng còn thích Tưởng tướng...?"
"Nói xạo, người đã 70, 80 tuổi rồi, sao còn nói thích hay không thích?"
"..."
Hai người vừa nói chuyện vừa lên xe đi đến điện Cần Chính.
Giờ Bắc Kinh, 6:45, điện Cần Chính.
Lệnh Hành Chỉ và Lệnh Thanh Vân đang ngồi trong phòng họp, khi cửa mở ra, chủ tịch bước vào, họ đứng dậy chào ông.
Cuộc họp buổi sáng chủ yếu là để giải thích lại kế hoạch một cách cụ thể.
Lúc mười giờ, lãnh đạo các nước sẽ đến cửa Tử Cấm Thành, chủ tịch sẽ đích thân chào đón và cuộc họp sẽ được truyền hình trực tiếp.
Các nhà lãnh đạo nước ngoài đến lần này chủ yếu bao gồm Nga, Triều Tiên, Đức, Anh, cũng như một loạt các quốc gia Châu Phi và hoàng gia Trung Đông.
Sau cuộc gặp, họ trò chuyện tại hội trường Hoài Nhân ở Trung Nam Hải và tặng quà cho nhau.
Vào buổi trưa, cuộc duyệt binh chính thức bắt đầu trên cổng thành Thiên An Môn.
Sau khi duyệt binh sẽ có thời gian nghỉ ngơi và họp, thủ tục cụ thể chỉ cần sắp xếp theo lịch trình do Ban bí thư đưa ra.
Thủ tướng cũng cần trực tiếp giải quyết một số vấn đề, việc gặp các chủ tịch cũ là đương nhiên, kế thừa là việc tất yếu.
Cũng sẽ có một số video được phát trên bản tin buổi tối.
Cuộc họp buổi sáng bắt đầu chưa được bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân gọn gàng cùng khẩu hiệu được hô vang, là tiếng các binh sĩ vừa mới huấn luyện buổi sáng đi ra.
Chủ tịch nước và thủ tướng rất hào hứng với cuộc duyệt binh, xét cho cùng, đó là thời khắc thể hiện sức mạnh và sự vĩ đại của cả dân tộc, sự đổ về của người dân từ mọi miền đã khắc sâu và không thể xóa nhòa trong ADN của mỗi vị vua ở Trung Quốc.
Sáng sớm đã vang lên tiếng bước đi nghiêm nghị, tiếng báo hiệu, tiếng trò chuyện của các quan chức cấp cao.
Giờ Bắc Kinh, 7:17, bên ngoài điện Cần Chính.
Không một ai để ý - không biết từ lúc nào, tiếng bước chân không hỗn loạn, khẩu hiệu không dừng lại, nhưng vẫn có những âm thanh xào xạc.
Cánh cửa điện Cần Chính bị đá tung ra, mọi người vẫn đang mỉm cười, tiếng súng chuẩn bị nổ ra.
Tiếng bước chân gọn gàng lập tức hóa thành sóng biển, lao về phía cửa điện Cần Chính.
Lệnh Hành Chỉ quên mất anh đã lao về phía trước như thế nào, chỉ cảm thấy vai phải đau nhói cùng lúc có tiếng súng vang lên.
Giờ Bắc Kinh, 7:40, bên trong điện Cần Chính.
Các lính canh cầm súng xếp thành một hàng, chủ tịch ngồi trên ghế sô pha chính, bên trong căn phòng hoàn toàn im lặng.
"Bí Thư Lệnh không sao đâu, chỉ là một vết xước thôi.
Viên đạn đã đi sượt qua vai ngài ấy."
Bác sĩ quân y bước ra từ phòng và nói với Lệnh Thanh Vân về vết thương của Lệnh Hành Chỉ.
Ông ta nghe xong liền xua tay không nói thêm gì nữa, vẻ mặt vặn vẹo như quả bóng.
Giờ Bắc Kinh, đúng tám giờ, bên ngoài điện Cần Chính.
Cánh cửa điện Cần Chính đã đóng lại và không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Quân đội xếp hàng ngoài cửa, máy bay bay lượn trên bầu trời.
Giờ Bắc Kinh, 8:30, cổng thành Thiên An Môn.
Chu Hề Dã bước vào hội trường, chào các thị trưởng và bí thư đến từ các nơi rồi ngồi vào chỗ ngồi.
Các đài quan sát màu đỏ ở hai bên Thiên An Môn chật kín người, đều từ xa nhìn về phía quảng trường.
Nhìn những khoảng màu đỏ lan từ Thiên An Môn sang hai bên, Chu Hề Dã trở nên phấn khích không thể giải thích được.
Đây là cuộc duyệt binh mười năm mới có một lần.
Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, lá cờ đỏ năm sao tung bay đối diện đang phất phơ bừa bãi.
Giờ Bắc Kinh, chín giờ, cổng thành Thiên An Môn.
Ngụy Lạc Thần lấy điện thoại di động chụp một tấm tự sướng, cô ta đang ngồi ở nơi chỉ dành cho người nhà của các quan chức cấp cao.
Sau khi chụp ảnh tự sướng, chỉ cần gửi lên các nền tảng xã hội lớn thì chẳng bao lâu nữa, rất nhiều người trong vòng bạn bè của cô ta sẽ thích nó, sẽ hết lời khen nịnh cô ta.
Cô ta nhìn những bình luận của đám người đó, cười một tiếng, cất điện thoại đi, gấp gọn lại áo vest đen đang khoác trên vai.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, cô ta nhìn thấy Chu Hề Dã giữa đám người.
Cô ta vô thức cau mày lại.
Giờ Bắc Kinh, mười giờ, cổng thành Thiên An Môn.
Các nhà lãnh đạo từ nhiều quốc gia bước vào địa điểm tổ chức, giữa tiếng reo hò và vỗ tay của đám đông, chủ tịch bước lên bục phát biểu với nụ cười rạng rỡ.
Sau bài phát biểu, quốc kỳ băng qua đại lộ Trường An, đi đến quảng trường trong đội hộ tống hình vuông.
Giữa tiếng quốc ca vang dội, lá cờ Tổ quốc được kéo lên cao.
Giờ Bắc Kinh, 10:45, cổng thành Thiên An Môn.
Cuộc duyệt binh chính thức bắt đầu.
Nhưng không ai biết rằng sau lễ duyệt binh, toàn bộ quan lại đều được “bố trí” vào bên trong Tử Cấm Thành, ngay cả một con mèo cũng không thể trốn thoát.