Chu Hề Dã trước khi duyệt binh chưa từng tới Cố Cung, trước đây bất kể là du lịch hay là công việc, đều chưa từng tới nơi này.
Một nhóm quan viên đứng trước cổng Càn Thanh trong bầu không khí hỗn loạn, xung quanh là binh lính cầm súng, trên đầu thỉnh thoảng có mấy chiếc máy bay bay qua bay lại.
Thậm chí còn có máy bay không người lái bay vòng quanh Cố Cung.
Không ai biết chuyện gì cả, sau khi kết thúc nghi lễ, người trong quân đội để bọn họ tiến vào Cố Cung, đi được một lúc lâu thì dừng lại, sau đó không di chuyển nữa.
Đứng bên cạnh Chu Hề Dã là thị trưởng thành phố Tương Đàm, mặc dù chức vụ của họ gắn bó chặt chẽ với nhau nhưng thực sự cũng không mấy thân quen.
Thị trưởng khi nghĩ tới chuyện Thôi Hạo Nhiên ở Môn Đầu Câu, sau lưng vẫn toát mồ hôi lạnh: “Thôi Hạo Nhiên, người này rốt cuộc chết như thế nào? Tôi nghe nói...!là tai nạn xe cộ? Hay là...?”
“Chuyện này tôi cũng không biết nhiều, hộ gia đình đinh* đó đã biến mất, không biết ai sống hay chết, cũng không tìm thấy thi thể.
Rất khó để phán đoán, không có bằng chứng nào cả.”
*Hộ gia đình đinh : những cá nhân hoặc gia đình nhất định vì nhiều lý do khác nhau mà cố tình vi phạm pháp luật, quy định hoặc chính sách quốc gia và không phá bỏ hoặc di chuyển ra khỏi nhà của mình.
Nghe Chu Hề Dã nói như vậy, thị trưởng chỉ có thể gật đầu, liếm môi: “Cô nói xem chuyện này là sao, nhốt chúng ta ở chỗ này?” Ông muốn hút thuốc nhưng bật lửa đã bị tịch thu ngay lúc buổi duyệt binh bắt đầu.
Chu Hề Dã lắc đầu: “Tôi cũng không rõ…” Trong lòng cô cũng nghĩ, lễ duyệt binh chỉ có thể có vấn đề gì đó nhưng xét về mặt quá trình thì không có vấn đề gì, dù thế nào cô không nhận ra chỗ nào có sai sót.
Đó là...!Cô thấy bất an và cảm thấy có chuyện gì đó lớn đã xảy ra.
Cô không dám nghĩ xem đó là chuyện lớn gì, lông mày cô chuyển động khó hiểu.
Vài con quạ bay qua đỉnh đầu và đậu trên mái hiên, Chu Hề Dã ngẩng đầu nhìn chúng, những tiếng kêu khó nghe của chúng khiến người ta cảm thấy chán nản.
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, một số quan chức muốn đi đến khu vực có bóng râm, nhưng binh lính không chịu để họ đi và nhắm súng vào họ, sự hỗn loạn nhanh chóng lắng xuống.
Chu Hề Dã đột nhiên nhớ tới, nếu như đều bị mắc kẹt ở đây, Lệnh Hành Chỉ và Lệnh Thanh Vân hẳn là cũng ở đó.
Cô xuyên qua đám đông, đi về phía trước, mấy bộ trưởng đang ngồi trên ghế, bên cạnh có người che ô.
Diệp Lợi Phong cũng ở đó, mấy bộ trưởng khác cũng đang ở đây.
Chỉ là không có Lệnh Thanh Vân.
Chu Hề Dã cùng Diệp Lợi Phong nhìn nhau, đại khái đều biết chuyện này có liên quan đến Lệnh Thanh Vân.
Nhưng không thể làm gì được, binh lính canh phòng nghiêm ngặt.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, các quan chức kiểm soát quân sự của hải quân và quân đội bước ra: "Quan chức dân sự đang xếp hàng ở đây, còn các quan chức của quân đội ở đây."
Rất nhanh, họ được chia thành bốn nhóm, hai loại.
Rồi chia nhỏ, từ trung ương đến cấp tỉnh, xuống cấp sở, xuống cấp phòng, xuống cấp khoa...
Nhóm tám mươi người của Chu Hề Dã đều bị đưa đến Từ Ninh Cung, một số người đi cùng còn nói đùa: “Tham quan Cố Cung miễn phí một ngày.
Từ Ninh Cung này, cũng có thể trải nghiệm sự đối đãi của Lão Phật gia*.”
*Danh xưng của Từ Hi Thái hậu.
Bước vào Từ Ninh Cung, trong cung đã có ghế ngồi, có thể nghỉ ngơi trong phòng.
Chu Hề Dã không đi vào, chỉ là tìm đại một cái ghế ngồi xuống.
Không được mang theo điện thoại, bây giờ không có bất kỳ công cụ công nghệ nào.
Rất nhanh, có người tiến vào, đưa từng người một đi thẩm vấn, khi đến lượt Chu Hề Dã thì đã là 3 giờ 43 phút sáng ngày hôm sau.
Các câu hỏi rất đơn giản, Chu Hề Dã thành thật trả lời các hoạt động trong tuần trước lễ duyệt binh và ký tên.
Đồng thời, người ở bên cạnh đã kiểm tra video, xác nhận hành trình của Chu Hề Dã là bình thường, không có gì khác biệt rồi mới để cô rời đi.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng không ai biết đó là chuyện gì.
Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, Chu Hề Dã bị đưa về Cung điện Từ Ninh.
Lúc này, hầu như mọi người đều đã ngủ say, không có gì đặc biệt, vẫn còn có tiếng ngáy.
Chu Hề Dã tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, trong Cố Cung yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng ve sầu từ bên ngoài bức tường cũng không thể truyền vào.
Nếu không phải có những cuộc điện thoại liên tục gọi điện, Chu Hề Dã cảm thấy thật khó có thể vượt qua loại kinh hãi ban đêm này.
Lúc này, một người lính bước vào, Chu Hề Dã ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta vẫy tay gọi cô đi ra ngoài.
Chu Hề Dã do dự một lát, trong Cố Cung hẳn là rất yên tĩnh, nhưng...!cô sợ xảy ra chuyện gì, lập tức đi theo binh lính từ xa.
Thấy cô bước đi chậm rãi, anh ta quay người lại, bất đắc dĩ nói: “Bí thư Lệnh muốn gặp cô, nhưng nếu cứ nán lại như vậy, đến rạng sáng cô mới quay lại được.”
Chu Hề Dã dừng lại, nói: “Lỡ như anh lừa gạt tôi thì sao?”
Người lính thở dài: “Tôi lừa cô làm gì…” Thấy Chu Hề Dã không tin anh ta thì lập tức lấy súng ra khỏi người đưa cho Chu Hề Dã: “Cầm súng đi theo sau tôi, tôi muốn làm điều gì đó với cô, cô lập tức bắn tôi là được rồi.”
Xung quanh Tử Cố Cung, mọi người đều nhạy cảm với tiếng súng.
Chu Hề Dã cầm súng đi theo phía sau người lính..
Đi hồi lâu cũng không chưa đến, Chu Hề Dã trong lòng nghi ngò, than thở rằng thời xưa nếu không có kiệu thì các phi tần chân nhỏ thật sự sẽ kiệt sức.
Đi được một lúc, Chu Hề Dã nhìn bức tường đỏ, nhớ tới một số truyền thuyết đáng sợ về Bắc Kinh nhưng lại không thấy bóng dáng của cung nữ thời xưa.
Nghĩ đến đây, cô hối hận vì đã theo anh ta ra ngoài.
Cũng may anh ta đi được một đoạn lại dừng lại: “Bí Thư Lệnh đang đợi cô ở bên trong.”
Chu Hề Dã trả lại súng, đi vào trong sân.
Ở cánh phía tây và cánh phía đông đen đều được thấp sáng, và cô có thể thấy mọi người đang bận rộn bên trong.
Trên quảng trường có đèn sáng nhưng không có bóng người.
Chu Hề Dã đi theo người trong sân,đi vào phòng chính, “Bí thư, người tới rồi.”
Chu Hề Dã đi vào, nghiêng đầu nhìn liền thấy Lệnh Hành Chỉ đang nằm trên giường.
Đi thêm vài bước, cô nhận ra sắc mặt anh tái nhợt.
“Mệt rồi, uống chút nước đi.”
Người ở một bên đặt nước lên chiếc bàn tròn nhỏ rồi rời đi.
Chu Hề Dã không khách khí, ngồi xuống uống nước.
Lệnh Hành Chỉ còn chưa kịp nói chuyện, Chu Hề Dã đã đặt ly nước xuống nói: “Không phải Cố Cung được dọn sạch vào lúc 5 giờ 30, mà là bởi vì ban đêm có chuyện quái quỷ xuất hiện...!Bây giờ nhìn lại, có lẽ chúng được sử dụng là để bỏ tù các quan chức”.
Lệnh Hành Chỉ mỉm cười, nụ cười vô cùng yếu ớt, đôi mắt trở nên tối sầm khuôn mặt tái nhợt.
Chu Hề Dã cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Lệnh Hành Chỉ nhưng lại không thấy có gì khác biệt: “Anh bị thương à?”
Lệnh Hành Chỉ không để ý tới câu hỏi của cô: “Tìm em là muốn nói với em một chuyện.”
“Tốt nhất là anh có chuyện gì thì nói đi.
Dáng vẻ của anh thật sự giống như thời xa xưa khi các ông vua lén lút hẹn hò với cung nữ trong cung.”
“Hôm nay tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu, bộ trưởng Diệp cho em cái gì tôi đều có thể cho em, em cùng Diệp Nhu Tân cũng là giả, vì cái gì không thể làm việc cho tôi?”
Chu Hề Dã nghe được những lời này thì muốn nôn, có chút phiền não, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Lệnh Hành Chỉ, vẫn có chút hốc hác, lúc này Chu Hề Dã cảm thấy bản thân chỉ cần một ngón tay là có thể hủy diệt được, cảm giác yếu ớt khó hiểu làm cho lòng Chu Hề Dã mềm ra một chút: “Bộ trưởng Diệp có ơn với tôi, là ơn cứu mạng.”
Lệnh Hành Chỉ không nói gì, nhìn Chu Hề Dã.
Chu Hề Dã lại rót cho mình một cốc nước nữa, điều này dường như tiếp thêm dũng khí.
Cô uống xong thì nói: “Không phải bộ trưởng Diệp cứu tôi, mà là cứu con của ông ta.”
“Diệp Nhu Tân?”
Chu Hề Dã lắc đầu: “Không phải…” Cô chậm rãi cúi đầu thở dài: “Phải…”
Là đứa con riêng của Diệp Lợi Phong và mọi người đều gọi anh ta là kẻ ngốc.
Con người đúng là ngu ngốc, khi ở tiền tuyến, Diệp Lợi Phong cũng đến đó với tư cách là người đại diện chính thức để bày tỏ lời chia buồn với Chu Hề Dã và nhóm tình nguyện viên của họ, mang theo đứa con trai ngốc nghếch của ông ta.
Chu Hề Dã nhìn thấy con trai của Diệp Lợi Phong đang xếp hàng, anh ta tuấn tú, nở nụ cười trên môi khiến mọi người bật cười.
Sau đó, cô đến lều của Diệp Lợi Phong để báo tin, tên ngốc bước vào và rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy cô.
“Chị ơi, chị đẹp quá.”
Chu Hề Dã cau mày, Diệp Lợi Phong xua tay nói: “Đứa con trai ngốc nghếch, đi đâu tôi cũng phải mang nó theo, nếu không sẽ bị người ức hiếp.”
Tên ngốc không rời đi, anh ta còn liên tục khen chị gái xinh đẹp, muốn ngủ với cô.
Chu Hề Dã kiên nhẫn báo cáo, chỉ nghĩ thà rằng ở nhà bị ức hiếp còn tốt hơn đến tiền tuyến chịu khổ, không chừng cả mạng sống không đảm bảo mà chết.
Tuy nhiên, chết một cách vui vẻ, ngay lập tức trên chiến trường là điều tốt.
Cô có lẽ có ấn tượng rằng kẻ ngốc đó háo sắc, cảm thấy cô xinh đẹp và muốn ngủ với cô.
Xem ra ông ta đã dạy anh ta điều này, nếu không sẽ không có kẻ ngốc nào biết mình muốn ngủ với một người phụ nữ.
Diệp Lợi Phong phớt lờ anh ta và chỉ nói: “Đừng tranh cãi với những kẻ ngốc.”
Sau đó, trong trại huấn luyện, cô tình cờ nghe được tiếng hét của kẻ ngốc.
Có vẻ như những kẻ ngốc sẽ bị bắt nạt ở khắp mọi nơi.
“Nói cho anh biết, lần trước để em ngủ với chị gái xinh đẹp, em đã ngủ chưa? Chưa ngủ được thì cũng không sao, em xin cha em, em nói muốn ngủ với cô ấy..
.”
Thằng ngốc làm theo bài học và nói: “Cha ơi, con muốn ngủ với chị gái xinh đẹp…”
Chu Hề Dã lúc đó rất tức giận, nhưng lúc đó cô không có ưu thế gì để chống lại những tên đó, bọn chúng có súng đó.
Nhẫn nhịn, trở về lều của mình.
Không lâu sau, tên ngốc tới gặp cô, anh ta cười tươi, dáng vẻ đẹp trai nhưng tiếc cho khuôn mặt này, lại quá ngu ngốc.
Cô thở dài: “Cậu định làm gì?”
Tên ngốc cười khúc khích, từ đâu đó lấy ra một túi bánh mì: “Chị, chị xinh đẹp, em cho chị một ít bánh mì, ngon lắm…”
Chu Hề Dã cầm lấy bánh mì, lại không dám ăn, cô sợ trong đó có thuốc, sẽ bị đám người không có đầu óc này cưỡng hiếp, đây không phải chuyện nhỏ.
Nhưng cô vẫn cầm lấy ổ bánh mì đặt ra sau lưng, ánh mắt vẫn cảnh giác: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”
Tên ngốc lắc đầu không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, :” Chị ăn đi...!ngon lắm...!Em lén lấy từ cha em đó."
Chu Hề Dã suy nghĩ một chút, nhìn anh ta: "Cha cậu nói cậu bao nhiêu tuổi?"
Tên ngốc cau mày suy nghĩ vấn đề: “Cha em nói em gần đã gần ba mươi rồi.”
Đúng, anh ta hoàn toàn là một kẻ ngốc, còn là một kẻ ngốc lớn hơn cô.
Nhưng vì Diệp Lợi Phong, cô ngừng việc kêu kẻ ngốc đừng gọi mình chị gái.
Nghĩ đến đây, cô không có ý định tán gẫu với kẻ ngốc, lập tức nằm xuống đắp chăn.
Tên ngốc đang lẩm bẩm những điều vô nghĩa vào tai cô, Chu Hề Dã lại không muốn nghe: “Chị, chị ngủ đi, em trông chừng chị.
Những người đó luôn muốn ngủ với chị…”
Chu Hề Dã nhướng mày: “Anh có biết ngủ có ý nghĩa gì không?”
Kẻ ngốc cười nói: “Chị, sao chị còn ngốc hơn cả em thế? Ngủ chính là ngủ.
Ngủ với chị mới là chính chị.
Thứ nhất là hoạt động bình thường, thứ hai là phạm pháp.”
Chu Hề Dã cười một trận tên ngốc này khá tốt bụng.
Nhưng Chu Hề Dã vẫn là bất an, lập tức đặt tay dưới gối, cầm súng.
Ngủ rất yên tĩnh, kẻ ngốc không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở của anh ta.
Sáng sớm hôm sau, Chu Hề Dã tỉnh dậy, tên ngốc không ngủ, anh ta cả đêm không ngủ, nheo mắt nhìn, thấy Chu Hề Dã đã tỉnh: “Chị, chị tỉnh rồi.”
Nói xong, anh ta ngã đầu gục xuống rồi ngủ thẳng trên mặt đất.
Mặt đất toàn bùn đất, Chu Hề Dã chưa bao giờ nghĩ rằng kẻ ngốc lại có thể ngốc đến vậy, vừa ngu ngốc vừa quật cường.
Đỡ anh ta lên giường, cũng không quan tâm đến anh ta.
Trong vài ngày tiếp theo, kẻ ngốc vẫn luôn canh cho cô ngủ.
Chu Hề Dã nhìn vẻ mặt ngu ngốc này, trong lòng cảm thấy thương hại.
Nếu có đầu óc bình thường, anh ta có thể trở thành người ưu tú trong một gia tộc ưu tú...!Nhưng không đến lượt cô ghen tị, Chu Hề Dã tự mắng mình trong tham vọng, nói rằng người khác có tiền có quyền, còn mình có gì,chỉ là bình thường.
Người ta phải chịu đựng gian khổ ở tiền tuyến để đạt được địa vị ,mà chỉ một phần mười trong họ có thể đạt được.
Nghĩ như vậy, cô không còn thông cảm với kẻ ngốc nữa.
Nhưng kẻ ngốc dù sao cũng là đàn ông, sáng sớm hôm sau, kẻ ngốc ngồi ở mép giường, chỉ vào dương vật cương cứng giữa hai chân mình và hỏi: “Chị ơi, em phải làm sao đây? Nó luôn tự mình đứng dậy.”
Chu Hề Dã ngồi dậy, trong tay tên ngốc cầm một chiếc kéo: “Chị, cắt đi, nếu nó cứ đứng dậy mãi, em cảm thấy rất phiền phức.”