Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Bầu không khí yên lặng đã bị y tá bước vào phá vỡ: “Bí thư Lệnh, đến lúc thay thuốc rồi.”

“Đợi một chút, tôi còn chút chuyện.” Lệnh Hành Chỉ cau mày nhìn y tá: “Lúc vào không gõ cửa à, không nhìn thấy tôi có khách ở trong đây sao?”

Y tá có chút xấu hổ, mỉm cười xin lỗi rồi quay đầu đi ra ngoài.

Đầu ngón cái và ngón trỏ Chu Hề Dã có chút cọ xát vào nhau, quay đầu hỏi Lệnh Hành Chỉ: “Anh sao vậy?” Cô nói xong, dùng mắt lướt qua toàn thân của Lệnh Hành Chỉ một lần.

Không nhìn ra có gì không đúng.

Ngược lại Lệnh Hành Chỉ nghe thấy vậy lập tức híp mắt cười, sắc mặt tuy nhợt nhạt, nhưng nụ cười vẫn rất rạng rỡ: “Thật sự muốn biết sao?”

Chu Hề Dã nhận thấy điều mờ ám, chuyển ánh mắt qua nói: “Là sự quan tâm mang theo toan tính.”

Lệnh Hành Chỉ một chút cũng không để tâm đến sự xúc phạm không giới hạn của cô, tầm mắt chỉ chuyển động dõi theo đôi môi đỏ mọng của cô: “Tôi mới ý thức được, chúng ta vẫn chưa hôn nhau.”

“Vậy sao?” Chu Hề Dã không nhớ, cũng không chú ý tới.

Lệnh Hành Chỉ cười thích thú: “Em hôn tôi, tôi sẽ nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì.”

Chu Hề Dã nghiêng đầu quan sát tính chân thực trong lời nói của Lệnh Hành Chỉ, Lệnh Hành Chỉ thả lỏng tư thế, hoàn toàn tựa lưng vào miếng đệm mềm lót phía sau, để Chu Hề Dã quan sát, dò xét.

Một lúc sau, cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Lệnh Hành Chỉ.

Ánh mắt của Lệnh Hành Chỉ dõi theo cô tiến lại gần từng chút một mà bắt đầu ngước lên, tay của Chu Hề Dã rất lạnh, cô chạm vào gò má anh, Lệnh Hành Chỉ vô thức run lên.

Những ngón tay dọc theo xương quai hàm trượt xuống cổ, sau đó là xương quai xanh , giống như đang gảy đàn dương cầm vậy.

Chu Hề Dã cúi người xuống, nhếch miệng cười: “Cách đây không lâu vợ anh mới đến gặp tôi...” Cô ghé đầu sát vào tai Lệnh Hành Chỉ thì thầm.

Lệnh Hành Chỉ nghe xong thì dáng vẻ tươi cười càng trở nên mập mờ thêm vài phần, anh đặt tay không bị thương lên eo cô, ra sức kéo về phía trước, Chu Hề Dã ngồi lên đùi anh, anh ngẩng đầu nhìn Chu Hề Dã: “Không cần nhiều, chỉ một nụ hôn.”

Nói xong, anh đặt nụ hôn lên, Chu Hề Dã cũng không trốn tránh.

Kỹ năng hôn của Lệnh Hành Chỉ không được tốt lắm, đầu lưỡi linh hoạt, trước tiên dựa theo hình dáng môi Chu Hề Dã, vẽ từng chút một, vô cùng kiên nhẫn.

Sau đó theo góc độ xảo quyệt chui vào trong miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi Chu Hề Dã.


Chu Hề Dã nhắm mắt lại, chóp mũi đều là mùi Lệnh Hành Chỉ.

Cô đúng là chưa từng hôn anh, kỹ năng hôn của Lệnh Hành Chỉ khiến cô không thở được, lúc bắt đầu anh giống như nếm thử cô, sau đó lại giống như nuốt trọn cô, đoạt lấy không khí từ trong khoang miệng của cô.

Chất lỏng màu bạc chảy ra từ miệng của hai người, không biết từ lúc nào, tay của Lệnh Hành Chỉ đã luồn vào trong áo quần của Chu Hề Dã, còn phía bên ngoài thì vuốt ve qua lại.

Chu Hề Dã chống tay vào ngực anh, hai người chỉ tách môi ra, trán vẫn áp trán, thở hổn hển.

Lệnh Hành Chỉ chậm rãi đưa tay khác lên, lau chùi khóe miệng của Chu Hề Dã một chút, lau nước miếng rơi ra rồi cười nhẹ nhàng.

“Tại sao không xịt nước hoa tôi đưa em?” Giọng anh trầm khàn, mang theo chút rung động.

Món quà ngày đó cô cầm sau khi rời khỏi biệt thự, là Lệnh Hành Chỉ đưa cô nước hoa, không phải trà Tuyết Tây Tạng.

Chu Hề Dã khẽ cười, đẩy Lệnh Hành Chỉ ra, đứng dậy nói: “Chỉ có con mồi mới lưu lại mùi hương.” Cô không thích nước hoa, cũng không thích lưu lại mùi hương.

Người thân thiết của cô có thể ngửi thấy mùi vốn có nhất trên cơ thể cô, người không thân thiết, kẻ địch, cô không mang theo một chút mùi nào, không thể để bọn họ phát hiện ra dấu vết và tấn công Chu Hề Dã được.

“Bây giờ có thể nói rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lệnh Hành Chỉ đưa tay lên, tự dùng mu bàn tay lau chất lỏng quanh miệng, sự ái muội trong ánh mắt dần tan biến, khí chất của cấp trên quay trở lại: “Em thật là biết phá hỏng bầu không khí… có người tập kích chủ tịch.”

Sáu chữ, Chu Hề Dã từ đầu đã tiêu hóa xong rồi.

“Là ai, tra ra chưa?”

Lệnh Hành Chỉ không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô, toàn thân mang theo hơi thở phân tán dần.

Chu Hề Dã đã hiểu rồi, anh là đang tính toán nợ nần, từng món từng món một, lập tức thở dài nói: “Diệp Nhu Tần để tôi làm quân cờ, tôi chấp nhận, còn anh điều khiển tôi? Tại sao anh lại điều khiển tôi? Chỉ vì anh là con trai của Lệnh Thanh Vân? Tôi từ chiến trường từng bước một đi đến ngày hôm nay, không phải vì ngủ với đàn ông, không ai có thể ép buộc tôi.”

Lệnh Hành Chỉ thu hồi nụ cười, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng: “Thật đáng tiếc, vậy chúng ta chỉ có thể là kẻ thù rồi.”

Con dao dịu dàng nhất, cũng là con dao chí mạng.

Đây đối với Chu Hề Dã không tính là gì, cô đã thấy qua đao thật súng thật, sẽ không bị hai ba câu của Lệnh Hành Chỉ đe dọa, nhưng khí thế cũng không thể thua: “Anh dựa vào cha mình để đạt được chức vị này, tôi dựa vào chính mình để đi được đến bây giờ, kẻ địch lớn nhất của tôi không phải là anh, mà là cha của anh.”


Lệnh Hành Chỉ cúi mặt xuống, giọng nói lạnh lùng: “Chủ nhiệm Chu, không còn sớm nữa, tôi tìm người đưa cô ra khỏi cung.”

Chu Hề Dã cười ha ha, quay người rời đi.

Ra tới ngoài, trời có chút sáng, Chu Hề Dã khởi động cánh tay, vươn rộng vai.

Con quạ trên mái hiên phía xa kêu “A - a -”nhưng tâm trạng Chu Hề Dã không tệ, đảo mắt nhìn phong cảnh xung quanh, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cô đến Tử Cấm Thành.

Người phía sau do dự nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của cô, qua mấy giây vẫn là mở miệng nói: “Chủ nhiệm Chu, tôi đưa cô ra khỏi cung, đi Tây Hoa Môn đi.”

“Được.”

Chu Hề Dã vui vẻ theo chân binh lính đi ra ngoài, suốt dọc đường đều không gặp được ai, không khí trong lành.

Đột nhiên nghĩ đến, công viên biệt thự phía bắc Cố Cung vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của Cố Cung, ngày nào đó cô phải đi xem thử.

Mặc dù cô không tin phong thủy nhưng cũng có chút mê tín về vương giả chi khí của long mạch.

Chu Hề Dã rời đi không bao lâu, Lệnh Hành Chỉ lập tức kêu y tá vào thay thuốc, tháo băng ra, máu vẫn còn chảy, y tá thấy tâm trạng của Lệnh Hành Chỉ không được tốt, không dám nói chuyện, sau khi bôi thuốc xong, máu vẫn không ngừng chảy.

“Bí thư Lệnh, vừa rồi ngài có cử động tay này đúng không?”

Lệnh Hành Chỉ ừm một tiếng.

Y tá muốn khiển trách nhưng lại không dám, cô ta gọi bác sĩ vào, một đám người vây quanh giường, không dễ gì mới cầm máu, băng bó lại được.

Lệnh Hành Chỉ có chút buồn ngủ, những việc bác sĩ căn dặn phải chú ý, anh đều không nghe kỹ, chỉ có một câu cuối cùng khiến anh bỗng tỉnh táo.

“...!Bí thư Lệnh, không bằng để cha của ngài qua đây một chuyến đi.”

Lệnh Hành Chỉ cười cười, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Gọi cha của tôi làm gì? Ông có muốn gọi cha của ông đến không?” Anh nhìn về phía bác sĩ hỏi.

Bác sĩ sững sờ một lúc, lắc lắc đầu.

Lệnh Hành Chỉ nhìn sang y tá bên cạnh, lần lượt hỏi qua, không hề sốt ruột, từng lần từng lần hỏi: “Cô muốn tìm cha cô sao?”


“Cô muốn tìm cha cô sao?”

“Cô muốn tìm cha cô sao?”

“...”

Hỏi xong những người có mặt, nụ cười trên mặt Lệnh Hành Chỉ vẫn như cũ, có điều thêm vài phần sát khí: “Nếu như mọi người đều không muốn tìm cha, sau này đừng hỏi lại những câu ngu xuẩn như vậy nữa, đây không phải là nhà trẻ.”

Bác sĩ và y tá đi ra ngoài, trên đường còn nói nhỏ bị oan, anh ta đề cập đến Lệnh Thanh Vân, là vì thấy tình trạng của Lệnh Hành Chỉ không tốt, tìm Lệnh Thanh Vân an ủi một chút… nhưng không nghĩ đến đã sờ trúng mông hổ.

Từ Tây Hoa Môn ra ngoài, binh lính trong đình đã đăng ký xong, Chu Hề Dã ngồi lên một chiếc xe jeep quân dụng rời đi.

Xe chạy đến ngoài văn phòng trụ sở, nhân viên bảo vệ vừa nhìn thấy Chu Hề Dã, mỉm cười chào hỏi: “Chủ nhiệm Chu, sao cô đến sớm như vậy...”

Chu Hề Dã không giải thích, vừa đi đến bên thang máy, bảo vệ lập tức đuổi đến: “Chủ nhiệm Chu, có một vị khách, nói là đến tìm cô… anh ta mới đến chưa tới vài phút.”

“Ai? Ai có thể đến tìm cô sớm như vậy?”

Đem theo tò mò xen lẫn nghi vấn, đi vào phòng tiếp khách, một người đàn ông ngồi giữa chiếc sofa bằng da màu đen, vắt chéo chân, lưng thẳng tắp.

Chu Hề Dã dừng lại một bước.

“Dịch Sâm Lĩnh?”

Người đàn ông đứng dậy, hướng về phía cô gật đầu, không có nụ cười thường thấy trong cơ chế, hoàn toàn là dáng vẻ con cháu nhà giàu có sống trong nhung lụa, hôm đó gặp mặt có lẽ vì trời đang tối nên không nhìn rõ, hôm nay nhìn kỹ, trên người Dịch Sâm Lĩnh có một vẻ đẹp phúc hậu, mái tóc dài và đôi mắt óng ánh phát sáng, đôi môi dày mang theo nét trẻ con, không có chút góc cạnh nào cả, giống như một em bé phúc khí không chút tâm tư.

“Chủ nhiệm Chu, chào em.”

Hai người bắt tay nhau, Chu Hề Dã ngồi đối diện anh ta, tiếng của máy đun nước phía sau có chút lớn.

“Dịch công tử, anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?”

Cô thật sự không nghĩ đến con trai của giám đốc ngân hàng trung ương và bản thân lại có liên quan.

Anh ta cũng không che giấu mục đích mình đến: “Anh nghe nói em từ trong Tử Cấm Thành đi ra, bèn đến đây muốn hỏi em, cha anh tham gia duyệt binh không thấy về, bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi, cha anh có sao không?”

Chu Hề Dã nheo nheo mắt, tin tức đúng là rất nhanh nhạy, nhưng anh ta vừa nói xong, điện thoại cá nhân trong phòng làm việc reo lên.

“Chắc hẳn đều đến hỏi chuyện bên trong Tử Cấm Thành, em không cần để ý.”

Thái độ Dịch công tử kiêu ngạo, một câu nói khiến Chu Hề Dã không có cách thoát khỏi, cô cười nói, cũng vắt chéo chân: “Những chuyện mà Dịch công tử muốn biết tôi không thể nói, không phải là không giúp anh, mà là bản thân tôi cũng đang trên bờ vực thẳm, trước khi sự việc dừng lại, tôi không thể nói.”


Dịch Sâm Lĩnh nhìn Chu Hề Dã, trên mặt sau khi bị từ chối cũng không có chút bất mãn nào, rất bình thường, nhìn Chu Hề Dã mấy giây xong, mắt rũ xuống: “Anh biết cách đây không lâu bên trong kinh thành đã xảy ra chuyện rồi… tối đó em ở trong phòng Tưởng Yến Từ đã làm cái gì?”

Những lời này khiến Chu Hề Dã cảm thấy anh ta có chút thú vị, anh ta không còn là một củ khoai tây tôn quý nữa, mà mang theo chút chỉ trích.

“Dịch công tử, anh đang nói gì vậy?”

Dịch Sâm Lĩnh trực diện nhìn Chu Hề Dã: “Anh biết Tưởng Yến Từ, cô ấy không có năng lực, cũng không có động cơ tiết lộ tin tức.

Chỉ qua là một đại tiểu thư có tiền, cô ta sao có thủ đoạn lợi hại như em được?”

Chu Hề Dã chớp chớp mắt, sau đó cười nói: “Dịch công tử, lời không có bằng chứng thì không thể nói bậy được, nếu không tôi có thể kiện anh tội phỉ báng.

Phỉ báng nhân viên công chức, tôi không biết cha anh có bản lĩnh lớn đến đâu, nhưng...” Ánh mắt cô sắc bén: “Tôi có thể bình an vô sự ra khỏi Tử Cấm Thành, nhưng cha anh thì không chắc...”

Phản ứng của Dịch Sâm Lĩnh khiến Chu Hề Dã buồn cười.

Anh ta đỏ mặt.

Phải, anh ta đã đỏ mặt rồi.

Chu Hề Dã đã lâu không có cảm giác bắt nạt một đứa trẻ giống như vậy rồi: “Thế này đi, Dịch công tử, anh hãy đợi trước đã, nếu như cha anh vẫn không có tin tức, tôi sẽ hỏi giúp anh thử...”

Chu Hề Dã đứng dậy: “Anh lưu lại cách liên lạc, tôi có tin sẽ gọi điện cho anh.”


“Không.” Dịch Sâm Lĩnh ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy bướng bỉnh: “Anh không đi đâu cả, anh phải ngồi ở trong đây đợi.”

Thật trông giống một đứa trẻ cố ý gây sự mà.

Nhưng Chu Hề Dã lại không phải là nhà trẻ, lập tức cười híp mắt nói: “Nếu anh ngồi đây đợi, khát thì bên kia có nước, đói thì gọi thư ký của tôi ra ngoài mua điểm tâm.”

Nói xong những việc này, Chu Hề Dã tự mình quay trở về phòng làm việc.

Ở trong vách ngăn tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Đến tám giờ rưỡi, cô dậy làm việc.

Thời gian này cũng không đi quấy rối Dịch Sâm Lĩnh, tâm tình của đứa trẻ, tùy anh ta đi.

Vốn tưởng rằng Dịch công tử tôn quý chỉ đợi một lúc rồi đi nhưng không ngờ anh ta đợi từ sáng sớm đến lúc Chu Hề Dã tan làm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận