Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Lệnh Hành Chỉ mặc trên mình bộ quần áo bệnh nhân, anh đi được vài bước rồi lại trở về phòng bệnh.

Hai vệ sĩ đi sau cũng chuyển hướng theo, đi theo Lệnh Hành Chỉ vào phòng.

Bước vào phòng, Lệnh Hành Chỉ mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ném lên giường, quay đầu nhìn hai vệ sĩ đang đứng im bất động, hất cằm lên:

"Ra ngoài."

Đồ không có mắt nhìn, anh sắp thay đồ mà không biết ra ngoài à?

Hai vệ sĩ ngẩn ra một lúc mới đi ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.

Dù sao thì...!mấy ngày nay, Lệnh Hành Chỉ gặp ai cũng chỉ mặc bộ quần áo bệnh nhân, sao tự dưng lại nghĩ đến việc...!thay đồ?

Lệnh Hành Chỉ thay quần áo xong, khí chất ôn nhu, lấy lại phong thái oai hùng của Bí thư Lệnh ngày nào.

Bước ra ngoài, một đám người hùng dũng đi trên hành lang bệnh viện, tiếng bước chân liên tiếp vang lên.

Đi đến cạnh thang máy, người bên trong bấm nút mở cửa, Lệnh Hành Chỉ bước vào, nhấn số tầng sau đó thang máy từ từ hạ xuống.

Đến tầng nhà hàng, thảm đỏ trải dài trên bàn ghế gỗ, mỗi chiếc bàn tròn nhỏ đều được đặt một bó hoa trà, vô cùng xinh đẹp.

Tiếng đàn violin êm ái như nước chảy, tô điểm cho bầu không gian, hương hoa thoang thoảng hòa quyện cùng âm thanh du dương, vốn là nhà hàng tổ chức dạ hội, vậy nên nơi đây mang đến bầu không khí sang trọng lạnh lẽo.

"Bí thư Lệnh, mời đi theo tôi."

Lệnh Hành Chỉ gật đầu, nghiêng đầu nói với người sau lưng: "Các anh ở đây đợi tôi là được."

Nói xong, anh đi theo người phục vụ tiến về phía trước, người của anh ngồi đợi ở bàn ăn sau vách ngăn.

Nghe tiếng bước chân, người phụ nữ quay đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp long lanh, ánh nhìn lại sâu thẳm, nó trong trẻo, tinh khiết tựa như một làn nước mát.


Khi Khổng Linh Kỳ khẽ cười, đôi mắt cô ấy cong lên như trăng khuyết, vô cùng đáng yêu.

Lệnh Hành Chỉ nhìn thấy nụ cười của cô ấy, anh lập tức ngừng bước.

"Bí thư Lệnh?"

Lệnh Hành Chỉ mỉm cười bước đến bên bàn, Khổng Linh Kỳ đã đứng dậy nhưng lại bị anh ấn xuống: "Ngồi đi, em đã gọi món gì chưa?"

Khổng Linh Kỳ lắc đầu, mỉm cười: "Em không biết anh có kiêng món gì không nên chưa gọi."

Lệnh Hành Chỉ gật đầu, cầm lấy thực đơn, liếc nhìn một lượt rồi nói: “Tôi muốn một phần salad rau củ, em muốn gì thì cứ gọi thêm."

Khổng Linh Kỳ cũng không gọi gì nhiều, chỉ có một ly cà phê và một chiếc sandwich.

Cô ấy là một người kiểm soát cân nặng rất nghiêm ngặt, là một nhà thiết kế thời trang, Khổng Linh Kỳ rất quan tâm đến vóc dáng của chính mình.

Nhìn thấy vóc dáng của các người mẫu trên sàn catwalk, cô ấy ngày càng có nhiều yêu cầu hơn đối với thân hình của mình, Lệnh Hành Chỉ cũng từng khuyên cô ấy đừng gầy quá.

Thế nhưng có những chuyện luôn phải tự mình quyết định.

Trong lúc chờ món ăn, Lệnh Hành Chỉ hỏi cô ấy: "Sao đột nhiên em đến đây vậy?"

"Em nhớ anh, không được đến thăm sao?" Khổng Linh Kỳ cười hỏi: "Còn anh, nhìn thấy em có vẻ rất bất ngờ, chỉ là trong sự bất ngờ này...!Không có một chút vui mừng nào cả.”

Lệnh Hành Chỉ cười cười không giải thích: "Paris thế nào, sao lại về rồi?"

Khổng Linh Kỳ nhún vai: "Đừng nói nữa, em và Dịch Sâm Lĩnh cãi nhau một trận to, anh ta tức giận đòi về nước.

Lúc đầu em không muốn về, nhưng...!cha bảo em phải dỗ dành anh ta, về đây gặp anh một lát, em sẽ đi tiếp, những thiết kế bên kia cần gấp lắm."


"Ừm, được..." Lệnh Hành Chỉ gật đầu, khi thức ăn được mang lên, anh cầm nĩa ăn một miếng.

"Còn anh thì sao? Ổn không?" Khổng Linh Kỳ uống một ngụm cà phê: "Nghe nói...!vợ anh làm khó một chủ nhiệm nhỏ tên là Chu Hề Dã? Hai người ngủ với nhau rồi ư?"

Nghe đến ba chữ Chu Hề Dã, lông mày Lệnh Hành Chỉ hơi nhíu lại: "Đều là chuyện công việc mà thôi, cô ta không có cảm giác an toàn, vì vậy nên mới gây sự."

"Lễ duyệt binh kết thúc rồi..." Khổng Linh Kỳ nghiêng người sang, ngực áp lên cánh tay Lệnh Hành Chỉ, cười vô cùng tinh nghịch đáng yêu: "Kỳ họp thứ hai diễn ra vào năm sau lận, còn lâu lắm, có muốn đi Vân Nam một chuyến với em không?"

Lệnh Hành Chỉ buông nĩa trong tay xuống, nhẹ nhàng đẩy Khổng Linh Kỳ ra, ánh mắt đầy ám muội: "Ở đây là nhà hàng, muốn cùng tôi thân mật thì phải đến nơi không có người nha… Ở chỗ này tiếp xúc nhiều không tốt.”

Đúng vậy, hai người đã lâu không gặp nhau, càng đừng nói đến thân mật, Lệnh Hành Chỉ đột nhiên cũng hứng thú.

Nghe vậy, Khổng Linh Kỳ bật cười, trong ánh mắt nhuốm màu tình dục: “Vậy anh họ, chúng ta đi thôi? Đến phòng bệnh của anh hay là đặt một phòng khác?"

Ánh sáng lờ mờ len lỏi qua khe rèm cửa, rọi xuống giường, như một sợi chỉ mỏng.

Quần áo bệnh nhân vẫn còn nằm trên sàn nhà, giày cao gót một chiếc chỗ này, một chiếc chỗ kia.

Lệnh Hành Chỉ khoanh tay ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đường viền trên giường, đến cả những hạt bụi nhỏ li ti cũng có thể nhìn thấy.

"Lách tách…” Một âm thanh vang lên, sau đó là tiếng thuốc lá đang cháy, Lệnh Hành Chỉ quay đầu nhìn qua, thấy nửa người trên của Khổng Linh Kỳ không mặc bất cứ thứ gì, chỉ có một chiếc quần lót trắng lẻ loi, tóc rối xõa tung trên vai, co hai chân trước ngực, chống khuỷu tay lên đầu gối, một tay cầm thuốc, tay còn lại tùy tiện buông thõng.

Ngực của cô ấy rất nhỏ, quanh năm suốt tháng vẫn luôn giữ dáng mà cô ấy cho rằng hoàn hảo nhất, trong mắt Lệnh Hành Chỉ lại giống như thiếu nữ chưa dậy thì.

Khổng Linh Kỳ rất ít khi hút thuốc, là Lệnh Hành Chỉ dạy cô ấy hút thuốc và cách nhả khói thành vòng.

Cô ấy ngồi ở chỗ mép giường tối tăm, trong bóng tối tàn thuốc lấp lóa theo nhịp thở của cô ấy, Khổng Linh Kỳ nhả ra một làn khói, sau đó mới nói chậm rãi: "Anh họ, anh bị súng bắn, nhưng dương vật lại không có bị thương nha… Tại sao mà… nó không cứng vậy?”

Lệnh Hành Chỉ bĩu môi, rời mắt khỏi ngực cô ấy: "Có thể là do em không có sức quyến rũ?”


"Hứ, chỉ biết nói nhảm… Mấy ngày nay em không có ở đây, anh có làm tình cùng người khác không?”

Quan hệ bằng miệng có được tính không?

Lệnh Hành Chỉ lắc đầu: "Không có, lâu rồi chưa có làm.”

Khổng Linh Kỳ thở dài, từ trên giường bước xuống, ngồi trên đùi của Lệnh Hành Chỉ dang rộng hai chân, gác đùi lên ghế sofa, tay đặt ở trên vai anh: “Anh họ à, muốn uống thuốc không? Hay là… chờ sau này vết thương của anh lành rồi, chúng ta làm tiếp?”

Lệnh Hành Chỉ gật đầu, ôm Khổng Linh Kỳ vào lòng, tay anh vỗ vai cô ấy: “Tôi bận rộn nên không có thời gian ở cùng em, lần trước ở buổi đấu giá có gặp một bức tranh của Picasso, tôi đã mua cho em rồi, khi nào rảnh rỗi thì đến nhà tôi lấy.”

Nghe được lời này, trên mặt Khổng Linh Kỳ mới lại xuất hiện nụ cười, một tay cô ấy ôm lấy vai Lệnh Hành Chỉ, tay còn lại đút điếu thuốc vào miệng anh.

Lệnh Hành Chỉ hút một hơi, sau đó nói với Khổng Linh Kỳ: “Em hút ít thôi, trong dòng họ em có bệnh di truyền về đường hô hấp, phải cẩn thận.”

Khổng Linh Kỳ gật đầu, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, đang muốn mở miệng nói gì đó thì có người gõ cửa.

Cô ấy không quan tâm lắm, ôm lấy mặt Lệnh Hành Chỉ hôn lên.

Thế nhưng tiếng gõ cửa vang lên liên tục, không ngừng nghỉ, "cốc, cốc, cốc”

Cửa mở ra, trên mặt Khổng Linh Kỳ ửng hồng như được phủ một lớp màu đỏ, đôi mắt to long lanh chớp chớp, cười duyên dáng: "Cô tìm Bí thư Lệnh ư?"

Lệnh Hành Chỉ đang khom người dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.

"Vâng, anh ấy có đang bận không?"

Nghe tiếng nói này, Lệnh Hành Chỉ đột ngột đứng dậy, vội vàng bước về phía trước, khiến chân đá vào chân bàn trà, đau nhói , Lệnh Hành Chỉ lại lần nữa ngồi xuống sofa.

"Anh ấy không bận, cô vào đi, vừa hay tôi phải đi rồi..."

Khổng Linh Kỳ nghiêng người bước ra ngoài, tiếng giày cao gót nhanh chóng biến mất.

Chu Hề Dã thong thả bước vào phòng bệnh, nhìn Lệnh Hành Chỉ với phong thái ung dung thường trực ngồi giữa sofa, từ đầu đến chân anh đều chỉnh chu.

Chỉnh chu quá mức.


"Bí thư Lệnh thật có phúc khí, vợ ở ngoài tìm anh đến phát điên, mà anh lại ở đây giấu giếm người đẹp, quấn quýt với người ta."

Lệnh Hành Chỉ khẽ cười, không đáp lại lời đó: "Kéo rèm cửa sổ dùm tôi, phiền em rồi."

Chu Hề Dã nhướng mày, không chỉ kéo rèm cửa mà còn mở luôn cửa sổ.

"Tìm tôi có chuyện gì? Đến cảm ơn vì hôm đó tôi thả em ra khỏi cung?"

Chu Hề Dã lắc đầu: "Không phải tôi, là vợ anh, cô ta đang ở ngoài chờ anh..." Chu Hề Dã nhìn đồng hồ, lại ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tôi không chắc cô ta có gặp cô Khổng vừa đi ra hay không."

Lệnh Hành Chỉ nhếch mép: "Em đến đây chỉ để giúp cô ta tìm tôi?"

"Nếu không thì sao?"

Lệnh Hành Chỉ nhìn cô không nói gì, gió từ bên ngoài thổi vào, anh hơi lạnh.

Y tá đi ngang qua, cửa không đóng, nhìn thấy cửa sổ mở, vội vàng đi vào.

"Bí thư Lệnh à, cơ thể anh bây giờ không thể chịu gió, sao anh còn mở cửa sổ nữa vậy..."

Nói rồi, đẩy Chu Hề Dã đang đứng cạnh cửa sổ ra, đóng nó lại.

Đợi y tá đi rồi, Lệnh Hành Chỉ như có điều suy tư nhìn Chu Hề Dã, hai người nhìn nhau vài giây, anh đột nhiên bật cười.

Đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Hề Dã, nhốt cô ở giữa cửa sổ và anh, Chu Hề Dã cau mày nhìn anh, đặt tay lên ngực Lệnh Hành Chỉ: "Anh muốn cái làm gì?"

Lệ Hành Chỉ lấy tay cô đặt lên dương vật của mình, xoa nhẹ mấy cái.

Anh gần như cương ngay lập tức.

"Mẹ nó anh là đồ biến thái!” Chu Hề Dã rút tay đang đặt trên dương vật Lệnh Hành Chỉ ra, tát anh một cái: "Vợ anh đang đứng bên ngoài, tình nhân của anh vừa mới rời đi, anh coi tôi là cái gì chứ?”

Chu Hề Dã đẩy Lệnh Hành Chỉ ra, nhanh chân rời đi, trong miệng còn mắng lải nhải: "Hai vợ chồng nhà anh đều là đồ biến thái… Đúng là nồi nào úp vung nấy… Xui chết đi được.”

Lệnh Hành Tung nhìn bộ dạng Chu Hề Dã chạy trốn, cười ra tiếng, cuối đầu nhìn cậu nhỏ đang chào cờ của mình, tự nhủ một câu: “Thì ra là không bị hỏng nha…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận