Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Gió thu nổi lên, lá rơi bay, bước chân người đi vội vã.
Lệnh Hành Chỉ kêu Trần Nhiên đỗ xe ở lối vào ngõ phố Tây Trường An, anh tự đi bộ tới chỗ Lệnh Thanh Vân ở.
Buổi chiều vừa mưa một trận, nhiệt độ không khí lạnh hơn đôi chút, anh cầm ô trong tay, cũng không bung ra.

Ven đường có đủ loại tiếng rao hàng: “Hồ lô Bắc Kinh xưa! Bánh quai chèo Bắc Kinh xưa!” Còn có rất nhiều người đi đường cầm mấy thứ liên quan tới viện bảo tàng cố cung, trời mưa không ảnh hưởng tới tâm trạng dạo chơi vui đùa của bọn họ.
“Đây mới là Bắc Kinh trong tưởng tượng của anh, em xem điều kiện ở khách sạn chỗ chúng ta kìa, còn chẳng bằng nhà chúng ta nữa ấy.”
Lệnh Hành Chỉ nghe những lời này không khỏi cười cười.

Sau khi đi bộ một hồi, mùi giày da có dính mấy hạt mưa nhỏ, nhưng chỗ ở của Lệnh Thanh Vân không xa, binh sĩ canh cửa đang thay ca.
Lệnh Hành Chỉ đi lên phía trước, chào hỏi, binh sĩ nhìn thấy anh thì cười: “Bí thư Lệnh, ngài đã tới!”
“Trời vừa mưa xong, trời lạnh, các cậu mặc nhiều chút, đừng để bị lạnh.

Lệnh Hành Chỉ đi vào bên trong cửa nhìn một lúc: “Tôi sẽ kêu thư ký đưa hai bộ quần áo tới cho các cậu.”
Binh sĩ đứng trong trạm gác toét miệng cười: “Không cần đâu bí thư, chúng tôi đã từng đi lính, cơ thể cường tráng, không sao cả!”
Lệnh Hành Chỉ khẽ cười một tiếng: “Trận mưa thu này tới rất gấp, vẫn nên chú ý sức khỏe chút.” Nói xong, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn: “Tôi đã nói với thư ký rồi, lát nữa sẽ đưa qua, tôi vào trước đây.”
“Dạ vâng! Ngài đi thong thả!”
Đi vào trong, quản gia, bảo mẫu tiến lên nhận lấy đồ trong tay Lệnh Hành Chỉ: “Bộ trưởng đang chờ cậu trong phòng ăn.
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, đi theo quản gia vào phòng ăn, âm thanh giày da giẫm xuống có gợi lại chút ký ức, quảng cảnh cổ kính ngoài cửa sổ vì mưa thu mà sinh ra một luồng khí lạnh, mưa thu giống như gột rửa đi một tầng màu sắc của chúng nó.
Rẽ vào một khúc ngoặt, bàn ăn hình tròn, Lệnh Thanh Vân đang ngồi trên ghế chủ vị, bên trái là để cho Lệnh Hành Chỉ, mẹ kế Quách Hoài Thịnh ngồi bên phải, điều thú vị là hôm nay Lệnh Hành Hề cũng ở đây, cô ấy ngồi đối diện Lệnh Hành Chỉ, hai người gật gật đầu.
“Ngồi đi, chỉ thiếu con thôi đó.”
Lệnh Thanh Vân lên tiếng, Lệnh Hành Chỉ ngồi vào chỗ.
Rất nhanh đồ ăn được mang lên, Lệnh Thanh Vân cũng không vội ăn, nhìn xung quanh một vòng, nếp nhăn nơi khóe miệng chuyển động: “Đã lâu người một nhà chúng ta không cùng nhau ăn một bữa cơm đàng hoàng rồi, hôm nay mặc dù không phải ngày đặc biệt gì, nhưng tâm trạng cha không tệ...”
Lệnh Hành Chỉ vẫn luôn nhàn nhàn mỉm cười, mắt rũ xuống nhìn thức ăn trên bàn.
“Cha, mẹ con đã qua đời rất lâu rồi, cha quên rồi sao?”
Lệnh Hành Hề đột nhiên nói, tuy trong mắt mang theo chút hoang mang, nhưng những người đang ngồi đây đều biết, cô ấy không đần, cũng không ngốc, chỉ đơn thuần là đang bới vết tìm lông.
Quách Hoài Thịnh vẫn duy trì nụ cười như trước: “Hôm nay là một nhà ba người các con cùng nhau ăn cơm, cha các con vui, dì cũng vui thay cho mọi người.”
Lệnh Hành Hề hừ một tiếng, cúi đầu cầm lấy đũa, cầm ở trong tay, không động đũa.
Quy củ nhà họ Lệnh chính là như vậy, trưởng bối động đũa thì vãn bối mới có thể động đũa.

Tuy rằng nhà họ Lệnh không phải là hào môn đại tộc, không lịch sử mấy trăm năm, nhưng quy củ của riêng mình thì vẫn phải có.
Lệnh Thanh Vân bất mãn nhìn thoáng qua Lệnh Hành Hề, cầm lấy đũa gắp món ăn ở trước mặt, ba người kia mới dám động đũa.
“Vết thương trên người đã đỡ chưa?”
Ăn được vài miếng, đột nhiên Lệnh Thanh Vân hỏi Lệnh Hành Chỉ.
“Đỡ hơn rồi ạ, con đã quay lại đi làm được một tuần rồi.”
Lệnh Thanh Vân nghe thấy câu trả lời của Lệnh Hành Chỉ thì gật đầu: “Cha biết chuyện này rồi, thư ký cũng nói hết cho cha biết...”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, khi đang muốn gắp thêm đồ ăn để ăn cơm thì Lệnh Thanh Vân lại nói: “Sao Ngụy Lạc Thần lại tới bệnh viện ầm ĩ với con vậy? Con có phụ nữ ở bên ngoài à?”
“...!Không phải ạ.” Lệnh Hành Chỉ nhớ lại cảnh tượng trong bệnh viện, không khỏi nhíu mày: “Cũng không phải là có phụ nữ, chỉ là có cấp dưới là nữ tới thăm con, bị Ngụy Lạc Thần gặp phải, cô ấy cho rằng có chuyện xảy ra.”
Lệnh Thanh Vân ừ một tiếng, ăn một miếng, để đũa xuống quay đầu nhìn Lệnh Hành Chỉ: “Sao Khổng Linh Kỳ cũng đi thế, không phải cô ta đã ra nước ngoài với thằng nhóc nhà họ Dịch kia rồi sao?”
Lệnh Hành Chỉ nhìn quai hàm đang chuyển động vì nhai thức ăn của Lệnh Thanh Vân, ngón tay anh khẽ động: “Em họ quan tâm con, tới thăm con, rất bình thường.”
“Bình thường...” Lệnh Thanh Vân cầm lấy khăn lau miệng: “Biết là khi còn nhỏ các con có chơi đùa với nhau, nhưng bây giờ trưởng thành rồi, không còn giống lúc nhỏ nữa...!Huống hồ bây giờ sức khỏe bà cụ nhà họ Khổng kia cũng không tốt, đang chờ Khổng Linh Kỳ sinh con cho bà ta trông kìa.”
Cơ thể Lệnh Hành Chỉ hơi cứng lại, qua vài giây, anh có hơi buồn cười nói: “Cha, cha nói với con có lợi ích gì, người muốn kết hôn sinh con là Khổng Linh Kỳ, cha hẳn là nên nói với cô ấy.”
Lệnh Thanh Vân thở dài, đứng lên: “Cũng đúng...!lúc nào con rảnh rỗi thì chuyển lời thay cha!”
Nói xong cũng xua xua tay, nhìn Quách Hoài Thịnh: “Tôi ăn xong rồi, các bà ăn đi.”
Xoay người đi được hai bước, ông ta lại quay đầu lại: “Lát nữa con ăn cơm xong thì tới thư phòng của cha.”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu.
Chờ khi hoàn toàn không còn nghe tiếng bước chân của Lệnh Thanh Vân, Lệnh Hành Hề lập tức ném đũa đi, nhìn lướt qua Lệnh Hành Chỉ, xoay người rời khỏi phòng ăn.
Hai người còn lại liếc nhìn nhau một cái, không nói gì, ăn xong một bữa cơm im lặng.
Đi vào thư phòng Lệnh Thanh Vân, ông ta đang đeo kính lão xem thứ gì đó trong tay.

Chú ý thấy Lệnh Hành Chỉ, ông ta mới bỏ điện di động xuống, bỏ kính ra: “Vào đi, đóng cửa vào.”
Lệnh Hành Chỉ làm theo, sau đó đi tới chỗ ghế sô pha đối diện bàn làm việc, ngồi xuống.
“Bên trên muốn tổ chức World Cup, con biết chuyện này chưa?”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu: “Con có nghe nói.”
“Cứ làm theo là được, chắc chắn việc này sẽ có một vài người phản đối, dù sao cũng là một cơ hội kiếm tiền tốt...!Dịch Thư Viễn là một khúc xương khó gặm nhưng cũng không cần phải quan tâm tới ông ta, mỗi người một bãi nước bọt cũng đủ làm ông ta phân thân cũng lo chẳng xuể rồi.”
Lệnh Thanh Vân phân tích cục diện: “Diệp Lợi Phong bên kia...!không nắm chắc được, hẳn là ông ta sẽ không chỉ vì đối đầu với cha mà không màng đến lợi ích trước mắt nhỉ?”
Lệnh Hành Chỉ suy nghĩ một lúc: “Cũng không chắc, thực ra xem xét từ góc độ kinh tế, đăng cai World Cup không phải là một chuyện tốt, nếu như quả thật có tác dụng kích thích kinh tế...”
“Con là bí thư Bắc Kinh, cũng không phải làm kinh tế, con chỉ cần làm đúng phận sự của mình là được rồi, đừng xen vào những quyết định của bên trên!”
Lệnh Thanh Vân cắt lời, đứng lên chắp tay sau lưng: “Từ khi con bước vào con đường làm quan, cha đã từng nói với con, vị trí con đang ngồi sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ và cách nhìn của con, ở vị trí nào sẽ làm gì, con quan tâm kinh tế quốc gia để làm gì, con quan tâm người dân lại để làm gì, con chỉ cần làm cho cuộc sống của dân chúng ở Bắc kinh được tốt đẹp, làm cho kinh tế Bắc Kinh tốt lên là được rồi.”
“Đừng có nghĩ cái gì mà kinh thế tế dân nữa, con làm không nổi, cũng không ai có thể làm nổi.”
Lệnh Hành Chỉ cúi đầu không nói lời nào, cực kỳ giống đứa trẻ đang nghe giảng bài.
Lệnh Thanh Vân đứng trước bàn làm việc, vẫn chắp tay sang lưng như trước: “Cho nên làm như thế nào con đã hiểu rồi chứ? Còn một chuyện nữa, chính là hôn sự của Lệnh Hành Hề và Tống Vân Sơ, cha đã bàn bạc với nhà họ Tống xong rồi, quyết định là năm sau, vừa rồi cũng nói với nó rồi.”
Lệnh Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn cha, cao lớn, mạnh mẽ, nhưng trên thái dương vẫn có tóc bạc rồi: “Cha, cha nhất định phải bắt em gái kết hôn với cậu ta sao? Em gái thích cậu ta à?”
Lệnh Thanh Vân hừ một tiếng: “Thích thì có sống tốt được không? Bây giờ con và Ngụy Lạc Thần không phải cũng chung sống rất tốt đó sao.”
“Cha, con và Ngụy Lạc Thần chung sống như thế nào, cha là người rõ nhất.

Con đã dùng hôn nhân coi như con cờ để đổi lấy tiền đồ chính trị rồi, em gái cũng không ở trong thể chế, mà cha...”
Lệnh Hành Chỉ không nói gì nữa, lại bị cắt ngang.
“Đúng, nó cảm thấy vui vẻ tuy quan trọng, nhưng chờ khi nó bị người ta cưỡi lên đầu mà bắt nạt, nó sẽ hận tại sao chồng mình không phải hoàng đế ấy chứ!”
Lệnh Hành Chỉ thẳng lưng lên, hầu kết chuyển động, hồi lâu sau mới nói: “Cha, cha nói rất đúng.”
Trước khi anh đi, Lệnh Thanh Vân dặn dò mấy câu, lời trong lời ngoài thì cũng chỉ là trong lúc làm việc chú ý người mình có những ai, ai không hòa hợp với ai, nhà ai tới Bắc Kinh làm ăn, kêu Lệnh Hành Chỉ chú ý đôi chút.
Khi đi ra, trời đã tối, mưa thu rả rích vẫn đang rơi.
Trần Nhiên đi tới từ bên cạnh, mở ô lên: “Bí thư, về nhà ạ?”
Lệnh Hành Chỉ né tránh tán ô, ngẩng cổ nhìn bầu trời đen như mực gần như nhìn không ra màu xanh, đưa lòng bàn hướng lên trên, nước mưa rơi vào trong lòng bàn tay, tạo thành vũng nước.
Qua một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu: “Về nhà.”
Hai hoa nở, mỗi hoa nở một cành.
Tuy rằng Ngụy Lạc Thần và Lệnh Hành Chỉ thể hiện ra là hòa thuận, thế nhưng quan hệ của hai người vẫn lạnh nhạt như cũ, hơn nữa cũng không có dấu hiệu tan băng.
Buổi tối, tòa tạp chí bên cạnh bên cạnh có gửi lời mời tới, nói muốn tổ chức một bữa tiệc tối từ thiện, mời các ngôi sao và tổng biên tập tạp chí qua.

Ngụy Lạc Thần vốn không có ý định đi, cô ta vẫn luôn hổ thẹn với đứa trẻ đã mất kia, thế nhưng gần đây quan hệ với Lệnh Hành Chỉ đóng băng, làm trong lòng cô ta rất phiền muộn.
Đi ngắm soái ca, mỹ nữ cũng tốt, hơn nữa còn có thể xem các minh tinh đấu đá nhau, có tác dụng như xem trò vui vậy.
Tiệc tối bắt đầu đi thảm đỏ vào lúc năm giờ, tám giờ bắt đầu livestream.
Ngụy Lạc Thần cũng không đi thảm đỏ, mặc một bộ váy cao cấp của Givenchy trực tiếp đi vào hậu đài.

Biên tập viên của tòa tạp chí bên cạnh đã ở đó, cô ta tên Cindy, tên tiếng Anh, nhưng người vừa lùn lại và mập, đeo một cái kính cận, kiểu tóc giống hệt của tổng biên tập tạp chí Vogue của Mỹ, cũng chẳng học được một chút khí chất nào của người ta, mà điều quan trọng nhất là, khi mặc quần áo cao cấp thì luôn luôn phải sửa.
Chuyện này bị Ngụy Lạc Thần cười nhạo đã lâu, trong ý thức của Ngụy Lạc Thần, thời trang và người mập, người lùn không hề liên quan tới nhau.
Ngụy Lạc Thần khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, thấy Cindy đi về phía mình, Ngụy Lạc Thần buông tay ra, ưỡn ưỡn ngực ra: “Đã lâu không gặp, cô lại đẹp lên rồi.”
Cindy cười nhạt, hai người đều xã giao theo kiểu đạo đức giả: “Nào có, tổng biên tập Ngụy mới càng ngày càng đẹp ra, tôi như thế nào tự tôi biết mà.”
Nói chuyện với nhau hai câu, Cindy đột nhiên chuyển lời: “Được rồi, không biết cô có chú ý tới không, nam chính phim tiên hiệp đang nổi đình nổi đám bây giờ kia rất đẹp trai đó, người cũng không tồi...”
Ngụy Lạc Thần cười nghe Cindy khen ngợi diễn viên đang hot, trong lòng cô ta đã sớm trợn trắng mắt rồi, chắc là Cindy đã từng ngủ với diễn viên trẻ này rồi, giúp cậu ta được lên top 5 tạp chí hàng đầu, nếu không thì đã chẳng làm mai cho Ngụy Lạc Thần.
Người trong giới đều biết cô ta có một người chồng làm quan to, sao mà có người còn dám làm mai cho cô ta chứ?
Cindy dừng lại nhìn Ngụy Lạc Thần vài giây, Ngụy Lạc Thần đột nhiên phát hiện đây là nói xong rồi: “Vậy được, giới thiệu cho tôi làm quen chút đi, nghe cô nói tốt như vậy, tôi lại thật muốn làm quen.”
“Ha ha ha, vậy vừa đúng lúc!” Cindy vỗ đùi: “Tối nay cậu ta có tới, tôi sẽ sắp xếp cậu ta ngồi cạnh cô, cô thấy sao?”
Vậy thì có cái gì được với không được chứ, Ngụy Lạc Thần không có hứng thú với người trẻ tuổi kia, bây giờ cô ta thích loại đàn ông trưởng thành, nam tính như Lệnh Hành Chỉ.
Các ngôi sao đi thảm đỏ xong hết, tiệc sẽ bắt đầu, quả nhiên Cindy sắp xếp diễn viên trẻ kia ngồi bên cạnh cô ta, nhìn kỹ lại thì cũng rất đẹp trai.

Nhưng đây không phải gu của Ngụy Lạc Thần, diễn viên trẻ rót rượu cho cô ta, chỉnh lại váy cho cô ta, làm đủ hành động săn sóc, phục vụ chu đáo nhưng Ngụy Lạc Thần không hề cho cậu ta một ánh mắt nào.
Tiệc tối cũng có khoảng thời gian thú vị, nói ví dụ như nam minh tinh gặp phải người yêu cũ, người yêu cũ lại đang hot.

Lại nói ví dụ như, tình địch gặp mặt, tuy rằng ngoài mặt vui vẻ, nhưng Ngụy Lạc Thần còn bắt được khoảnh khắc bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Khi sắp kết thúc, Ngụy Lạc Thần đi vào nhà vệ sinh một chuyến, một là để dặm lại lớp trang điểm, lát nữa ra ngoài nhất định sẽ bị truyền thông chụp ảnh, bản thân cô ta không dẫn theo thợ trang điểm nên cũng chỉ có thể đánh phấn phủ và highlight, sửa sang lại váy áo này nọ.
Chỉnh lại dây chuyền trên cổ, tiện tay sờ ngực mình.
Đủ lớn, cô ta thích Lệnh Hành Chỉ cắn vú mình.

Thế nhưng...!khả năng là Lệnh Hành Chỉ có chút vấn đề về tâm lý, vì sao anh lại thích ngực? Oedipus sao?
* Oedipus: có hứng thú với cha, mẹ khác giới.
Ngụy Lạc Thần lấy son môi ra, soi gương tô lại.
Cũng không nói chính xác được, khi Lệnh Hành Chỉ còn rất nhỏ mẹ đã qua đời, không cảm nhận được tình yêu thương bình thường của mẹ.
Nghĩ như vậy, Ngụy Lạc Thần dừng tay lại, cảm giác giống như chuyện gì đó bỗng dưng được khai sáng, tâm trạng đột nhiên tốt lên.

Cô ta đóng nắp son môi lại, khi sắp đi, đột nhiên có một người đi vào cửa, là diễn viên trẻ vừa nãy.
Ngụy Lạc Thần nhíu mày một cái: “Cút.”
Diễn viên trẻ không để tâm, ngồi xổm xuống, giúp Ngụy Lạc Thần buộc lại đôi giày cao gót có dây của cô ta.
Sau đó đặt một nụ hôn lên mu bàn chân Ngụy Lạc Thần.
“Tôi không đủ tốt ở chỗ nào?”
Ngụy Lạc Thần lắc đầu: “Đúng là tự rước lấy nhục, tôi không thích vịt.”
*Vịt: ý chỉ đĩ là nam.
Nói xong, cô ta muốn đi, diễn viên trẻ lại kéo cánh tay cô ta: “Đến tên tôi là gì cô cũng không hỏi tôi sao?”
Ngụy Lạc Thần híp mắt nhìn cậu ta: “Nếu như chồng tôi biết tên cậu, chắc chắn cậu sẽ không sống yên được đâu.”
Hất tay diễn viên trẻ ra, dẫm lên giày cao gót cộp, cộp, cộp rời khỏi phòng tiệc.
Trời đã tối từ lâu, trên đường đều là nước, một nữ minh tinh ở bên cạnh cũng đang chờ xe như cô ta được trợ lý nhắc chú ý váy, đừng để dính nước, lễ phục đi mượn rất đắt.

Ngụy Lạc Thần nghe vậy thì thấy buồn cười, dẫm lên làn váy dài rồi đi tới bên cạnh xe, tà váy cũng bị dính nước mưa, chẳng sao cả, vứt đi là được.
Xe vừa dừng lại, Ngụy Lạc Thần thấy trong nhà không hề có ánh đèn, thoáng chốc trái tim cô ta vỡ vụn thành từng mảnh.
Hai người chuyển ra khỏi ngôi nhà ban đầu, cô ta vốn tưởng rằng có thể có một kết quả tốt đẹp.
Nghĩ tới phiền muộn, Ngụy Lạc Thần châm một điếu thuốc, hít vài hơi, tâm trạng dễ chịu hơn mới xuống xe.
Vừa vào nhà, còn chưa mở đèn, Ngụy Lạc Thần khom lưng muốn đổi giày, trong lúc vô tình chú ý thấy ở bên cạnh sô pha có những đốm sáng nhỏ màu đỏ.
“Ai!”
Cô ta đứng thẳng người lên cảnh giác hỏi một câu.
“Tách.”
Đèn sáng lên, Ngụy Lạc Thần vô thức híp mắt một cái.
Là Lệnh Hành Chỉ, trong tay anh cầm một điếu thuốc, làn khói mỏng manh bay trên không trung, trên đùi đặt tài liệu của đảng chính, trên ghế sô pha còn có một cái bút máy.
“Em chơi vui không?”
Lệnh Hành Chỉ mở miệng hỏi.
Ngụy Lạc Thần hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ của bản thân, gật đầu, có chút không biết làm sao: “Cũng tàm tạm...!tiệc từ thiện, em quyên góp năm trăm vạn...”
Lệnh Hành Chỉ nghiêng người dập tắt điếu thuốc, để tài liệu trên đùi lên ghế sô pha: “Được, vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Không đợi Ngụy Lạc Thần nói câu nào, Lệnh Hành Chỉ đã trở về phòng mình.
Lệnh Hành Chỉ không bật đèn lớn, chỉ bật đèn bàn, đối diện giường có treo một bức ảnh to, là muốn tặng cho Khổng Linh Kỳ.
Anh ngồi trên giường nhìn bức tranh ở đối diện, nhìn rất lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui