Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Xe dừng lại trước cổng Đại học Thanh Hoa, Chu Hề Dã xuống xe đi vào.
Trong trường, cảnh sắc không thay đổi gì, chỉ là sinh viên bên đường đã đổi mới.
Đi khoảng hai mươi phút, Chu Hề Dã mới đến khu giảng đường.

Cũng không đi lên, chỉ nhìn ánh đèn sáng lên bên song cửa, thời gian vẫn còn sớm.
Cô không sốt ruột, đi dạo dưới lầu mấy bước.
Một lúc sau, đụng phải một giảng viên đã dạy mình - hiện là chủ nhiệm khoa Tin tức.
"Chào cô giáo Quách."
Chủ nhiệm khoa dừng bước lại, nhíu mày nhìn Chu Hề Dã, dừng hai giây, mới nhớ ra sinh viên trước mắt là ai: "Chu Hề Dã! Cô nhớ rõ em! Lúc trước thi tranh luận quốc tế, giành giải tranh luận tốt nhất, có đúng không?”
Chu Hề Dã gật gật đầu, mang theo nụ cười như một sinh viên ngoan ngoãn đi qua.

Giải tranh luận tốt nhất, từ sau Chu Hề Dã, khoa Tin tức không giành được giải thưởng này nữa, chủ nhiệm khoa còn nhớ đương nhiên là ấn tượng khắc sâu.
"Bây giờ em đang công tác ở đâu?"
Tất nhiên là phải hỏi, quyết định nội dung cuộc trò chuyện, thường thường, còn dựa vào quan hệ của hai người đang nói chuyện.
"Tại Văn phòng Bắc Kinh, Chủ nhiệm trụ sở thành phố Tương Đàm."
Chủ nhiệm khoa nhướng mày, khóe miệng mở rộng hơn một chút: "Vậy không tồi, lúc đó cô nghe giàng viên phụ trách của các em nói, em đi tiền tuyến? Trở về liền đến Bắc Kinh?"
Chu Hề Dã lắc đầu: "Đi Thẩm Dương làm thư ký thị trưởng hai năm, sau đó mới chậm rãi thăng chức."
"Không tệ." Chủ nhiệm khoa gật gù, hai người vừa đi vừa nói chuyện: "Sao đột nhiên em lại đến trường? Ngọn gió nào đưa em tới thế?"
Nhìn xem, phần việc của cô bây giờ là quyết định nội dung mà chủ nhiệm khoa và cô sẽ trò chuyện là gì.
Chu Hề Dã khoác lấy tay chủ nhiệm khoa song song đi tiếp, nói chuyện phiếm: "Không có việc gì, chỉ là từ trường đảng bên kia về, vừa vặn đi ngang qua trường, liền đi vào thăm."
Chủ nhiệm khoa cười gượng hai tiếng, gió thổi qua, những chiếc lá vàng rơi bị dính nước mưa trên mặt đất, động mấy lần vẫn không bay lên được.
"Năm nay Bắc Kinh mưa nhiều thật, đúng là hơi lạnh, em đã ăn chưa? Muốn đi ăn cùng cô không?" Chủ nhiệm khoa mở miệng nói, Chu Hề Dã đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này: "Vâng ạ, đi thôi."
Bọn họ đi đến nhà ăn gần nhất, người mua đồ ăn cho họ là một giảng viên mới vào khoa, ba người cùng nhau ngồi xuống.
Chủ nhiệm khoa không nói chuyện, Chu Hề Dã nhận ra, giảng viên này đang cố ý lôi kéo quan hệ, cầm đũa gắp hai miếng.
"Đúng rồi, cô giáo Quách, trường chúng ta hàng năm tuyển người học
lên tiến sĩ có nhiều không ạ?"
Chủ nhiệm khoa ăn một miếng, hơi dừng lại, sau đó nuốt xuống: "Không nhiều, khoảng hơn ba trăm người, đôi khi cũng không đến con số này."
Chu Hề Dã đặt đũa xuống, nhìn giảng viên đang cúi đầu ăn cơm một lúc, rồi lại nhìn chủ nhiệm khoa một lúc: "Chủ nhiệm, em có một người bạn, muốn tới đây học tiến sĩ, anh ấy đã hỏi Đại học Bắc Kinh, bên kia không nhận."
Chủ nhiệm khoa nghe xong, cau mày: "Đại học Bắc Kinh không nhận, thì có thể đến Thanh Hoa? Em nghĩ Thanh Hoa là cái gì?"
Chu Hề Dã cười cười, buông đũa xuống, tay chống lên đùi, cơ thể nghiêng về phía trước: "Chủ nhiệm, người bạn này của em, anh ấy là thạc sỹ Đại học Chiết Giang."
Chủ nhiệm ngẩng đầu cau mày nhìn phía sau lưng Chu Hề Dã, Chu Hề Dã quay đầu nhìn một chút, thu hồi ánh mắt, lúc này chủ nhiệm khoa lấy chìa khóa xe ra: "Cô đi giúp tôi chuyển xe đi, vị trí dừng xe của tôi không tốt lắm."
Giảng viên cầm lấy chìa khóa xe, lau miệng, đi ra ngoài.
Giờ phút này, thái độ của chủ nhiệm khoa đối với Chu Hề Dã không tốt lắm, muốn đến Thanh Hoa học tiến sĩ, chỉ đơn giản như vậy sao?
Thế là bà ta bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, ăn một miếng, nhai hơn mười cái, sau khi nuốt xuống, mí mắt mới nâng lên, khóe miệng không nâng: “Bạn của em sao không đến Đại học Chiết Giang tiếp tục học tiến sĩ?"
Chu Hề Dã thẳng sống lưng, cô vốn chỉ chờ những lời này: "Một là bạn em muốn từ Chiết Giang đến Bắc Kinh công tác, hai là...!Người bạn này của em lớn tuổi rồi, hơn năm mươi, làm gì có trường nào chịu nhận đâu?"
Nói xong, khóe miệng Chu Hề Dã treo lên nụ cười nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm chủ nhiệm khoa.
Chủ nhiệm khoa phản ứng trong phút chốc, khóe miệng hướng xuống chậm rãi nhếch lên: "Hề Dã, người bạn này của em...!Bây giờ đang ở Bắc Kinh à?"
Chu Hề Dã rũ mắt, tay cầm đũa lên, gắp thêm một gắp thức ăn, cũng không sốt ruột trả lời, lại uống một hớp nước, sau đó cầm giấy ăn lau miệng, cười trả lời: "Người bạn này của em rất bận, nếu không thì cũng không để em đến hỏi."
Chủ nhiệm khoa gật đầu, còn chưa kịp nói tiếp, giảng viên đã trở lại, đưa chìa khóa xe ra: "Trả ngài, tôi đã làm xong."
Thật ra xe đã dừng tốt, đoán chừng chủ nhiệm khoa để cô ta rời đi, hai người có chuyện muốn nói, giảng viên hiểu rõ chuyện này.
Chủ nhiệm khoa lại nghiêng đầu, cau mày: "Dừng xong chỗ nào, cô đi dừng lại lần nữa cho tôi!"
Giảng viên nhìn Chu Hề Dã một lúc, cầm lấy chìa khoá, bất mãn ở lông mày thoáng qua giây lát.
Sau khi người đi rồi, hai người lại tiếp tục đề tài vừa nói: “Vậy người bạn của em, muốn tới trường nhìn thử sao?"
Chu Hề Dã thở dài, rất thành khẩn nói: "Cô giáo Quách, trong trường em chỉ quen mỗi mình cô, chuyện gấp này em không biết nên tìm ai, nếu không thì cô… giúp em mở một con đường, rồi mấy người chúng ta cùng ăn một bữa cơm?"
"Cũng được...!Chỉ là chuyện này..."
Chu Hề Dã gật đầu: "Em hiểu, cô giáo, cô giúp em chuyện này, em và bạn em nhất định sẽ trả lại."
Hai người đối mặt mấy giây, sau đó nhìn nhau cười: "Được, vậy cô cố gắng một chút, giúp em hỏi thử, sau đó lưu lại phương thức liên lạc cho cô, ngày nào đó cùng nhau ăn một bữa cơm..."
"Cô giáo, người bạn này của em khá bận, nếu được, cô nhanh chóng sắp xếp, chẳng mấy chốc là đến cuối năm.

Quốc yến cũng sắp mở, em sợ lịch trình của anh ấy bận quá."
Chủ nhiệm khoa há miệng thở dốc, sau đó cười gật đầu: "Không vấn đề gì! Không vấn đề gì!"
Bầu không khí giữa hai người khá vui vẻ, sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong, còn chưa cất điện thoại, giảng viên đầu đầy mồ hôi đi tới: "Chủ nhiệm, xe của ngài tôi đã chuyển xong cho ngài rồi."
Chủ nhiệm khoa lại ngước đầu lên, chỉ tay vào xe: “Cô nhìn cho tôi, nhìn kỹ một chút, xe như thế này là dừng xong chỗ nào?"
Giảng viên không rõ nguyên do nhìn chủ nhiệm khoa, xe kia thật sự đã dừng xong, chẳng lẽ hai người vẫn còn chuyện muốn nói?
Cô ta run rẩy muốn lấy chìa khóa xe, không nghĩ tới bị Chu Hề Dã nhanh hơn một bước lấy đi: "Để em làm đi, cô cũng đói bụng, cơm còn chưa ăn được mấy miếng."
Nói xong, đứng dậy, cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Tâm tư của hai người chủ nhiệm khoa và giảng viên không đặt trên bàn cơm, xuyên qua cửa kính nhìn ra ngoài.

Chu Hề Dã cũng không lên xe của chủ nhiệm, chỉ đi đến đằng sau chiếc xe bên cạnh xe chủ nhiệm, lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Không đến mấy phút, một người đàn ông chạy đến, khom người nói gì đó với Chu Hề Dã, sau khi hai người nói xong, người đàn ông lên xe, lái đi, biến mất trong đám người.
Chu Hề Dã xoay người trở về.
Chủ nhiệm khoa nhìn cô, cười tủm tỉm khích lệ: "Tiểu Trương, cô phải học tập Chủ nhiệm Chu, chẳng phải xe này đã dừng xong rồi sao?"
Giảng viên nhìn Chu Hề Dã trả lại chìa khóa cho chủ nhiệm khoa, vẻ mặt kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó cười gãi đầu, cầm đũa ăn cơm.
Về chuyện học tiến sĩ này, chưa đến hai ngày đã liên hệ xong xuôi, Chu Hề Dã lại đến trường đảng một chuyến, chọn đúng thời điểm, đụng phải Lục Đại Uyên lần nữa.
"Tiểu Chu? Cô có tiết à?"
Chu Hề Dã lắc đầu: "Không có tiết vẫn có thể đến nghe ké mà."
Lục Đại Uyên lắc đầu cười, không nói chuyện, hai người sóng vai đi tiếp.

Đột nhiên, Chu Hề Dã giống như nhớ ra chuyện gì: "Đúng rồi, tôi nghe nói ông đang tính học tiến sĩ? Trường chúng tôi gần đây đang tuyển lớp tiến sĩ, không biết ông có thấy hứng thú không?"
Lục Đại Uyên dừng bước, thích thú nhìn cô, qua mấy giây, mới mở miệng nói: "Ồ? Thanh Hoa à?"
Chu Hề Dã cười, cười đến ngay thẳng chính trực: "Đúng vậy, phong cảnh ven hồ không tên ông không thích, nhưng Thủy Mộc Thanh Hoa, ông đừng bỏ lỡ."
Lúc này, Lục Đại Uyên lắc đầu cười vì lời khen của cô, đưa tay vỗ bả vai Chu Hề Dã: "Thông minh, không hổ là Thanh Hoa, rất thông minh."
Thời gian và địa điểm của bữa tiệc nhanh chóng được định ra, nhưng là hiệu trưởng trực tiếp liên hệ Chu Hề Dã, sau đó ba người họ tạo thành một nhóm, đến quán trà mà Diệp Lợi Phong thường đến.

Diệp Lợi Phong biết hành động của Chu Hề Dã, nhưng lúc này không thể làm việc phô trương, tin tức không ai biết, nếu ông ta lại đến thì sẽ có người tò mò, vị Bí thư Tỉnh ủy đến trường đảng Bắc Kinh học tập này rốt cuộc có lai lịch gì?
Người có đầu óc linh hoạt, suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu rõ dây mơ rễ má đằng sau.
Bữa tiệc qua hơn nửa, Lục Đại Uyên bảo Chu Hề Dã ra ngoài mua thuốc lá, nhưng chẳng qua là một ám hiệu.

Chu Hề Dã gật đầu đi ra ngoài, đi dạo đây đó.
Phía xa có mấy người đẹp thời thượng miền nam, đứng dưới tàng cây chụp ảnh, bây giờ là mùa thu, chính là thời điểm lá phong đỏ rực rỡ nhất.
Trong đó có mấy người cô thấy rất quen mắt, chắc hẳn là con cái nhà ai, nhóm nhỏ kẻ ngang ngược, ở trong quán trà yên tĩnh mà cãi nhau, không có ai ngăn lại, cũng thật trái ngược.

Ánh mắt rời đi, Chu Hề Dã thấy được phía xa có một cô gái đứng dưới mái hiên, miệng ngậm điếu thuốc, vòng tay ôm ngực, mặt đeo kính râm.
Chu Hề Dã nở nụ cười, lấy điện thoại ra, đi về phía đó.
Năng lực trinh sát và phản trinh sát của Chu Hề Dã rất mạnh, không bị ai phát hiện, vừa tới gần cái cây, liền nghe được một câu thế này: "Sao mặt cậu như khóc tang thế, còn đeo kính râm lớn như vậy......"
Mở điện thoại, bật chức năng ghi âm, Chu Hề Dã chờ Khổng Linh Kỳ trả lời.
"Tôi và kim chủ chia tay rồi."
Chu Hề Dã nhướn mày, chia tay với Lệnh Hành Chỉ?
"Có ý gì?"
"Chính là ý đó, cậu cách xa tôi một chút… Đừng lấy kính râm của tôi..."
Hai ba giây sau: "Ôi chao… Mắt của cậu sao lại sưng thành thế này? Cậu mau nói cho tôi, kim chủ già kia nhà cậu, sao lại chia tay?"
Khổng Linh Kỳ nói khái quát về quá trình chia tay, rất bất ngờ, không có bất kỳ chuẩn bị nào, tặng một bức tranh của Picasso rồi chia tay.
Chu Hề Dã nghe xong, cảm thấy không thích hợp.
"Cậu nói thêm đi, trước khi các cậu chia tay, có dấu hiệu gì không?"
Khổng Linh Kỳ kể hai ba câu xong, Chu Hề Dã nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lệnh Hành Chỉ à Lệnh Hành Chỉ, con cáo già này, đây là sợ cô ấy bị cuốn vào trong cuộc đấu, không chỉ bảo vệ chính anh ta, còn bảo vệ cả Khổng Linh Kỳ.
Trước đó Chu Hề Dã còn nghi ngờ Lệnh Hành Chỉ người này có phải giống cô đều không có hứng thú với tình yêu không, bây giờ xem ra, là kiểu si tình, từ đầu đến cuối, Khổng Linh Kỳ luôn là mối uy hiếp của anh ta, nếu đã thế, có nhược điểm, vậy thì… Không thể trách cô ra tay lần nữa.
Ghi âm xong, Chu Hề Dã quay trở về phòng.
Đúng lúc, hai người hiệu trưởng và Lục Đại Uyên đi ra, chào đón Chu Hề Dã, ba người lại cùng nhau nói chuyện phiếm.

Chuyện học tiến sĩ này, ba ngày sau bữa tiệc đã giải quyết xong.
Rất nhanh, vừa qua lễ Giáng Sinh không bao lâu, mùa đông đến.
Trên danh sách Quốc yến, xuất hiện tên của Chu Hề Dã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui