Nghe thấy tiếng bước chân dần lớn hơn, khí lạnh và mùi thuốc sát trùng ập vào mặt, Lệnh Hành Chỉ đặt xuống danh sách buổi tiệc trong tay.
"Bí thư Lệnh, tôi tới kiểm tra cơ thể ngài một chút."
Bác sỹ Hạ của Bệnh viện quân đội chuyên khám bệnh cho nhà họ Lệnh đi vào, bên cạnh còn dẫn theo mấy y tá, Lệnh Hành Chỉ cười cười với cô, cởi bỏ quần áo, lộ ra miệng vết thương.
Sau vết thương do súng lần trước, Lệnh Hành Chỉ mỗi tuần đều phải làm kiểm tra thân thể một lần, ngoài việc kiểm tra các chức năng cơ bản của cơ thể, thì chính là muốn biết rõ nguyên nhân anh không cách nào cứng được.
Mặc dù lúc ấy Chu Hề Dã sờ khiến anh cứng, nhưng từ đó về sau thì vẫn luôn không cứng được, đến tận gần đây mới khôi phục bình thường.
Lúc ấy bác sĩ nói, sau khi xử lý vết thương, sử dụng một ít thuốc tác dụng vào hệ thần kinh giao cảm, sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với việc cứng.
Lệnh Hành Chỉ nghĩ, đoán chừng là lúc ấy vội thức dậy, đập vào chân, bỗng dưng kích thích đến, Chu Hề Dã lại sờ vào nên mới có thể cứng.
"Bí thư Lệnh, cơ thể ngài khôi phục khá tốt, nhưng lúc tắm rửa và sinh hoạt tình dục vẫn phải chú ý một chút, vận động dữ dội vẫn sẽ khiến miệng vết thương bị nứt ra." Bác sỹ Hạ nói xong, cất thiết bị đi, giao cho y tá bên cạnh: "Cha của ngài dạo gần đây sức khỏe vẫn tốt chứ?"
Lệnh Hành Chỉ nắm lấy cổ áo, một bên mặc vào một bên nói: "Vẫn tốt, đã có tuổi tam cao* cũng là chuyện bình thường, trước đó đã tìm một cựu vô địch bóng bàn thế giới, cùng ông ấy chơi bóng, thỉnh thoảng vận động một chút cũng tốt."
*Tam cao: Huyết áp cao, mỡ máu cao, đường máu cao.
Bác sỹ Hạ cười cười: "Tôi còn tưởng rằng sẽ đánh golf."
"Sân Golf không đủ lớn, bóng bàn thì bày cái bàn là được." Lệnh Hành Chỉ cười giải thích một chút, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới điều gì, lại nói một câu: "Gần đây Bộ trưởng Lệnh cảm thấy trái tim không dễ chịu lắm, thời điểm kiểm tra cô có chú ý tới không?"
Bác sỹ Hạ nhìn Lệnh Hành Chỉ, vẻ mặt không quá ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu: "Đúng vậy… Nếu có thể, ngài vẫn phải nhắc nhở bộ trưởng Lệnh, giảm bớt một chút kích thích...!hoạt động tình dục, như thế đối với trái tim của ngài ấy sẽ tốt hơn."
Lệnh Hành Chỉ cười gằn một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa, đứng lên: "Bác sỹ Hạ, tôi đây còn có việc, cảm ơn cô đã đến, tôi không tiễn nữa."
Xe lái ra khỏi trụ sở thị ủy, đúng thời điểm xe cộ đông đúc, để không đến muộn, xe của Lệnh Hành Chỉ trực tiếp đi vào đường hầm dưới lòng đất.
Trong đường hầm rất sáng, đèn lớn phản chiếu giống hệt như ban ngày.
Lệnh Hành Chỉ ngồi ở ghế sau, một tay cầm bản danh sách tham dự hội nghị, tay kia cầm chiếc vòng tay làm từ trầm hương loại tốt, mười tám hạt châu, mỗi hạt đều là cực phẩm.
Hạt châu trong tay chuyển động tạo ra âm thanh va chạm, Lý Thanh Sơn và tài xế ngồi phía trước đều có chút hồi hộp.
Chỉ chốc lát sau, một âm thanh lạnh lẽo trong trẻo từ phía sau truyền đến: "Danh sách quốc yến lần này, là ai làm?"
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút: "Danh sách lần này là bên Viện Quốc Vụ trực tiếp phát xuống..."
Lệnh Hành Chỉ nhíu mày một cái, câu này nói và không nói chẳng khác gì nhau.
Anh ném danh sách trong tay đi, hạt châu trong tay chuyển động càng nhanh, từ đầu đến cuối anh nghĩ mãi không ra, vì sao Chu Hề Dã lại được mời tham gia quốc yến.
Chu Hề Dã đương nhiên biết tại sao cô lại xuất hiện trong quốc yến lần này, xét công mà thưởng, đây là cô nên có được.
Nhưng chọn trang phục cũng tốn công sức một phen, không thể lộ liễu quá, càng không thể bảo thủ quá.
Cuối cùng, cô vẫn chọn một bộ sườn xám màu vàng, “Trên biển hoa” là món đồ kinh điển của cướp biển, quá trình lấy được trang phục tới tay cũng phí mất một phen công sức.
Lúc này, cô chỉ mặc mỗi cái quần lót, vòng tay ôm ngực, tựa vào tường nhìn bộ váy tốn công tốn sức mới cầm tới tay, trong mắt Chu Hề Dã lại không mấy vui vẻ.
Một bộ váy mà thôi, nhưng quyền được giao cho cái váy này phụ thuộc vào tư cách của chủ nhân.
Đúng, một bộ váy mà thôi, Chu Hề Dã còn phải tốn công đi mượn.
Lúc đầu chỉ là chuyện một chiếc váy, dính dáng đến “tư cách", thì không phải một chữ "váy" này có thể khái quát.
Bên trong có rất nhiều đồ vật này nọ, chủ yếu, vẫn là lợi ích.
Từ trước đến nay Chu Hề Dã không thích dùng bất kỳ đồ vật kèm theo nào để chứng minh giá trị bản thân, quần áo, châu báu, đồng hồ… Chúng chỉ có thể từ nhân cách của bản thân Chu Hề Dã toát ra, không thể trở thành cô, thay thế cô.
Chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ yên tĩnh, Chu Hề Dã từ trong một hộc tủ bên canhj cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua người gọi, mặt không đổi sắc bắt máy.
"Chủ nhiệm Chu, nhận được váy chưa? Thích không?"
Ngụy Lạc Thần tỏ ra đắc ý giống như ở ngay trước mắt Chu Hề Dã: “Cái váy này, tôi chỉ cần nói một câu, thì đã có người giúp tôi lấy đến tay, Chủ nhiệm Chu à, chủ nhiệm Chu..."
Chu Hề Dã cúi đầu nở một nụ cười, tóc phía sau bả vai rủ xuống, trên mặt cô mang theo ý cười nhàn nhạt: "Con người sẽ vì đồ vật mình không có được mà tốn công tốn sức." Chu Hề Dã dừng một chút, đúng vậy, Lục Đại Uyên một Bí thư Tỉnh ủy sắp tiến vào Nội các, vẫn tâm tâm niệm niệm một học vị tiến sĩ, quyền lợi sẽ khiến người ta trở nên vặn vẹo.
Người trong gương ánh mắt bình thản, giống như cuối cùng cũng nhốt con thú dữ trong lòng lại, nhẹ nhàng biến mất.
"Tôi cũng vậy, hồ đồ, quần áo chẳng qua chỉ là đồ vật.
Có lẽ cô không thể hiểu được, nhưng mà tôi rất hưởng thụ.
Chẳng hạn như, tôi vì một cái váy mà phải tốn công sức mới có thể lấy được từ trong tay phu nhân bí thư, vậy chỉ có thể nói lên một vấn đề, tôi còn chưa đủ mạnh." m thanh của Chu Hề Dã lạnh nhạt.
Cô đi chân trần đến gần váy, sờ lên hoa văn của nó, ánh mắt trong trẻo lại kiên định.
"Nhưng nếu như, chỉ cần một câu đã có thể đạt được bất kỳ cái gì tôi muốn, vậy thì không có ý nghĩa nữa."
Không đợi Ngụy Lạc Thần trả lời, Chu Hề Dã đã cúp điện thoại, để sang một bên.
Lấy váy xuống, nhấc chân lên mặc vào.
Chiếc váy này tôn lên vẻ đẹp của Chu Hề Dã, bên trong vẻ cổ điển lại mang thêm vài phần công kích.
Từ trước đến nay cô không kiêng kị việc để lộ giới tính nữ đặc biệt của mình trên con đường sự nghiệp.
Bản thân cô chấp nhận giới tính nữ của mình, cũng chưa từng cảm thấy đi cùng một đám đàn ông thì phải trở thành đàn ông.
Người làm như vậy rất nhiều.
Chu Hề Dã cũng không thấy việc này có gì đáng chê trách, chỉ là các cô ấy không đủ lớn mạnh mà thôi.
Ở bên trong vòng tròn nam giới có quyền lực cao nhất này, nếu như không giống bọn họ, biến chính mình thành bọn họ, thì sẽ bị bọn họ nhìn kỹ, bài xích.
Không phải phụ nữ sai, mà là những người kia sợ hãi, sợ hãi những người có giới tính khác biệt xuất hiện bên trong vòng tròn này, đó là có tính uy hiếp, xuất phát từ bản năng của sinh vật mà thôi.
Ngược lại, cô thích nhấn mạnh mình là phụ nữ.
Lục Đại Uyên vừa thấy Chu Hề Dã, ánh mắt rơi trên chiếc váy, sau đó mới gật đầu chào hỏi Chu Hề Dã: "Chào buổi tối."
"Bí thư, chào buổi tối."
Một bên Lục phu nhân cười đến dịu dàng, kéo cánh tay Lục Đại Uyên: "Xin chào, Phùng Bằng."
Chu Hề Dã vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy: "Phùng phu nhân, xin chào."
“Ông Lục nói với tôi, cô đã giúp ông ấy một việc lớn, tôi còn chưa biết cảm ơn cô thế nào mới tốt, có rảnh thì cùng ăn một bữa cơm?"
Chu Hề Dã lắc đầu, cười nói: "Đó là chuyện công việc, đương nhiên là có việc của tôi.”
Phùng Bằng còn chưa đáp lại, ánh mắt đã bị người phía sau Chu Hề Dã thu hút: "Bộ trưởng Diệp, lâu rồi không gặp, ngài trẻ ra rất nhiều đấy."
Chu Hề Dã vừa quay đầu lại, đã thấy Diệp Lợi Phong xuất hiện, mặt mày xán lạn, cơ thể thoải mái hào phóng, hai người Diệp Lợi Phong và Nguỵ Đình Uyên đối mặt mấy giây, sau đó bắt tay.
"Bí thư Lục, chắc là sau này sẽ thường xuyên gặp ông rồi?"
Lục Đại Uyên lắc đầu cười: "Chẳng lẽ ông không muốn gặp tôi sao?"
Hai người cười ha ha một tiếng, sau đó bốn người đi đến bàn ăn bên kia, vừa đi vừa nói chuyện.
Trong sảnh lớn ánh đèn sáng tỏ, trên nóc nhà không biết có bao nhiêu ngọn đèn nhỏ, ngay chính giữa là một ngôi sao năm cánh thật lớn, vây quanh là bốn ngôi sao nhỏ hơn.
Màu đỏ quốc kỳ đồng loạt bật lên, trên bàn ăn hoa mẫu đơn nở rộ.
Rất nhanh, khách khứa đến đông đủ, người dẫn chương trình nổi tiếng của CCTV ở trên sân khấu tuyên bố tiệc tối bắt đầu, trong sảnh lớn phát quốc ca, mọi người đứng dậy.
Cách đó không xa, Chu Hề Dã nhìn thấy Lệnh Hành Chỉ và Lệnh Thanh Vân, hai người liếc nhau, rồi lại yên lặng dời ánh mắt.
Rượu quá ba tuần, ăn no bụng đến bảy phần, Chu Hề Dã vừa đặt chén rượu xuống, Lục Đại Uyên đột nhiên quay đầu hỏi Chu Hề Dã: "Cô xuất sắc như vậy, không nghĩ tới chuyển sang nơi khác làm việc sao? Người tài hẳn là đặt ở vị trí chính xác mới được."
Chu Hề Dã cười cười không nói gì.
Lục Đại Uyên còn nói: "Tôi biết Uỷ ban Kỷ Luật quân ủy bên kia đang cần người, cô là đảng viên, cũng từng đi chiến trường, điều động cũng dễ dàng.”
Chu Hề Dã sau khi suy nghĩ một chút nói: "Bí thư Lục, bên Uỷ Ban Kỷ luật quân ủy, tôi e là không thể đảm nhiệm.”
Lục Đại Uyên lắc đầu: "Tôi biết cô lo lắng điều gì, nhưng đó là cái chức vị nhỏ, chắc chắn sẽ không chênh lệch so với chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh, cô yên tâm đi.
Tôi thưởng thức cô, hơn nữa, bộ trưởng Diệp cũng coi trọng cô, hai ông già chúng tôi, còn có thể nhìn nhầm người?"
Chu Hề Dã cười cười, Diệp Lợi Phong bên cạnh cũng lên tiếng: "Bí thư Lục thưởng thức người tài, Tiểu Chu, cô cũng đừng sợ, năng lực mạnh như vậy, đến chỗ nào thể thích ứng được, nếu thật sự không được, đến bộ của tôi cũng được!"
Mấy người cười ha ha một tiếng, Phùng Bằng nâng ly lên: "Vậy thì chúc chủ nhiệm Chu một bước lên mây!"
Bốn người cạn ly.
Vừa mới buông ly rượu xuống, phía trên có người dẫn theo đông đảo vệ sỹ đi ngang qua: "Mọi người đang nói gì đó, vui vẻ như vậy? Ông Lục! Đã lâu không gặp, nhìn ông là biết chiến tích không ít đi, tóc một sợi cũng không rụng."
Cả một bàn người đều đứng lên, trước sau vây quanh người đang nói chuyện kia đùa giỡn.
Chu Hề Dã đứng phía sau cùng trong đám người, cầm ly rượu trong tay, trên mặt mỉm cười, một câu cũng không nói.
Đến tận khi bữa tiệc kết thúc, cô mới thả lỏng.
Đi ra khỏi sảnh hội nghị, lúc chờ xe, thư ký của Diệp Lợi Phong chạy đến, ngăn cô lại: "Chủ nhiệm Chu, xe của cô vẫn chưa tới đi? Bộ trưởng Diệp nói, thời gian quá muộn, ông ấy đưa cô về nhà."
Chu Hề Dã gật đầu, bọc lấy áo khoác, đi theo thư ký của Diệp Lợi Phong đến bên cạnh xe, anh ta mở cửa xe, Chu Hề Dã bước lên.
Tấm ngăn phía sau xe được kéo lên, Diệp Lợi Phong cởi khuy cài ở ống tay áo, liếc nhìn Chu Hề Dã vừa mới lên xe, hừ một tiếng nói: "Giúp tôi cởi khuy cài một chút."
Chu Hề Dã đóng cửa thật kỹ, xe chậm rãi khởi động, khuy cài được cởi ra, Diệp Lợi Phong cởi áo sơ mi bên ngoài xuống, đổi một bộ quần áo thoải mái hơn.
"Ông ta muốn điều cô đến Uỷ ban Kỷ Luật quân ủy, đó là một nơi tốt, nhưng..." Diệp Lợi Phong cân nhắc một chút: "Làm không nên công lao gì, phía trên nhất định sẽ khảo sát cô một thời gian, Lục Đại Uyên không đơn giản, ông ta biết rõ cô là người của tôi, sao còn có thể để cô ở trong quân ủy..."
Đoạn sau không nói ra, Diệp Lợi Phong nhìn về phía Chu Hề Dã, ngón tay ở trên ghế giật giật.
"Bộ trưởng, tôi nợ ông một mạng."
Diệp Lợi Phong gật đầu, cơ thể lùi về sau lại gần: "Tiểu Chu, lời này nói thế nào đây, chén gạo dưỡng ơn đấu gạo gây thù, tôi sợ ngày sau cô cảm thấy là tôi cản trở cô, không cho cô làm chuyện lớn."
"Tôi có thể đi đến hôm nay, tất cả là nhờ bộ trưởng ông dìu dắt, không ai không biết.
Nếu như tôi đối với ông không tốt, ngày sau sao còn lấy được tín nhiệm của người khác?"
Xe ổn định tiến lên, không ai nói chuyện.
Chu Hề Dã cũng không nghiêng đầu đánh giá vẻ mặt của Diệp Lợi Phong, ông ta nghĩ như thế nào, Chu Hề Dã tất nhiên là rõ ràng, chỉ là cô sẽ không chủ động đem nhược điểm của bản thân giao ra ngoài, Nguỵ Đại Uyên thoạt nhìn là một "ông chủ" tốt khác, người có khả năng từ địa phương đi lên, tất nhiên là hồ ly ngàn năm thành tinh.
Cô hiểu Diệp Lợi Phong, lại không hiểu Lục Đại Uyên, đương nhiên sẽ không dễ dàng đổi chủ, huống hồ, cô thật sự nợ ông ta một mạng.
Diệp Lợi Phong giật giật cơ thể, đưa tay tắt đèn phía sau, bên trong đường hầm ánh đèn sáng tỏ, có loại hương vị thê thảm
"Chu Bồi đi theo Tưởng tướng đến quân khu Tây Tạng, tình huống bên kia vẫn tốt chứ?"
Chu Hề Dã mím môi, tay siết chặt: "Tín hiệu bên kia không tốt lắm, chúng tôi một tuần liên hệ một lần."
Diệp Lợi Phong thở dài: "Cũng phải, Tây Tạng cũng nên khai phá tử tế một chút, chỉ là thế lực biên giới khá nhiều...!Mà, nghe nói Chu Bồi không phải em trai ruột của cô?"
Chu Hề Dã vừa mới hé miệng, cảm xúc trong mắt cảm xúc còn chưa lan ra, xe đột ngột phanh gấp, dừng lại.
Hai người đổ về phía trước.
Chu Hề Dã một tay vịn vào tấm ngăn, tay kia ngăn Diệp Lợi Phong lại, giảm bớt quán tính của ông ta tránh dẫn đến va chạm.
Xe máy, mấy chiếc xe màu đen đã vây quanh chỗ này.
Có người gõ cửa sổ, Chu Hề Dã hạ cửa sổ xe xuống, là một người đeo huy hiệu cảnh sát, cúi đầu hỏi: "Cô vẫn ổn chứ?"
Tiếng còi cảnh sát truyền vào trong tai.
Chu Hề Dã quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lợi Phong, ông ta gật gật đầu, sau đó Chu Hề Dã mới quay sang nói với người bên ngoài: "Mọi chuyện đều ổn, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?"
Người cảnh sát kia đứng dậy, ngẩng đầu nhìn phía trước, lại cúi đầu nói với Chu Hề Dã: "Phía trước là xe của bí thư Lệnh.”
Chu Hề Dã gật đầu, nâng cửa sổ xe lên: "Bộ trưởng, tôi ra ngoài nhìn một chút."
"Được, chú ý an toàn."
Xuống xe, gió lạnh ập vào mặt, trên vách đường hầm phản xạ ra thứ ánh sáng lạnh như băng.
Mái tóc Chu Hề Dã theo gió bay lên, phía trước xe mấy trăm mét là một chiếc xe của Ủy ban Kiẻm tra Kỷ luật đang dừng, còn có mấy chiếc xe cảnh sát, xe của công an - kiểm sát - tư pháp cũng ở đây.
Cô đi về phía trước mấy bước, đi ra khỏi phạm vi bảo vệ của Diệp Lợi Phong, tiếng còi vọng lại bên trong đường hầm.
Lúc này, Lệnh Hành Chỉ từ trên xe bước xuống, phong độ nhẹ nhàng, xoay qua cười nói với người của công an - kiểm sát - tư pháp.
Chu Hề Dã ôm cánh tay nhìn bọn họ.
Một lúc sau, Lệnh Hành Chỉ bị người đưa sang một bên, dùng máy dò kim loại lục soát khắp người, sau đó là tài xế và thư ký của Lệnh Hành Chỉ.
Chu Hề Dã nhíu mày, chẳng lẽ là trong bữa tiệc mất đồ vật gì?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, Lênh Hành Chỉ đột nhiên nhìn thấy cô.
Xe của Uỷ ban Kiểm tra Kỷ luật từ từ mở ra, thư ký của Lệnh Hành Chỉ ngồi vào, Lệnh Hành Chỉ lại không.
Anh nhìn Chu Hề Dã, nở nụ cười.
Vừa nghiêng đầu, gió cũng làm rối tóc anh, cả đêm tóc vẫn không rối, giờ bỗng nhiên lại rối.
Anh và người của công an - kiểm sát - tư pháp nói mấy câu, sau đó người kia gật đầu.
Lệnh Hành Chỉ xoay người đi về phía Chu Hề Dã, phía sau có mấy người đi theo.
Lúc đầu trên mặt Lệnh Hành Chỉ không có chút biểu cảm nào, chưa đi được mấy bước, anh đột nhiên nở nụ cười, rất nhạt, nhưng Chu Hề Dã vẫn nhìn thấy.
Anh dừng chân, ở chỗ cách Chu Hề Dã hơn mười mét.
Gió thổi qua, làm rối tóc của Lệnh Hành Chỉ, cà vạt trước ngực anh cũng giật giật.
Hai người đối mặt, Lệnh Hành Chỉ mỉm cười, Chu Hề Dã hiểu được, bên trong nụ cười đó cất giấu thưởng thức và khen ngợi.
Càng nhiều hơn chính là nguy hiểm.
Chu Hề Dã cũng hiểu rõ, cô nở nụ cười thật lớn, trong tươi cười tràn ngập cảm giác hưng phấn như thú dữ ngửi được mùi máu tươi.
Cô giơ tay, ở trước ngực của Lệnh Hành Chỉ vỗ tay.
Tiếng vỗ tay, tức là tiếng trống, người đánh trống chính là người tấn công.
Vỗ tay cười giết.