Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Phòng họp rộng lớn, ở đối diện bàn hội nghị, có treo một bức tranh phong cảnh cực lớn.

Phía trước bức tranh phong cảnh có mấy chậu cây tươi tốt um tùm, bóng đèn trên đỉnh đầu sáng choang, đè ép làm người ta không thở nổi.
Cạnh tường có một người mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có một biểu cảm dư thừa nào.
“Đồng chí Lệnh Hành Chỉ, ngày hai mươi tháng mười một, anh đã đấu giá được một bức tranh của Picasso từ buổi đấu giá của Sotheby, là thật sao?”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, nhìn người mặc quân trang ở đối diện bàn đang thẩm vấn mình.
“Là thật.”
“Sau đó anh đưa bức tranh này cho tình nhân của anh, Khổng Linh Kỳ, đúng không?”
Lời vừa dứt, ánh mắt của Lệnh Hành Chỉ lập tức trở nên sắc bén, không trả lời vấn đề của bọn họ.

Thoạt nhìn trong ống kính mặt của Lệnh Hành Chỉ rất trắng, đường nét xương quai hàm trơn nhẵn, bén nhọn.
Người thẩm vấn máy móc lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa: “Bức tranh này anh đã tặng cho tình nhân của anh, Khổng Linh Kỳ, đúng không?”
Đôi mắt Lệnh Hành Chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bàn, hoa văn trên mặt bàn đan xen, cũng rất có quy luật.
“Đúng vậy.”
Người thẩm vấn cũng không thèm để ý Khổng Linh Kỳ và Lệnh Hành Chỉ có quan hệ gì ngoài quan hệ tình nhân hay không: “Thứ nhất, số tiền một trăm chín mươi triệu để mua bức tranh bán đấu giá của Picasso là phi pháp, hay là thu nhập hợp pháp, chúng tôi cần tiến hành điều tra.

Thứ hai, hành vi lầm lỗi là vấn đề riêng tư nhưng ở đảng và trong điều lệ là không được phép.”
“Tôi biết.”
Khóe miệng Lệnh Hành Chỉ không còn ý cười nữa nhưng anh cũng có cảm giác sợ hãi khi bị vạch trần bí mật của mình.
“Lệnh Hành Chỉ, đang trong giai đoạn điều tra, ý của bên trên là tạm thời cách chức điều tra, vẫn mong anh sẽ phối hợp, không rời khỏi thành phố A.”
Vừa có bóng người chợt lóe lên ở cửa, Lệnh Hành Chỉ đã biết, người đến là Lệnh Thanh Vân.
Ngoài cửa, Lệnh Thanh Vân nới lỏng cà vạt, đè nén tâm trạng tức giận của bản thân, vừa thở hổn hển vài hơi, vừa nghe thư ký báo cáo tình hình trước mặt.
“Cậu nói, Lệnh Hành Chỉ và Khổng Linh Kỳ đã từng yêu nhau?” Lệnh Thanh Vân hỏi xong, nếp nhăn nơi khóe miệng càng sâu hơn: “Chuyện bị báo cáo lại là làm sao vậy?”
Thư ký có hơi căng thẳng, liếm liếm môi: “Thư báo cáo được đưa trực tiếp tới bàn của thủ tướng viện quốc vụ, còn có ủy ban kiểm tra kỷ luật, ủy ban kỷ luật quân ủy bên kia cũng nhận được, trường Đảng cũng nhận được thư báo cáo.”
Lệnh Thanh Vân hít sâu một hơi: “Nội dung báo cáo là gì?”
“Bí thư Lệnh lợi dụng chức vụ tham ô nhận hối lộ, mua đấu giá một bức tranh giá một trăm tám mươi triệu, tặng cho tình nhân...!Khổng Linh Kỳ.”
Thư ký đương nhiên biết Khổng Linh Kỳ là em họ của Lệnh Hành Chỉ, là con gái của người em trai của người vợ đã mất Lệnh Thanh Vân, quan hệ giữa hai nhà họ Lệnh khá lạnh nhạt.
Lệnh Thanh Vân hừ một tiếng, nới lỏng cà vạt.

Một trăm tám mươi triệu tính là gì chứ? Cũng chỉ có mấy dân thường không có mắt nhìn mới để ý chút tiền ấy nhưng tác phong trong đảng lại muốn giản dị, không thể tuyên dương trắng trợn, các quan chức, cán bộ thì đều hiểu rõ trong lòng với nhau.
Chỉ vì chút tiền như vậy mà tố cáo Lệnh Hành Chỉ?
“Cậu gọi điện cho thư ký của thủ tướng, sau đó cũng gọi một cuộc cho ủy ban kiểm tra kỷ luật bên kia.”
Lệnh Thanh Vân không tiếp tục hỏi nữa, xua tay để bí thư đi gọi điện.

Với bức thư báo cáo này, viện quốc vụ hành động rất nhanh chóng, công an và ủy ban kiểm tra kỷ luật trực tiếp ra quân, chặn Lệnh Hành Chỉ lại, việc này chỉ có một vài người biết.
Ngoại trừ...!Diệp Lợi Phong, trên đường về bọn họ có gặp phải cảnh bắt người.

Lệnh Thanh Vân có hơi phiền muộn, muốn hút thuốc, thế nhưng bác sĩ dặn bây giờ không được hút thuốc.
Vậy nên ông ta đứng lên đi tới đi lui trong phòng.
“Được, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, cảm ơn anh đã phối hợp.”
Người đối diện đứng lên, Lệnh Hành Chỉ cũng đứng lên, ngón tay gõ gõ lên bàn: “Xin lỗi, xin mạo muội hỏi một câu, tôi có thể xem bức thư báo cáo kia không?”
Hai người thẩm vấn liếc mắt nhìn nhau, sau khi tắt camera đi, bọn họ mới nói: “Bí thư Lệnh, bức thư báo cáo kia chứng cứ vô cùng xác thực, văn phòng viện quốc vụ, trường Đảng, ủy ban kỷ luật quân ủy, tất cả đều nhận được, tôi nghĩ...!anh có thể xem phong thư này từ chỗ cha của anh.”
Chữ “cha” này giống như đâm vào điểm yếu của Lệnh Hành Chỉ, khí chất của anh lập tức lạnh lên: “Cảm ơn.”
Cửa mở ra, thẩm vấn viên mang theo túi công văn đi ra từ bên trong, Lý Thanh Sơn chờ ở cửa rất lâu cũng không thấy Lệnh Hành Chỉ đi ra, cậu ta đi vào nhìn thăm dò, Lệnh Hành Chỉ ngồi bên cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lý Thanh Sơn do dự một hồi, gõ gõ cửa, khi Lệnh Hành Chỉ nhìn về phía cậu ta, cậu ta nói: “Bí thư Lệnh, bộ trưởng ở phòng bên cạnh chờ ngài.”
Lệnh Hành Chỉ giống như không nghe thấy lời của cậu ta, vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.

Phòng hội nghị rộng lớn, chỉ có một mình Lệnh Hành Chỉ, Lý Thanh Sơn cảm thấy áp lực rất lớn.
Cứ như vậy, một người đứng ở cửa, một người ngồi sau cái bàn bằng gỗ lim, hai ba phút sau, Lệnh Hành Chỉ đứng lên, đi ra ngoài.
“Xong việc rồi?”
Lệnh Thanh Vân bỏ kính lão xuống, để bên cạnh tập tài liệu.
“Vâng.”
Lệnh Thanh Vân nhìn Lệnh Hành Chỉ, Lệnh Hành Chỉ cũng nhìn Lệnh Thanh Vân.
Nhìn người đối diện, cũng giống như là nhìn chính mình.
“Về nhà thôi.”
Lệnh Thanh Vân đứng lên, không quan tâm gì hết, thư ký đã xử lý giúp ông ta hết rồi.

Lệnh Hành Chỉ đi theo sau ông ta, tinh tế đánh giá tóc của cha, trắng, đen đan xen, sợi tóc dày.

Nhưng cổ ông ta đã có dấu hiệu tuổi già, lưng có hơi khom, đã từ lâu, tư thái của người quyền cao chức trọng làm cho người ta không chú ý tới bản thân ông ta.
Không biết vì sao, Lệnh Hành Chỉ cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

Hình như là khi trước lúc còn học trung học cơ sở đánh nhau với người khác, bị giáo viên mời phụ huynh.

Bởi vì người đánh nhau với anh gia cảnh cũng không bình thường, giáo viên và trường học không có cách xử lý nào khác nên chỉ có thể mời phụ huynh tới.
Khi đó...!Lệnh Hành Chỉ thấp hơn Lệnh Thanh Vân rất nhiều, anh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bóng lưng bước đi vội vã kia.
Bây giờ, anh cao hơn Lệnh Thanh Vân, nhìn được toàn bộ dáng người của cha.

Chuyện đánh nhau kia đã qua rất lâu rồi, nhưng quan hệ giữa bọn họ dường như không có bất kỳ thay đổi nào.
Lên xe, hai người đều không nói gì.

Khi tới nhà họ Lệnh trời đã rạng sáng rồi, trời đất lạnh giá, trên đường phố không có một chiếc xe nào, bảo vệ đi ra từ trạm gác cúi chào Lệnh Thanh Vân và Lệnh Hành Chỉ.
Đi vào trong sân, đèn đuốc sáng trưng.
Lệnh Hành Chỉ dừng bước lại, hầu kết giật giật, Lệnh Thanh Vân không dừng chân.

Ông ta không nghe thấy tiếng bước chân của Lệnh Hành Chỉ, quay đầu nhìn sang: “Chỉ có chút chuyện cỏn con như vậy, có gì mà phải sợ?”
Trong phòng khách trong nhà có một đám người đang ngồi, ánh đèn màu trắng trên trần nhà chiếu lên thủy tinh, phản chiếu màu sắc sang trọng.
Ngụy Lạc Thần và mẹ cô ta ngồi trên ghế sô pha góc tây nam trong phòng khách, một người uống trà, một người lướt điện thoại di động.

Lệnh Hành Hề ngồi bên cạnh bọn họ, ôm một con mèo toàn thân trắng như tuyết trong ngực, dáng vẻ nhàn nhã.
Người của nhà họ Khổng cũng ở đây, bà cụ nhà họ Khổng, Khổng Kim Bân, cũng chính là bà ngoại của Lệnh Hành Chỉ, đang ngồi chính giữa ghế sô pha, bên trái là cháu gái Khổng Linh Kỳ, bên tay phải là Quách Hoài Thịnh.

Quách Hoài Thịnh đang nói chuyện với bà cụ.
“Tin tức này chắc chắn là nhầm lẫn, Lệnh Hành Chỉ sao lại yêu đương với Khổng Linh Kỳ được chứ? Cùng là người một nhà, đây chẳng phải là người mình không nhận ra người mình sao?”
Ngồi bên cạnh Khổng Linh Kỳ chính là Khổng Tường Thụy, cũng chính là cha của Khổng Linh Kỳ, chú ruột của Lệnh Hành Chỉ liếc mắt nhìn Quách Hoài Thịnh một cái: “Quách phu nhân nói đùa rồi, từ khi nào mà chuyện nhà của nhà họ Khổng và nhà họ Lệnh đến lượt một người ngoài nhúng tay vào vậy?”
Quách Hoài Thịnh cầm chén trà lên uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Dầu gì tôi cũng là mẹ kế của Lệnh Hành Chỉ, tôi không có con, đã sớm coi chúng nó là con ruột rồi...”
Lệnh Hành Hề nghe nói vậy thì xì cười ra tiếng, tay đặt ở trước miệng con mèo, để mặc nó tùy ý liếm láp: “Quách nữ sĩ, bà đừng dát vàng lên người nữa, bà không sinh ra được hai người tài giỏi như tôi và anh trai tôi, vậy thì cũng đừng ở chỗ này mà diễu võ dương oai cười nhạo người khác.”
Quách Hoài Thịnh nhìn chằm chằm Lệnh Hành Hề vài giây, nụ cười trên mặt cũng không suy yếu, quay đầu nhìn về phía Khổng Kim Bân: “Đã trễ thế rồi, bà...”
Khổng Kim Bân xua xua tay, từ từ nhắm hai mắt lại tựa lưng lên ghế sô pha: “cô đừng nói chuyện nữa, tôi nghe thấy rất phiền.”
Trong phòng vừa yên tĩnh lại bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó là âm thanh mở cửa ra, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.
Ngụy Lạc Thần nghe thấy tiếng, đặt điện thoại di động xuống.

Đã là đêm khuya, điện thoại di động không có gì hay cả, lướt xem một vòng insta, số mới nhất của tạp chí Mỹ, cùng với tin tức từ tuần lễ thời trang.

Những tin tức và hình ảnh rất đơn giản, nhưng Ngụy Lạc Thần lại đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, không lướt tới tin mới.
“Xin lỗi, chúng con về muộn.
Lệnh Hành Chỉ đi vào phòng, rất nhiều người đều đang ở đây.

Phần lớn đều là trưởng bối, anh cất tiếng chào hỏi từng người một, ánh mắt khi nhìn Ngụy Lạc Thần và Khổng Linh Kỳ cũng giống khi nhìn những người khác, giống nhau như đúc.

Lệnh Thanh Vân chưa nói gì cả, cởi áo ra đưa cho Quách Hoài Thịnh: “Bà đi ra ngoài đi, ở đây không có chuyện của bà.”
Quách Hoài Thịnh gật đầu, khi cầm áo đi ra ngoài còn quay đầu liếc nhìn Lệnh Hành Chỉ, trong mắt anh không có chút hứng thú nào.

Quách Hoài Thịnh đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lệnh Thanh Vân ngồi trên ghế ở phía đông bắc, một cái ghế cổ làm bằng gỗ lê hoàng hoa, cũng có chút niên đại và lịch sử.

Ông ta xắn tay áo lên, quan sát một vòng tất cả những người đây, sau đó nói với Khổng Tường Thụy: “Anh khát rồi, em đi rót chén trà giúp anh.”
Khổng Tường Thụy sửng sốt, đứng lên, lầm bầm trong miệng: “Kêu mấy bảo mẫu, giúp việc đi là được rồi mà...”
Lại có thêm một người râu ria không quan trọng đi ra ngoài.
Lệnh Hành Chỉ đứng tại chỗ, nhìn về phía Khổng Kim Bân, mím môi một cái rồi mới mở miệng: “Bà ngoại.”
Nghe một tiếng này, trong lòng Khổng Kim Bân lập tức mềm nhũn.

Sau khi mẹ Lệnh Hành Chỉ qua đời, nhà họ Lệnh và nhà họ Khổng không lui tới gì, chỉ khi năm mới Lệnh Thanh Vân mới dẫn theo hai người con qua chúc tết, ở lại hai ngày.

Sau khi Lệnh Hành Chỉ kết hôn cũng chỉ tặng quà tới nhà họ Khổng, Lệnh Hành Chỉ cũng không có quá nhiều cơ hội đi thăm Khổng Kim Bân.
Bây giờ gặp được Lệnh Hành Chỉ, anh vừa gọi, vẻ mặt Khổng Kim Bân lập tức thả lỏng: “Ừ.”
Sau khi tiếng trả lời vang lên trong phòng lại yên tĩnh lại.
Lệnh Thanh Vân phá vỡ sự trầm mặc, nhìn Lệnh Hành Chỉ nói: “Con giải thích lại cho cha chuyện hôm nay đi.
Giải thích? Lệnh Hành Chỉ cười khổ, chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Thấy anh không nói gì, Lệnh Thanh Vân nhíu mày có chút không hài lòng: “Không giải thích quan hệ giữa con và Khổng Linh Kỳ sao?”
Lệnh Hành Chỉ chuyển tầm mắt, đối mặt với Khổng Linh Kỳ, trong mắt cô ấy mang theo vẻ bất an.
“Con và cô ấy, đúng là như cha nghĩ.”
Lệnh Hành Chỉ nhìn Lệnh Thanh Vân, lại nói một lần: “Con và cô ấy đã từng yêu nhau rồi.”
Lệnh Thanh Vân dường như là đứng phắt dậy từ trên ghế, vung tay đánh anh như một con mãnh thú: “Bốp.”
Trong chớp mắt, trong tai Lệnh Hành Chỉ vang lên tiếng ầm ầm, lùi về sau mấy bước, trong miệng có vị máu tanh tanh, máu đọng trên khóe miệng.
“Đồ súc sinh không biết xấu hổ, trong thiên hạ này có nhiều phụ nữ như vậy, em họ mày mà mày cũng thượng được!”
Mắt mở lớn, dữ dằn, tràn ngập sức tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Lệnh Hành Chỉ.

Những người khác đang ngồi dường như là nín thở, bị dọa.

Lệnh Thanh Vân đã rất lâu không tức giận, nổi nóng như vậy rồi, ngực phập phồng lên xuống, áo sơ mi màu trắng đã lộn xộn từ lâu.
Lệnh Hành Chỉ dùng mu bàn tay lau đi chút máu, thấy máu, anh khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cha mình: “Sao nào, loạn luân làm cha cảm thấy mất thể diện à? Hay là cha nghĩ con là tên biến thái?”
Lệnh Thanh Vân lui lại hai bước ngồi trở về ghế, khôi phục dáng vẻ của quân vương bất khả xâm phạm thường ngày, một lọn tóc ngắn ở thái dương rủ xuống trán: “Nếu không có tao phong tỏa tin tức giúp mày thì chuyện mày yêu em họ mày thì người của toàn bộ chính quyền trung ương đã biết hết rồi! Bây giờ còn không biết hối cải, cãi lại? Chức bí thư thị ủy mày còn muốn làm không?”
Lệnh Hành Chỉ dường như là muốn bật thốt ra: “Phải nhờ cha để ngồi lên vị trí này, không làm cũng được!” Giây tiếp theo anh lại nuốt những lời kia về, do dự, suy tính, anh dựa vào chính mình thì không leo lên được vị trí này sao? Anh ngồi ở vị trí này, bản thân anh không có một chút năng lực nào sao?
Hai người giằng co, Lệnh Thanh Vân chờ Lệnh Hành Chỉ cúi đầu, Lệnh Hành Chỉ, anh không biết bản thân mình là ai, dựa theo thói quen trước kia, anh đã sớm thỏa hiệp, nhượng bộ rồi, làm một đứa “con ngoan” nghe lời cha, nhưng bây giờ, anh không thể làm như vậy nữa.
“Cha! Anh ấy không có, anh ấy chỉ hồ đồ thôi, anh ấy hoàn toàn chưa từng có bất kỳ quan hệ gì với Khổng Linh Kỳ, con là vợ anh ấy, con biết hết...” Ngụy Lạc Thần đứng trước mặt Lệnh Hành Chỉ, cô ta khóc đỏ cả mắt, bảo vệ Lệnh Hành Chỉ, lắc đầu giải thích nói: “Thật sự không có, anh ấy chỉ nói bậy thôi...”
Lệnh Hành Chỉ nắm lấy vai Ngụy Lạc Thần, kéo cô ta ra phía sau mình: “Việc của anh, tự anh gánh vác.”
“Cháu thật sự đang yêu đương với Tiểu Kỳ à?”
Bà cụ Khổng không thể tin nổi cuối cùng cũng lên tiếng, bà cụ chậm rãi đứng lên, Khổng Linh Kỳ đứng bên cạnh muốn đỡ bà cụ, nhưng lại bị tay bà cụ đẩy ra: “Bà là người nhìn cháu lớn lên, cho dù sau này cháu không còn ở nhà họ Khổng nữa, Tiểu Lệnh, cháu phải nói cho rõ ràng, nói cho bà ngoại biết, cháu thật sự yêu đương với Kỳ Kỳ sao?”
Lúc này Lệnh Hành Chỉ không do dự nữa, nói thẳng ra: “Đúng vậy, bà ngoại, chúng cháu đã từng yêu nhau.

Là vấn đề của cháu, là cháu dụ dỗ Khổng Linh Kỳ, lúc đó cô ấy còn nhỏ tuổi, bị cháu mê hoặc nên cô ấy mới yêu cháu.”
Ngụy Lạc Thần nghe xong những lời này tay nắm chặt vạt áo của anh, run rẩy, không muốn nghe, nhưng hiện thực thực sự rất tàn nhẫn.

Cô ta tính là cái gì chứ? Hả? Cô ta giống như một câu chuyện tiếu lâm vậy, chồng và em họ yêu nhau, còn cô ta?
Đúng thật là buồn cười, hoang đường.
Bà cụ Khổng cũng sững sờ, lại chậm rãi ngồi xuống: “Cháu à, cháu hồ đồ...!tại sao lại như vậy chứ? Thiên hạ có nhiều phụ nữ như vậy, rốt cuộc sao cháu lại thích Kỳ Kỳ chứ? Cháu có biết nếu chuyện này mà lan truyền sẽ ảnh hưởng tới Kỳ Kỳ, so với cháu thì ảnh hưởng còn lớn hơn không.

Cháu còn có thể tiếp tục ung dung tự tại, nhưng Kỳ Kỳ thì sao? Cháu có nghĩ tới không?”
Hầu kết Lệnh Hành Chỉ khẽ chuyển động, không phải anh chưa từng nghĩ tới.
Cho nên mới phải để Khổng Linh Kỳ đi trước, rời khỏi anh, chờ sau khi cuộc chiến với Chu Hề Dã kết thúc, anh sẽ giải quyết chuyện này.
Đưa cô ấy đi, để cô ấy rời xa chiến trường, có thể giảm thiểu ảnh hưởng tới mức nhỏ nhất.
Nhưng Lệnh Hành Chỉ vẫn khinh địch rồi, Chu Hề Dã sẽ không cho anh thời gian lấy hơi, mặc dù không thể một chiêu mất mạng, nhưng lại là một châm thấy huyệt.
Bà cụ Khổng quay đầu qua nhìn Khổng Linh Kỳ: “Là thật sao, cháu và thằng bé đã từng yêu nhau sao?”
Khổng Linh Kỳ do dự một lúc mới nói: “Đã từng yêu nhau ạ...”
Cô ấy nhìn về phía Lệnh Hành Chỉ, không hiểu vì sao khi chịu trách nhiệm anh lại sảng khoái như vậy, khi kêu mình rời đi cũng không nói lời nào, những lời anh từng hứa đã đi đâu rồi? Nên trưởng thành rồi ư? Nhưng trưởng thành thế nào đây?
Anh làm cho cô ấy đau khổ, như vậy cô ấy sẽ làm cho anh càng đau khổ hơn.
Khổng Linh Kỳ đứng lên, sau khi nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi quỳ gối xuống trước mặt bà cụ Khổng, cầm lấy tay bà cụ, giọng nói run rẩy: “Cháu và anh họ là tự nguyện ở bên nhau, bây giờ cháu còn có con của anh ấy...”
Lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, mẹ Ngụy Lạc Thần hét lớn: “Cái gì?” Đứng thẳng người, nhảy tới lôi kéo quần áo Khổng Linh Kỳ nói: “Cô nói cái gì?”
“Phang” Bên này cũng phát ra tiếng, chỉ thấy Lệnh Thanh Vân rút một cây gậy golf ra từ bên cạnh, hung hăng đánh vào Lệnh Hành Chỉ.
Con mèo trong ngực Lệnh Hành Hề sợ đến mức dựng thẳng lông lên, nhảy đi.

mà bản thân Lệnh Hành Hề cũng đứng lên, nhào vào trước ngực Lệnh Hành Chỉ ôm lấy anh.
“Cha, đừng đánh nữa!”
Lệnh Thanh Vân cởi vài nút áo ra, vẻ mặt tàn bạo, ngập sát khí, nụ cười mang theo vẻ giễu cợt: “Con tránh ra, cha phải đánh chết nó!”
Lệnh Hành Hề ôm Lệnh Hành Chỉ thật chặt, Lệnh Hành Chỉ cũng không còn sức, phát đánh vừa rồi vừa đúng lúc đánh vào chỗ vết thương do đạn bắn, cánh tay dường như đã tê dại, không thể nhúc nhích được.
“Em bỏ ra, Lệnh Hành Hề, chuyện của anh để tự anh gánh vác!”
Lệnh Hành Hề lắc đầu: “Anh con không làm chuyện gì sai cả, mẹ mất sớm, là một tay anh trai nuôi nấng con trưởng thành, cha đánh anh ấy thì phải đánh cả con.

Cha, lúc anh con cần tình yêu, cần cha ở bên cạnh, cha đã ở đâu? Bây giờ cảm thấy anh ấy làm mất mặt, cha lại đứng ra dạy dỗ anh ấy, dựa vào cái gì chứ? Chúng con cũng không phải con chó, con mèo cha nuôi, không thể đối xử giống súc sinh như vậy...”
Lệnh Thanh Vân không quan tâm nhiều như vậy, không muốn nghe những lời vô ích của bọn họ.

Dùng hết sức đập một gậy xuống, Lệnh Hành Hề cắn môi chịu một gậy đó.
m thanh của da thịt nứt toác, âm thanh xương cốt, tiếng nức nở giống như một luồng sấm sét đánh vào ngực Lệnh Hành Chỉ.
“Cha không được đánh em ấy!”
Lệnh Hành Chỉ vươn tay kia ra, thoáng cái bắt lấy gậy golf, vẻ mặt giận dữ, lại gào lên một câu: “Cha không được đánh em ấy! Khốn nạn!”
Đột nhiên, Khổng Linh Kỳ hoảng sợ kêu to: “Bà nội! Bà nội!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui