Phó cục trưởng cục cảnh sát vừa nghe nói vậy thì vội vàng đi tới, thấy cấp dưới, đưa tay lên đánh một cái: “Lũ ngu xuẩn các cậu tới đây làm gì?”
Cấp dưới không nói được câu gì, bọn họ không biết bản thân đã làm gì sai.
“Lệnh Hành Chỉ là bí thư thị ủy, các cậu quên rồi à?”
Ba người nhìn nhìn nhau, còn chưa lên tiếng thì cục trưởng cục cảnh sát đã nói: “Đúng là hồ đồ, cưỡng gian...” Giơ tay lên lại đánh một cái nữa: “Cưỡng gian cái gì! Dám càn quấy trong tiệc sinh nhật của bộ trưởng Lệnh à.”
Lệnh Hành Chỉ vẫn lạnh nhạt như cũ đứng trên sân khấu nhìn bọn họ, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Mọi người nhìn thấy bọn họ thì vẻ mặt cũng rất kỳ quái.
Dù sao Lệnh Hành Chỉ này nổi tiếng là không gần nữ sắc, không biết là do ở nhà có một yêu tinh, hay là do bản thân không thích nữ sắc, cô Tống kia còn không có cửa đâu, Lệnh Hành Chỉ lại có thể cưỡng gian người khác?
Lệnh Thanh Vân ngồi trên bàn chủ tiệc sắc mặt có mấy phần không tốt, mày nhíu lại, trợ lý của ông ta đã chạy tới ngồi xuống bên chân ông ta, Lệnh Thanh Vân cúi người nói mấy câu, chỉ chốc lát sau, vài người dưới sân khấu đều bị mời ra ngoài.
Lệnh Hành Chỉ trên sân khấu đứng thẳng người, đầu quay qua hướng cha mình, giọng nói ung dung như đang nói đùa: “Tôi nghĩ nếu như hôm nay tôi thực sự bị bắt đi vì cưỡng gian ngay trong buổi tiệc sinh nhật của ông cụ hôm nay, đúng thật giống như một loại quà tặng, lại còn rất kích thích nữa.”
Nói xong, người dưới sân khấu đều cười haha: “Hóa ra đây là màn kịch do cậu Lệnh đạo diễn ra à! Chúng tôi suýt chút nữa đã nghĩ cậu bị bắt đi rồi đó!”
Không biết tiếng người trêu ghẹo từ đâu phát ra, Lệnh Hành Chỉ cũng chỉ mỉm cười, giao quyền chủ động cho người xem náo nhiệt dưới sân khấu.
Đợi khi nói xong rồi, Lệnh Hành Chỉ đi xuống dưới sân khấu, trên mặt Ngụy Lạc Thần không có chút ý cười nào, hoặc là nói không hề có bất kỳ biểu cảm gì, thấy Lệnh Hành Chỉ đi xuống cô ta đã tiến lên ôm lấy cánh tay anh, ngón tay nắm rất chặt, thư ký của Lệnh Hành Chỉ ở bên kia đi tới, ghé vào tai anh nói mấy câu.
Ba người dừng bước lại, mỗi người tự cầm lấy một chén sâm panh, vẻ mặt Ngụy Lạc Thần căng thẳng, nhưng thấy hai người bọn họ thản nhiên uống sâm panh, giác quan thứ sáu mách bảo cô ta cảm thấy có điểm gì đó rất không đúng.
Lệnh Hành Chỉ chú ý tới thay đổi của cô ta, cười đến dịu dàng, giơ tay lên vuốt tóc cô ta, vuốt những sợi tóc của Ngụy Lạc Thần ra sau tai.
“Căng thẳng cái gì? Mệt rồi à?”
Ngón tay theo tóc sờ lấy tai Ngụy Lạc Thần, ngón tay Lệnh Hành Chỉ khẽ nhéo một cái lên vành tai cô ta.
Ngụy Lạc Thần thấy bộ dạng này của anh, trong lòng buông lỏng hơn chút, cười với anh: “Không có, không căng thẳng, còn tưởng rằng anh thực sự cưỡng gian người khác nữa chứ.”
Cười cầm ly sâm panh uống một ngụm, đêm nay uống nhiều rượu, cô ta có chút men say.
Giơ tay lên nắm lấy cổ tay của Lệnh Hành Chỉ: “Mới vừa rồi mẹ còn nói chuyện với em, chúng ta đã kết hôn nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc sinh con rồi.”
Lệnh Hành Chỉ bất động thanh sắc rút tay từ trong lòng bàn tay cô ta ra.
Cười nhìn Ngụy Lạc Thần: “Vậy thì phải phá rừng trồng nấm rồi, em bỏ được à?”
Nói xong câu này, hất hất cằm với Trần Nhiên: “Cậu đi trước đi, lát nữa tôi sẽ qua.”
Sau khi Trần Nhiên rời đi, Lệnh Hành Chỉ và Ngụy Lạc Thần tới chỗ gia tộc Bố Lan Đặc Triệt xã giao một lúc, vừa tới đã ân cần hỏi thăm nhau, hôm nay người tới tham dự tiệc sinh nhật của nhà họ Lệnh là trưởng nữ và con út của gia tộc Bố Lan Đặc Triệt, trưởng nữ đã là giám đốc của một thương hiệu thời trang cao cấp, còn con út vẫn còn đang học tiến sĩ, rất có kiến giải đối với học thuật.
Mục tiêu của Ngụy Lạc Thần chính là trưởng nữ của gia tộc Bố Lan Đặc Triệt, Ngụy Lạc Thần trò chuyện về xu hướng thời trang với cô ta, rồi nào là trứng cá muối ăn ở đâu ngon, còn cả du thuyền và mùa hè nữa.
Lệnh Hành Chỉ chỉ đứng ở một bên làm nền, thi thoảng sẽ cười gật gật đầu, hai người đều là dáng vẻ vợ chồng ân ái.
Thẳng đến khi Trần Nhiên đứng ở cửa phòng tiệc, Lệnh Hành Chỉ mới nói có việc rồi đi trước một bước.
Vừa ra khỏi phòng tiệc, nụ cười trên mặt Lệnh Hành Chỉ cũng mới dần dần biến mất, nhưng giống như là trời sinh đã có khuôn mặt tươi cười, khi đi ngang qua nhân viên phục vụ và những người không quen biết lắm đều gật đầu chào hỏi họ, Lệnh Hành Chỉ không bỏ sót một ai cả.
“Sao rồi?”
Anh vừa đi vừa hỏi.
Trần Nhiên đẩy cửa ra giúp anh, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, anh không quan tâm, chiếc xe con màu đen dừng trước mặt anh, Lệnh Hành Chỉ ngồi lên.
“Cô ta nói, muốn gặp anh, không gặp được anh thì chuyện này không có cách nào giải quyết riêng được.”
Lệnh Hành Chỉ tựa cả người trên ghế sau, từ từ nhắm hai mắt lại, dùng tay nới lỏng cà vạt ra một chút: “Lập án rồi à?”
“Vâng, cô ta đã đi làm kiểm tra, xác nhận là anh, chờ chút nữa anh cũng phải đi kiểm tra.”
Lệnh Hành Chỉ hừ một tiếng, không biết là cười hay giận: “Không cần làm kiểm tra nữa.”
Trần Nhiên sững lại một hồi mới hiểu được, sau đó mới nói: “Bên ngài Lệnh nói là cứ giải quyết theo quy trình, cố gắng hết sức âm thầm giải quyết, vụ bê bối như này ông ấy không muốn vận dụng quan hệ...!sang năm là lưỡng đại, bộ trưởng Lệnh muốn thăng một cấp nữa.”
Lệnh Hành Chỉ không có bất kỳ phản ứng nào, trong xe im phăng phắc.
Qua một lúc lâu, Lệnh Hành Chỉ đột nhiên hỏi: “Tư liệu của cô ta, cậu đã tra được chưa?”
Trần Nhiên lấy máy tính bảng ra: “Đã tra được rồi, lý lịch của cô ta rất bình thường, ngoại trừ yêu đương với cháu trai bộ trưởng Diệp thì không có bất kỳ bối cảnh nào khác nữa.”
Lệnh Hành Chỉ mở mắt ra, cầm máy tính bảng tỉ mỉ nhìn tài liệu trong đó.
“Đại học Thanh Hoa? Thư ký thị trưởng thành phố Thẩm Dương?” Lệnh Hành Chỉ đọc tư liệu của cô xong thì cười ra tiếng: “Cô ta và Diệp Nhu Tân quen biết nhau thế nào?”
Trần Nhiên lắc đầu, Lệnh Hành Chỉ đưa máy tính bảng tới, xe chậm rãi dừng lại: “Hỏi thăm chút, rốt cuộc cô ta đứng về phe nào.”
Lệnh Hành Chỉ đẩy cửa ra, tấm biển trước cửa cục công an thị khu đông thành Bắc Kinh thình lình xuất hiện trước mắt, nhấc chân đi vào.
Sau khi kiểm tra một vòng xong, Chu Hề Dã đã rất mệt mỏi, trên người mặc áo khoác dài, ti vi bên ngoài phòng hậu thẩm đang phát chương trình tám giờ, trong tay cô cầm một chén trà nóng, thi thoảng uống một ngụm.
Điện thoại trong tay sáng lên, màn hình hiện lên hai chữ “Chu Bồi”, Chu Hề Dã không để ý đến, để chén trà lên bàn, vặn eo, nhàn nhạt ngáp một cái.
Lệnh Hành Chỉ vừa vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi này của cô, toàn thân thư thái, không hề có một chút dáng vẻ nào giống bị cưỡng gian cả.
Chu Hề Dã chú ý thấy Lệnh Hành Chỉ đi tới, cô nở một nụ cười: “Bí thư Lệnh, lại gặp mặt rồi.”
Lệnh Hành Chỉ phất tay ra hiệu với bên ngoài, sau đó ngồi xuống đối diện Chu Hề Dã.
Cầm lấy chén trà dính son môi, uống một ngụm: “Lăn qua lộn lại cả một đêm, em chỉ vì chuyện này thôi hả?”
“Đương nhiên không chỉ có như vậy.” Chu Hề Dã gác chân ghế sô pha bên cạnh: “Tôi cũng rất thích anh.”
Lệnh Hành Chỉ giống như là nghe được một câu chuyện cười: “Thích? Thích tôi nên cưỡng gian tôi?”
Chu Hề Dã lắc đầu: “Là anh cưỡng gian tôi, tôi vừa làm kiểm tra xong, so sánh với DNA của anh, anh chạy không thoát được.”
Lệnh Hành Chỉ đặt chén trà xuống: “Nói đi, rốt cuộc cô tiếp cận tôi để làm gì? Nếu như muốn gặp tôi, vậy thì có khả năng tiếp tục đàm phán, tôi không muốn vòng vo.”
Chu Hề Dã gật đầu: “Tôi thích người sảng khoái, kỳ thực tôi không hề có bất kỳ ý nghĩ nào với anh, việc công thì giải quyết công, tôi có năng lực này, chỉ là muốn có nhược điểm của anh mà thôi.”
“Vì vậy em tới cục công an lập án? Không sợ chuyện này em không thu lại được, tôi sẽ cắn ngược em một phát sao?” Lệnh Hành Chỉ cười nhạo.
“Biết, bí thư Lệnh ngủ với bao nhiêu người cũng không sao cả, dù sao cũng có người chùi mông giúp anh.
Thế nhưng tôi không giống vậy, bây giờ trong tay tôi có quân bài này, anh muốn đối địch với tôi, tôi sẽ dốc hết toàn lực, cho dù có chết, tôi cũng sẽ bôi tro trát trấu lên mặt nhà họ Lệnh các anh.”
Lệnh Hành Chỉ thu lại vẻ tươi cười, bất động thanh sắc đánh giá người phụ nữ trước mắt này.
Bỗng nhiên anh nói: “Tôi đã xem qua hồ sơ cá nhân của em rồi, tài hoa và năng lực của em, không đến mức làm loại chuyện bán mình cầu vinh này, nhà họ Diệp cho em chỗ tốt gì mà em có thể bán mạng cho anh ta như vậy?”
Lệnh Hành Chỉ đứng lên, đi tới trước mặt Chu Hề Dã chậm rãi ngồi xổm xuống, hai người bọn họ đối diện nhau.
“Thứ anh ta cho, tôi cũng có thể cho.”
Chu Hề Dã nhìn anh vẫn không nhúc nhích, Lệnh Hành Chỉ ngồi xổm chân có hơi tê, khi đang muốn đứng lên thì Chu Hề Dã đột nhiên đưa tay ra: “Bí thư Lệnh, sau này xin anh chiếu cố nhiều hơn.”
Nói xong, cô đứng lên, Lệnh Hành Chỉ đang muốn đứng lên đột nhiên lại không đứng lên nữa, nhìn Chu Hề Dã dẫm trên giày cao gót rời khỏi.
Lúc Trần Nhiên tiến vào, ngón tay Lệnh Hành Chỉ đang kẹp một điếu thuốc: “Bí thư, cô ta nói giải quyết riêng, không khởi tố nữa.”
Lệnh Hành Chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, dựa trên ghế sô pha, giống như không nghe thấy lời cậu ta nói, như lão tăng nhập định.
“Tiếp theo nên làm gì đây ạ...!nghĩ cách bắt cô ta lại không?” Trần Nhiên vẫn hỏi một câu.
Lệnh Hành Chỉ thở ra một hơi, mở mắt ra: “Không cần, nhìn chằm chằm cô ta giúp tôi là được.”
Nói xong thì dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, đứng dậy rời đi.
Cửa vừa mới được đóng lại Trần Nhiên đã lấy điện thoại ra, gọi tới một số điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia: “Không biết hai người bọn họ nói gì, âm thầm hòa giải rồi.”
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, Trần Nhiên ừ một tiếng: “Được, tôi sẽ tiếp tục theo dõi.”
Cất điện thoại di động đi, Trần Nhiên cũng đi ra ngoài, chỉ còn lại điếu thuốc đang từ từ lụi tàn trong gạt tàn.