CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
- Gia phó đi huyện Tuyên Nguyên điều tra tối nay có thể trở về, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày mai!
Mạnh Mãn nói đến đây, dừng một chút lại ôm quyền nói:
- Lúc trước ta hiểu lầm Lâm nương tử, xin lỗi.
Lâm Tùy An:
- Hả?
Mạnh Mãn:
- Lúc Lâm nương tử ký kết thư từ hôn, ta còn tưởng Lâm nương tử đã quên ước định của chúng ta, có hơi tức giận, lại không nghĩ thì ra Lâm nương tử sớm đã có định đoạt, ta thật sự là hổ thẹn.
Thỏa thuận? Thỏa thuận gì?!
Lâm Tùy An gấp đến độ trăm móng vuốt cùng gãi tim, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần ngạc nhiên, chỉ có thể cười haha:
- Không sao.
Sắc mặt của Mạnh Mãn hơi vi diệu.
.
Lâm Tùy An: Anh đừng bày ra biểu cảm này, tôi áp lực lắm!
- Cái kia!
Lâm Tùy An gãi đầu:
- La tiểu nương tử mấy ngày nay thế nào rồi?
-
Thần sắc Mạnh Mãn cô đơn:
- Đã ba ngày rồi không chịu ra ngoài, cũng không gặp bất kỳ ai.
Lâm Tùy An:
- Ăn cơm chưa?
Mạnh Mãn:
- Cái gì?
- Nàng ấy có ăn cơm đàng hoàng không?
- ! ! Mặc dù ăn rất ít, nhưng cơm trà đưa vào vẫn dùng một chút.
Lâm Tùy An gật đầu:
- Có thể ăn cơm, vấn đề không lớn.
- ! !
Lâm Tùy An bưng chén trà lên thăm dò hỏi:
- Ta nghe La gia chủ nói, ngươi và La tiểu nương tử là thành mai trúc mã!
Những lời này tạo ra hiệu quả thần kỳ, mặt của Mạnh Mãn đỏ lên như mông khỉ, khẩn trương đến độ suýt nữa thì lật bàn.
Trái tim treo lơ lửng của Lâm Tùy An rơi trở lại bụng.
Mạnh Mãn quả nhiên thích Khấu Nhi, xem ra ước định của hắn và nguyên chủ tám phần là hy vọng nguyên chủ vãn hồi hôn ước với Tô Thành Tiên, hai người này không có khúc mắc tình cảm gì.
Rất tốt.
- Mạnh! Mạnh mỗ còn phải đến chợ đông một chuyến, cáo! cáo từ trước.
Mạnh Mãn vội vàng nhảy dựng lên.
- Đi dạo phố?
Lâm Tùy An mừng rỡ:
- Ta đi cùng ngươi, nhiều người giúp đỡ nhau.
- Không làm phiền Lâm nương tử, ngày mai phải nghênh đón thương đội lục đội của Mục thị, phải mua rất nhiều đồ linh tinh, còn phải chuẩn bị trái cây để bày tiệc ngắm trăng trung thu tối nay, Khấu Nhi thích nho khô nhất, nếu chợ đông tan thì không mua được, ngày, ngày khác ta lại đi cùng Lâm nương tử!
Mạnh Mãn đỏ bừng mặt chạy ra ngoài.
Lâm Tùy An quả thực dở khóc dở cười.
Không ngờ da mặt thằng nhóc này lại mỏng như thế.
Khoan đã, hắn vừa rồi hình như nói hôm nay là Trung thu.
Lâm Tùy An suy nghĩ một lát rồi lật cuốn trục cổ tịch ra tỉ mỉ xem xét lại một lần ghi chép về Thiên Tịnh, ánh mắt dừng lại ở mấy chữ.
[Bích lục tẩy chi phong nhuệ! ]
Chỉ có mấy chữ này là được viết đầy đủ, nhưng nàng căn bản nghĩ không ra đầu mối, hay là tối nay lại hỏi đọc hiểu vương giả chú La xem sao.
Lâm Tùy An lên kế hoạch như thế, nhàn nhã nằm xuống ngủ trưa, hưởng thụ bữa cơm chiều tối, đợi bóng đêm buông xuống mới không nhanh không chậm lắc lư ra ngoài, lúc đi trên đường suy nghĩ một chút còn cảm thấy thú vị, cô như thế này thật giống như đi hẹn hò với chú La.
Lại nói chú La tuy rằng tuổi đã gần năm mươi, nhưng sức khỏe tốt, khí chất vững vàng, lại còn rất đẹp trai, lúc còn trẻ hẳn cũng là một mỹ nam tử, so sánh với bố cô, Lâm Tùy An dừng bước, mỉm cười tự giễu.
Nếu nói chuyện nàng hài lòng nhất từ khi xuyên không đến nay thì đó chính là từ nay về sau không cần ở chung với con người đó nữa.
Vầng sáng màu cam nhạt giống như tấm sa mỏng rơi xuống mu bàn chân, Lâm Tùy An bừng tỉnh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện cô đã đến nội viện, ánh đèn trong phòng xuyên thấu qua cửa sổ vào trong vườn, bóng hoa lay động, hương thơm ngát tỏa ra, trên mặt đất trải một tấm chiếu trúc thật dày, trái cây trên bàn tươi ngon, bên cạnh còn có một đĩa nho khô, giữa ánh nến và lá hoa quế rải rác màu vàng nhạt là một nụ hoa sắp nở rộ.
Trong viện yên tĩnh không có ai.
Lông tơ sau lưng Lâm Tùy An dựng thẳng lên, cô cảm nhận được một loại không khí rất khó hình dung, giống như trong viện này có một con quái thú vô hình nào đó đang trốn trong bóng tối lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm cô.
Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh lặng lẽ tiến lên, nghiêng tai lắng nghe kỹ động tĩnh bốn phía, không tiếng động, không tiếng kêu của côn trùng, chỉ có tiếng xào xạc trên đế giày xuyên qua thảm cỏ.
Đột nhiên, đèn trong cửa sổ La Thạch Xuyên tắt đi, toàn bộ mảnh sân chìm vào trong bóng tối.
Không biết khi nào bầu trời đã có mây dày đặc che khuất mặt trăng.
- La gia chủ?
Lâm Tùy An đi đến bên cửa gõ nhẹ cửa, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Lâm Tùy An theo phản xạ có điều kiện lui về nửa bước, có hơi do dự.
Tục ngữ nói rất hay, giặc nghèo chớ đuổi, phòng tối chớ vào, nơi này cảm giác không đúng lắm! Nhưng vào lúc này, trong khe cửa mơ hồ truyền ra tiếng hít thở nặng nề, nghe như tiếng của La Thạch Xuyên.
Lâm Tùy An đột nhiên nhớ tới kiến thức khoa học phổ biến lúc trước, người trung niên nếu không cẩn thận té ngã thì thường không cách nào tự mình bò dậy được, nếu xử lý không đúng cách sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cô vội vàng đẩy cửa xông vào:
- La gia chủ, ngươi không sao!
Sau cổ nghe rắc một tiếng, Lâm Tùy An thậm chí còn chưa cảm giác được đau đớn thì đã mất đi ý thức.