CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
- A gia!!
Tiếng hét cao vút từ xa đến gần, La Khấu chạy nhanh đến, người hầu thậm chí còn chưa kịp ngăn cản thì cô ta đã nhào tới trên người La Thạch Xuyên, hai tay run rẩy vuốt ve hai má La Thạch Xuyên, cổ, ngực, bàn tay dính đầy máu tươi, kêu thảm thiết thê lương:
- A a a a a a!
Mạnh Mãn nhào tới xoay vai La Khấu lại rồi ôm chặt lấy cô, hai mắt của La Khấu dựng thẳng lên:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Mạnh Mãn nước mắt nước mắt chảy dài thành một đoàn:
- Có người giết gia chủ!
- Ai? Là ai?!
La Khấu thét chói tai nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy Lâm Tùy An, lại nắm chặt vạt áo Mạnh Mãn, giống như người chết đuối nắm chặt lấy khúc gỗ:
- Lâm tỷ tỷ vì sao lại ở đây? Là nàng giết A gia sao?!
Mạnh Mãn nhắm mắt rơi lệ:
- Lúc ta đến gia chủ đã chết rồi, trong phòng chỉ có một mình Lâm nương tử, ta! ta không biết.
Không biết!
- Không phải ta!
Lâm Tùy An nói một cách chém đinh chặt sắt:
- Sau khi quan phủ đến kiểm tra, sẽ trả lại sự trong sạch cho ta!
Người đàn ông râu quai nón bật cười, trong tiếng người cô có thể nghe ra vài phần chế giễu.
Lâm Tùy An không để ý tới hắn ta, cô nhìn chằm chằm bàn trà trước mắt, trà cụ ở đây kiểu dáng quá nhiều, ngoại trừ ấm trà, chén trà, bếp nhỏ thì còn có các loại như nghiền trà, hộp gỗ nhỏ các loại, lúc trước tuy rằng từng thấy La Thạch Xuyên dùng rồi, nhưng quá trình thực sự rất rườm rà, cho nên cô thực ra cũng không nhớ kỹ được bao nhiêu nhưng không biết vì sao lúc này trong lòng Lâm Tùy An lại sinh ra một loại cảm giác rất khác thường.
Người của quan phủ cuối cùng cũng đến, huyện úy dẫn đầu mặc quan bào màu nhạt, thắt lưng đeo đai đá, đầu buộc băng đen, tuổi tác tầm trên dưới ba mươi, mặt dẹt mắt to mũi to, phía sau có sáu tên đàn ông cường tráng đi theo, áo quần nha dịch, giày đen, băng buộc trán, biểu cảm hung ác, bên hông đeo một cây gậy sắt.
Người hầu đi báo quan hẳn là trên đường đã báo cáo tình hình qua rồi, huyện úy đứng ở cửa trước đánh giá sơ lược tình hình trong phòng một chút, kêu thuộc hạ kéo Mạnh Mãn và La Khấu ra ngoài, ánh mắt quét một vòng trên người Lâm Tùy An, nhặt chốt cửa rơi trên mặt đất hỏi:
- Lúc xông vào cửa đang bị chốt sao?
Mạnh Mãn lau nước mắt:
- Đúng vậy.
Huyện úy:
- Ai xông vào?
- Ta.
Râu quai nón nói.
Huyện úy liếc mắt nhìn râu quai nón:
- Ngươi là người của La gia sao?
- Tại hạ tên Mục Trung.
Râu quai nón ôm quyền nói:
- Là ngươi của thương đội Mục thị.
Nghe đến đây, sắc mặt của huyện úy đột nhiên thay đổi, ông ta vội vàng khom người thi lễ, trên mặt còn treo nụ cười nịnh nọt:
- Thì ra là Mục đội thủ của thương đội Mục thị, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy.
Thất kính thất kính, tại hạ là Chu Đạt Thường, Tư Pháp úy của huyện Nam Phố, mấy người này là Bất Lương Nhân (Thời nhà Đường, nhưng sai dịch dưới trướng của chủ quản phụ trách điều tra thì gọi là Bất Lương hoặc Bất Lương Nhân.
) của dưới trướng ta.
Sáu gã đàn ông mặc đồ nha dịch lập tức thu lại vẻ hung hãn, cung kính ôm quyền:
- Bái kiến Mục đội thủ.
Mục Trung:
- Chư vị khách khí rồi, Mục mỗ chỉ là một thương nhân, không nhận nổi một lễ này đâu.
Chu Đạt Thường:
- Mục công ngài hiểu nhiều biết rộng, theo ngài thì tình hình của vụ án này ra sao?
- Cửa chính và cửa sổ đều khóa, trong phòng chỉ có hai người, một người là La gia chủ, một người là nàng ta.
Mục Trung nhìn Lâm Tùy An.
Hắn chỉ mới liếc mắt một cái thôi mà Lâm Tùy An dựng tóc gáy.
Linh cảm không lành!
Quả nhiên, Chu Đạt Thường lập tức lĩnh ngộ, chỉ vào Lâm Tùy An quát lớn:
- Nhanh bắt hung đồ này lại!.
- Bắt ông nội ngươi!
Lâm Tùy An đứng lên, chỉ trong nháy mắt đến trước mặt của Chu Đạt Thường, một tay bóp lấy cổ hắn, nói thật lòng, ngay cả Lâm Tùy An cũng không ngờ tốc độ của mình lại nhanh như vậy chứ đừng nói đến đám Bất Lương kia.
Tất cả bọn chúng đều choáng váng, người đầu tiên phản ứng lại là Mục Trung.
Chi thấy hắn bất ngờ vung một quyền về phía Lâm Tùy An, một quyền kia lướt qua lông mày của cô.
Lâm Tùy An hơi nghiêng đầu tránh né, cánh tay trái xoay lại ngăn cản cánh tay của Mục Trung.
Mục Trung kêu lên một tiếng đau đớn lùi lại nửa bước.
Chỉ trong nửa bước này, Lâm Tùy An đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai kéo Chu Đạt Thường lùi vào trong phòng.
Đám Bất Lương giận dữ, rút gậy sắt ra định đánh vào trong phòng thì ngón tay của Lâm Tùy An đã bóp chặt cổ của Chu Đạt Thường đến nghẹt thở, khiến sắc mặt của hắn đỏ bừng, tròng mắt cũng giống như sắp nổ tung.
Lâm Tùy An:
- Dám bước thêm một bước thì hắn sẽ chết!
Chu Đạt Thường:
- Ô ô ô!
Sắc mặt của đám Bất Lương cực kỳ dữ tợn nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chậm rãi thu chân lại, tay trái của Mục Trung nắm khuỷu tay phải, cả cánh tay phải khẽ run rẩy, rõ ràng là vừa mới bị thương đến gân cốt, nhưng trên mặt lại không hề tỏ ra tức giận, trong đôi mắt hiện lên một chút hưng phấn.
- Thân thủ rất tốt, khí lực cũng rất tốt!