146
Sau khi Bạch Sướng mang thai, khẩu vị thay đổi kha khá, thích ăn đồ chua.
Như chanh chẳng hạn.
Thẩm Minh Húc như thường lệ, dẫn Bạch Sướng đi lượn siêu thị.
“Ăn dâu không?” Thẩm Minh Húc hỏi cậu.
Bạch Sướng lắc đầu, “Không ăn, em muốn ăn chanh.”
Thẩm Minh Húc nghe thấy câu trả lời của cậu mà nhăn hết cả mặt mày, cái thứ quả này nghĩ thôi cũng thấy chua rồi.
Tại sao Bạch Sướng không thích ăn dâu.
Thẩm Minh Húc cứ canh cánh trong lòng chuyện này mãi.
Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mua mấy quả chanh về.
Cách Bạch Sướng ăn chanh quả thật vô cùng đáng sợ, không giống người thường.
Cậu lột vỏ luôn, ăn như cam.
147
Lần nào Thẩm Minh Húc thấy Bạch Sướng ăn như vậy cũng thấy ê răng, mấu chốt là Omega còn ăn ngon, mặt không đổi sắc nữa chứ.
Bạch Sướng ăn rồi thì thôi, thế mà lần nào cũng thèm thứ này, một lần phải ăn tận mấy quả.
Thẩm Minh Húc phát hiện ra liền không cho cậu ăn nhiều vậy nữa, quy định một lần chỉ được ăn một quả nhỏ.
Omega thèm nhưng ăn nhiều sẽ hại dạ dày.
Cậu không vui nhưng cậu biết Thẩm Minh Húc muốn tốt cho cậu.
Có lần cậu thừa dịp Thẩm Minh Húc không chú ý đã lén bóc thêm một quả.
Vì vậy Thẩm Minh Húc nhìn thấy trong đĩa của cậu Omega có 2 quả chanh.
Vẻ mặt Bạch Sướng vô tội.
Cậu nghĩ dù sao mình cũng bóc rồi, chắc Thẩm Minh Húc không đến nỗi không cho cậu ăn đâu nhỉ.
Nhưng có ai ngờ Thẩm Minh Húc không cho cậu ăn thật.
148
Bạch Sướng ăn quả nhỏ trước, đang chuẩn bị từ từ thưởng thức quả to.
Bỗng thấy một bàn tay vươn tới.
Thẩm Minh Húc cướp dĩa trên tay cậu bỏ quả chanh vào miệng.
Cậu nhìn động tác của Thẩm Minh Húc nhất thời kinh ngạc quên cả khép miệng.
Trợn mắt há mồm nhìn Alpha nhà mình.
Thật không thể tin được, người đàn ông này.
Thẩm Minh Húc bị axit citric làm run cả người, chua chảy cả nước mắt.
Nhưng anh trông vẻ mặt kinh ngạc của cậu Omega nhà mình lại cảm thấy buồn cười.
Alpha căn bản không tài nào ăn chua như vậy được.
Anh cảm giác răng mình muốn rụng cả rồi.
Quả thật không hiểu sao Bạch Sướng ăn được nhiều chanh như vậy luôn.
149
Bây giờ Bạch Sướng mới phản ứng kịp chanh của mình bị cướp mất.
Cậu nhìn đĩa hoa quả trống rỗng, lại nhìn biểu cảm xấu xí của Thẩm Minh Húc.
“Bộp!” Một tiếng đánh vang lên.
Bạch Sướng đập vào cánh tay Thẩm Minh Húc một cái, giận.
“Thẩm Minh Húc!”
“Anh trẻ con thế hả!”
Thẩm Minh Húc không ngờ Bạch Sướng sẽ phản ứng thế này, trong lòng hơi buồn cười.
Bạch Sướng đánh một cái cũng không đau.
Dù sao anh da dày thịt béo mà.
Chỉ là thấy buồn cười, ai ngờ Bạch Sướng sẽ nổi giận với anh chỉ vì một quả chanh, chẳng khác nào mấy đứa trẻ con.
Thẩm Minh Húc càng nghĩ càng buồn cười, nhất thời không khỏi cười thành tiếng.
150
“Thẩm Minh Húc, anh còn cười!” Bạch Sướng thấy anh cười lại càng giận, “Anh cướp chanh của em xong còn cười!”
Bạch Sướng càng nghĩ càng không vui, “Mãi em mới ăn thêm được một quả, thế mà anh còn cướp của em.”
“Em có thai, khổ như vậy mà anh còn không muốn cho em ăn thêm một quả.” Omega càng nói càng tủi thân, cảm giác một giây sau sẽ bật khóc.
Thẩm Minh Húc không ngờ Bạch Sướng sẽ phản ứng mạnh như vậy, “Anh sai rồi, em đừng khóc mà.”.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
“Anh muốn tốt cho em thôi, đừng khóc mà.
Anh sợ em sẽ đau dạ dày.”
Bạch Sướng đáp, “Em biết, em biết anh muốn tốt cho em.
Nhưng em… Em cứ không vui đấy.”
“Em không kiểm soát được…”
_____________
Bạch Sướng: Tui cố tình gây sự đó!
Edit + Beta: Chan + Yan.