25 tháng Chạp, Thịnh Tử và Đại Hoa dọn đồ chuẩn bị về quê.
Triệu Bắc Hành cho mỗi đứa một bao lì xì 5 ngàn tệ, hai thằng nhõi này theo anh từ lúc mới khởi nghiệp, tính ra cũng gọi là bậc trưởng lão trong tiệm.
Thịnh Tử xách vali, đoạn vẫy tay chào: “Về quê gặp lại nha anh, Tết tư rảnh rang em chạy qua xóm nhà anh chơi.”
Hai anh em ở khác xóm nhưng cũng gần nhau, lái xe tầm nửa tiếng là tới rồi.
Triệu Bắc Hành cười gật đầu: “Ừa, cho anh gửi lời hỏi thăm mấy bác nha.”
Thịnh Tử và Đại Hoa đi rồi, tiệm vắng vẻ hẳn đi.
Nhị Lương Tử ở không cũng ngứa ngáy cả người nên đi tìm Bạch Chỉ tám chuyện.
“Anh Bạch, con gái miền Nam hiền dịu lắm phải hông?”
Thân là một gã gay, từ bé đến giờ Bạch Chỉ có từng để tâm đ ến cô gái nào đâu.
Người phụ nữ mà cậu gần gũi nhất cũng chỉ có mẹ, nhưng mẹ cậu lại là sư tử Hà Đông chính hiệu: “Cũng không hẳn đâu…”
“Em lướt Douyin thấy con gái miền Nam nói chuyện nhỏ nha nhỏ nhẹ thấy cưng ghê, ai như mấy bà ở đây.
Cứ hả họng ra cái là mày làm sao, mày biến đi cho khuất mắt tao!”
Bạch Chỉ bật cười: “Con gái Đông Bắc cũng đáng yêu mà, tính tình bộc trực thế còn gì.”
Nhị Lương Tử bĩu môi: “Hổng có đâu à.
Quên nữa, anh Bạch muốn có bồ chưa? Em giới thiệu cho anh nhỏ này nè.”
“Hả?” Bạch Chỉ hoang mang.
Nhị Lương Tử lấy điện thoại ra, mở danh sách bạn bè trong Wechat lên: “Nhỏ này tên Dương Thiến Thiến, đẹp gái vãi luôn.
Anh kết bạn Wechat với em đi rồi em gửi thông tin qua cho.”
Bạch Chỉ lúng búng đáp: “Thôi… Thôi khỏi đi.
Anh già hơn người ta nhiều lắm.”
Cô bé kia xem chừng mới có 17, 18 tuổi, dù Bạch Chỉ có là xì trây thì cậu cũng không đời nào quen bạn gái nhỏ hơn mình nhiều như thế.
“Sao đó?” Triệu Bắc Hành vừa lau khô vừa đi xuống lầu.
Anh mặc áo len cổ lọ và quần jean, khoác thêm áo da bên ngoài.
Dây lưng siết ngang làm lộ rõ phần eo gọn khỏe khiến Bạch Chỉ nhìn mà chảy dãi.
Bé tí hon trong lòng cậu lại gào thét như điên: Áu áu áu áu áu áu dáng anh Hành xịn quá! Ôi cái eo ấy, ôi cặp chân ấy, nhìn thích quá má ơi! Muốn li3m ghê vậy đó~
Bạch Chỉ cố kiếm chế tình tự đang dâng trào trong ánh mắt, cậu li3m li3m môi, nhịp tim như tăng tốc.
“Em giúp anh Bạch tìm bồ thôi.” Nhị Lương Tử chìa điện thoại ra cho Triệu Bắc Hành xem, “Nhỏ này xinh anh ha?”
“Đừng có lôi kéo anh Bạch mày, thích thì tự tán đi.”
Bạch Chỉ đứng dậy mặc áo phao, đội mũ vào.
Nhị Lương Tử nhìn hết một lượt mới nhận ra vấn đề: “Hai anh đi chơi hả?”
“Ừa, dắt anh Bạch mày đi sắm quần áo Tết.” Triệu Bắc Hành đứng soi gương dưới lầu rồi vứt khăn mặt qua cho Nhị Lương Tử.
Lúc Bạch Chỉ đang lái xe, Triệu Bắc Hành gọi điện thoại về nhà.
Vựa trái cây đã bán gần hết hàng, chỉ còn lại một ít để sáng mai giao là kho trống trơn.
Chiều mai là anh có thể về nhà rồi nên cũng phải nói cho ba mẹ biết một tiếng.
“A lô mẹ hả, mai con về nha.
Có dắt theo đứa bạn về nhà ăn Tết nữa.”
Bạch Chỉ lo lắng cầm vô lăng, hai tay ướt rượt mồ hôi.
Triệu Bắc Hành ngó cậu một phát rồi bảo: “Bạn gái gì đâu, là kế toán tiệm con thôi.”
Mẹ Triệu hào hứng: “Cứ đến chơi, đông người vui nhà vui cửa mà.”
Triệu Bắc Hành đáp: “Ừa.
Mẹ dọn cái phòng kia giúp con nha, hai đứa về ngủ ở đó luôn.”
Mẹ Triệu nói: “Mẹ dọn xong lâu rồi, đợi mỗi mày về thôi.”
Triệu Bắc Hành cúp máy, lòng dạ hân hoan.
Anh véo gáy Bạch Chỉ: “Về sợ cậu chê nhà anh nghèo thôi.”
“Em không có đâu à nha?”
“Năm nay mở rộng tiệm nên anh cháy túi rồi, sang năm có gì xây sửa nhà lại chứ chật quá ở không đủ đâu.”
Nhà Triệu Bắc Hành có bốn trai một gái.
Chị hai Triệu Thục Phương đã kết hôn và sống ở nhà chồng; thằng ba Triệu Bắc Lâm thì mới kết hôn năm ngoái và có con; thêm hai đứa em song sinh Triệu Bắc Bình, Triệu Bắc An và ba mẹ anh nữa là tổng cộng có bảy người sống trong căn nhà bốn gian.
Hai đứa em của anh cũng lớn rồi, mốt còn lấy vợ sinh con nữa, cứ thế này nhà chật chội lắm.
Ba mẹ Triệu Bắc Hành là nông dân rặt, trừ làm ruộng ra chẳng biết gì cả, đó giờ chỗ xa nhất mà hai ông bà từng được đi trong đời là Bạch Thành.
Thân là anh lớn, Triệu Bắc Hành phải gánh cả gia đình trên lưng.
“Nhưng mà nhà anh ai cũng niềm nở hết.
Tới đó rồi cậu đừng có ngại, cứ tự nhiên như ở nhà thôi.”
Bạch Chỉ cảm giác cứ như thể mình sắp đi gặp bố mẹ chồng tương lai vậy.
Cậu lo lắng không thôi, lòng thầm suy tính nên mua quà cáp thế nào cho vừa lịch sự về mặt hình thức vừa không quá phô trương khiến bố mẹ anh Hành hoảng hốt.
Hai người lại tới thương xá lần trước.
Triệu Bắc Hành chọn hai bộ đồ thể thao hiệu Adidas cho hai thằng nhõi trong nhà, hai đứa nó cứ nhì nhằng đòi mua đồ hãng này suốt nhưng anh thấy mắc quá nên đó giờ vẫn không mua.
Tiếp đó anh mua cho ba mẹ mỗi người một đôi giày vải bông, mùa đông mang vào đỡ bị té ngã.
Còn chị hai với em ba thì anh không mua gì, để Tết về lì xì cho các cháu là được.
Tới lượt mua đồ cho mình, Triệu Bắc Hành lại đắn đo mãi nên bèn bảo: “Tiểu Bạch, cậu có mắt thẩm mỹ nên chọn đồ giúp anh đi.”
“Thật ạ?”
Hai mắt Bạch Chỉ rực sáng, cậu vội kéo Triệu Bắc Hành lên tiệm đồ công sở cho nam giới ở trên lầu 4.
Vừa bước vào đã có hai cô nhân viên cao gầy tiến tới hỏi han: “Hai anh muốn mua gì ạ?”
Triệu Bắc Hành chưa từng đến những nơi sang chảnh thế này bao giờ nên tay chân cứ lúng ta lúng túng, anh len lén giật tay Bạch Chỉ bảo: “Chỗ này… Không hợp với anh lắm đâu.”
“Anh Hành nhất định hợp với chỗ này, anh tin em đi!”
Bạch Chỉ giúp anh chọn một chiếc sơ mi sọc xám nhạt và âu phục cùng màu.
Sau khi Triệu Bắc Hành thay đồ, quả nhiên khí chất cả người như thay đổi, thêm gương mặt ăn tiền kia nữa…
Bạch Chỉ lặng lẽ quẹt nước miếng trong lòng: Quá đẹp trai, hình tượng chủ tịch chuyên quyền ngang ngược mà tiểu thuyết miêu tả là đây chứ đâu!
“Hợp không?” Triệu Bắc Hành đứng trước gương chỉnh đốn trang phục, nhân viên bên cạnh thấy thế đỏ bừng cả mặt, định sấn giúp anh.
“Để yên đó tôi làm cho!” Hai mắt Bạch Chỉ rực sáng, cậu vội chạy tới đẩy nhân viên phục vụ ra rồi tự mình chỉnh cổ áo và tay áo cho Triệu Bắc Hành.
Cậu ngồi sụp xuống chỉnh đều hai ống quần giúp anh, sau đó cậu giữ nguyên tư thế ầy mà ngẩng đầu nhìn anh với vẻ sùng bái.
Hormone giống đực mạnh mẽ của Triệu Bắc Hành phả thẳng vào mặt Bạch Chỉ khiến bé cúc cu của cậu cương ngay tắp lự, cũng may cậu mặc áo phao đủ dài để che đi hạ bộ.
“Em… chụp anh Hành mấy tấm có được không ạ?” Ráng hồng phủ lên má Bạch Chỉ, cầm lấy điện thoại ra hỏi dò đối phương.
“Chụp đi.”
Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, cậu lùi lại vài bước rồi bắt đầu chụp hình Triệu Bắc Hành.
“Đẹp lắm hả, thế anh mua nha?”
“Dạ dạ!” Bạch Chỉ gật đầu như gà mổ thóc.
Triệu Bắc Hành thay đồ ra, đoạn xem thử nhãn mác trang phục.
Riêng âu phục thôi đã hơn 7 ngàn, áo sơ mi thêm 3 ngàn nữa, khơi khơi hai bộ đồ thôi đã hết hơn 10 ngàn tệ?
Triệu Bắc Hành nhìn giá thôi cũng lú hết cả đầu: “Mắc quá, anh mặc không hợp đâu.” Nói đoạn anh vội trả đồ lại.
Nhân viên tiệm vẫn cố sức thuyết phục: “Thưa quý khách bộ trang phục này thật sự rất hợp với anh đó, anh nghĩ kĩ lại xem lỡ mình cần mua thì sao ạ?”
Triệu Bắc Hành lắc đầu, tính ra anh chỉ là ông chủ của một vựa trái cây nhỏ thôi, một năm kiếm có hơn mấy chục ngàn tệ.
Giờ tròng bộ đồ giá hơn 10 ngàn tệ lên người thì có khác gì trưởng giả học làm sang không?
“Đi thôi, đi lựa quần áo cho cậu đã rồi tới anh sau.” Triệu Bắc Hành dẫn Bạch Chỉ ra khỏi tiệm.
Trông thấy chiếc áo len đỏ rực trên người ma-nơ-canh phía đối diện, anh bảo: “Cái này đẹp nè, cậu mặc thử ha?”
“Dạ?” Bạch Chỉ đương mải mê ngắm ảnh chụp trong điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trang phục mà Triệu Bắc Hành lựa cho mình.
“Màu này hơi chói á anh…”
Nhìn chiếc áo đỏ choe choét, Bạch Chỉ thầm than trong lòng: Ơi hỡi anh Hành dấu yêu, anh thật sự muốn em ăn mặc như thế này đó hả?
Nhưng rốt cuộc vì quá mê trai mà Bạch Chỉ vẫn cam chịu bị đẩy vào phòng thử đồ, đến khi cậu thay áo bước ra, cô bán hàng bỗng la to: “Mèn đét ơi thằng nhỏ con ai mà đẹp trai dữ, bận đồ đỏ hợp quá trời quá đất con ơi! Người ta vô mua đầy mà không có ai bận đẹp như vầy hết á!”
“Thật ạ?” Bạch Chỉ hoang mang kéo gấu áo.
Triệu Bắc Hành cười híp mắt nhìn cậu: “Đẹp thiệt đó.
Bận cái áo này vô làm cái mặt cậu hồng hồng lên trông cưng.”
Được, anh Hành nhà mình thích là cậu chịu tất! Mua!
Bạch Chỉ đã mua được kha khá thứ nhưng Triệu Bắc Hành vẫn chưa ưng được bộ đồ nào.
Xỏ quần áo hàng hiệu vào làm gì không biết, để giờ anh mặc đồ gì lên cũng thấy thường thường không được thoải mái lắm.
“Hay thôi khỏi đi, mình về nhà cũng có mấy bữa à.
Giờ anh mua mốt cũng không có dịp nào mặc.” Công việc của anh vừa nặng dễ dơ đồ, mặc quần áo xịn lại hư hết thì uổng.
“Anh chờ em tí nha, em để quên đồ ở chỗ kia rồi.” Bạch Chỉ đưa đồ cho Triệu Bắc Hành rồi lon ton chạy lên lầu.
Một lúc sau cậu quay lại, tay xách theo hai túi đồ.
Ngoài âu phục và sơ mi mà ban nãy Triệu Bắc Hành thử, Bạch Chỉ còn mua thêm sợi dây chuyền vàng dành tặng cho mẹ Triệu và một chiếc máy cạo râu tặng cho ba Triệu.
Triệu Bắc Hành nhận ra túi đồ là nhãn hiệu quần áo ban nãy anh thử: “Làm trò gì đấy, nhanh trả hàng lại đi!”
“Cứ xem như đây là quà Tết em tặng anh Hành không được hả? Anh bảo hai đứa mình là huynh đệ còn gì?”
“Quà cáp đắt đỏ thế này anh không nhận được, hay anh trả tiền lại cho cậu nha.”
Khóe môi cong cong của Bạch Chỉ dần rũ xuống, cậu im lặng phăm phăm xách túi đồ đi thẳng.
“Coi kìa coi kìa, lại giận.
Sao cứ hở ra là giận anh mày? Ở đây làm mới có hai tháng, tính luôn lì xì anh cho thì cậu mới kiếm được có hơn 10 ngàn chứ nhiêu? Giờ đổ tiền mua đồ cho anh rồi không định để dành lấy vợ hay gì?”
Anh không nói thì thôi, tự dưng lại nhắc chuyện cưới xin lúc này khiến Bạch Chỉ điên hết cả người: “Em không thèm lấy vợ! Em muốn đi tu, em muốn làm hòa thượng!”
“Thôi thôi, làm hòa thượng là mốt không được ăn thịt nữa đâu.”
Triệu Bắc Hành chạy đuổi theo cậu, lòng thầm nghĩ: Nấm lùn mà đi cũng nhanh dữ ta.
Ra tới cửa thương xá Triệu Bắc Hành vội túm cậu lại: “Tiểu Bạch, anh không có giỡn với cậu đâu.
Đồ này mắc mỏ lắm đồ nhà quê như anh bận không hợp, tròng ra ngoài người ta cười vô mặt cho.”
Bạch Chỉ cắn môi ấm ức bảo: “Nhưng em đã mua cho anh rồi mà, anh mà không lấy thì có khác gì xem em là người ngoài không.
Thôi em cóc thèm đi nhà anh ăn Tết nữa.”
Triệu Bắc Hành tức đến mức bật cười: “Má nó chứ cậu học cái thói này ở đâu đó.
Rồi rồi rồi, muốn mua đồ cho anh đúng không? Vậy mua cái gì anh mặc ra đường được á, trả cái này lại giúp anh nha? Chứ anh mà mặc cái này về quê trong xóm người ta cười chết.”
Bạch Chỉ đành phải lên lầu cùng anh.
Dưới ánh mắt khó hiểu của nhân viên, hai người đem trả bộ trang phục vừa mua rồi lên lầu 3 mua một chiếc áo khoác dạ màu đen.
Triệu Bắc Hành có vóc dáng cao ráo nên khoác chiếc áo này vào trông rất thời thượng.
Bạch Chỉ đứng bên cạnh ngó nhìn một chốc, đoạn lấy điện thoại ra chụp vài tấm để thỏa mãn cơn ghiền đêm khuya.
Tuy anh Hành mặc áo khoác dạ trông không quyến rũ bằng lúc mặc âu phục nhưng tính ra vẫn rất bảnh trai thu hút, thành ra cậu cũng hài lòng chun chút.
Hai người đi sắm đồ hết cả buổi, đến lúc trời sập tối, Triệu Bắc Hành dẫn cậu đi ăn đồ nướng.
Món nổi danh nhất ở vùng Đông Bắc đích thị đồ nướng, tiệm nào cũng có công thức sốt riêng biệt, vừa cay vừa thơm, chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến Bạch Chỉ rỏ cả nước dãi.
Kể ra trái đất cũng tròn, hai người vừa gọi món xong thì Kim Cường và Tống Nhiên bỗng đẩy cửa đi vào..