“Mẹ, Hoan Hoan tỉnh rồi!” Triệu Bắc Hành chưa từng dỗ trẻ con bao giờ nên anh không dám bồng thằng cu mồm toàn lợi này lên.
Mẹ Triệu nghe anh gọi vội chạy vào nhà lau tay rồi bế cháu lên.
“Em dâu đâu mẹ?” Triệu Bắc Hành hỏi.
Mẹ Triệu đang ôm cháu lập tức sượng ngắc cả mặt: “Về bên ngoại rồi.”
Triệu Bắc Hành bỗng thấy có gì đó không ổn: Giờ đã gần Tết rồi sao em dâu lại về nhà ngoại mình ên rồi quăng con ở đây? Thêm thằng Lâm nữa, chẳng thấy nó nói năng gì vụ đi rước vợ về vậy ta?
“Nhà mình xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Thấy Bạch Chỉ đang đứng đây, mẹ Triệu ngại không dám nói, Bạch Chỉ rất tự giác vội xin đi vệ sinh.
Cậu vừa ra khỏi phòng, mẹ Triệu lập tức rớt nước mắt: “Em dâu con đúng là cái đồ trắc nết.
Mới lấy chồng có một năm đã đi lang chạ bị người ta bắt tận tay!”
Triệu Bắc Hành sững sờ: “Chuyện từ bao giờ? Sao không ai nói con nghe hết?”
“Thằng Lâm nó im ru à, ban đầu có biết đâu.
Chuyện bôi tro trát trấu vào mặt như vậy nó cũng biết sĩ diện nên không nói chứ sao.” mẹ Triệu lau nước mắt, đoạn thay tã cho cháu.
“Rồi giờ vụ này tính sao đó mẹ?”
“Thằng Lâm đòi ly dị, không chịu nghe ba mẹ khuyên.”
“Ly thì ly, cái loại đàn bà dám cắm sừng chồng thì mai mốt cũng ngựa quen đường cũ thôi, còn vợ chồng với nó làm gì?”
“Đâu có được, còn Hoan Hoan con tính sao? Nó mới bây lớn thôi, sau này thằng Lâm khó lấy vợ hai lắm.
Mà thí dụ có đi chăng nữa thì tìm đâu ra được bà mẹ kế đối xử tốt với nó?”
Nhìn cháu cưng trắng múp đáng yêu, mẹ Triệu âu sầu không thôi.
Hoan Hoan là đứa cháu đầu lòng của nhà họ Triệu, là thằng cháu cả của ba Triệu, là cục vàng của mẹ Triệu.
Hai ông bà thương cháu muốn chết đi sống lại còn được.
“Rồi nhà bên đó không nói gì à mẹ?”
Triệu Bắc Hành không ấn tượng gì nhiều với cô em dâu này.
Anh mới chỉ mới gặp cô ta được đôi lần, lần đầu là vào đám cưới của em trai năm ngoái, lần sau là lúc đầy tháng Hoan Hoan.
Nhìn bề ngoài thấy em dâu cũng khá thật thà, ai mà ngờ lại thứ dâm loàn như thế.
May mà thằng cu Hoan Hoan trông giống người nhà họ Triệu như tạc, bằng không Triệu Bắc Hành cũng nghi ngờ chẳng biết nó có phải là cháu ruột của mình hay không nữa?
“Con Tú Quyên nó xin lỗi nhà mình, nhưng thằng Lâm quyết không chịu.”
“Được rồi, vụ này để tối con nói chuyện với em nó, ba mẹ đừng lo.”
“Ừ.” Thằng Hai về nhà rồi bà cũng coi như là tìm được chỗ dựa, không bận tâm nghĩ nhiều chi cho mệt.
Hai đứa em sinh đôi của Triệu Bắc Hành đang ngồi chồm hổm kéo cưa cắt củi.
Đứa cầm cưa, đứa giữ củi, phối hợp vô cùng nhuần nguyễn.
Bạch Chỉ đang đứng ngoài sân thư giãn, thấy cảnh tượng đấy bèn đi tới.
Triệu Bắc Bình dừng tay chào Bạch Chỉ: “Anh Bạch.”
“Ừ, hai đứa cưa cây gì đó?”
“Tùng ạ, có cả bạch dương nữa, toàn mấy cây khô tụi em lụm trên núi thôi.”
Bạch Chỉ đứng một bên nhìn, quả thật trông hai đứa nó cứ như phiên bản thu nhỏ của Triệu Bắc Hành, từ mặt mũi đến dáng vẻ đều giống đến bảy tám phần.
Triệu Bắc A ln phủi đống mùn cưa trên người xuống: “Ngoài đây lạnh lắm, anh Bạch vô nhà ngồi đi.”
“Không sao, anh không lạnh.”
Bạch Chỉ phóng tầm mắt ra xa ngắm cảnh.
Những ngọn đồi phủ đầy tuyết trắng bao quanh xóm nhỏ, hoàng hôn lơ lửng mạ hồng lên từng lớp tuyết khiến nơi đây đẹp tựa như một bức họa.
“Vô ăn cơm!” Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc, đứng ngay cửa hét to.
“Dạ!” Hai đứa Bình An vứt cưa củi chạy biến vào trong nhà.
Bạch Chỉ nhìn ba anh em đùa giỡn cùng nhau mà lòng thầm ngưỡng mộ, cậu là con một nên trước giờ chưa từng trải qua cảm giác đông vui như thế này.
“Đực mặt ra đó chi vậy, vô rửa tay ăn cơm.”
Mẹ Triệu rất có tài nấu nướng, bàn ăn đầy ắp các món, có cả món gà hầm nấm nổi tiếng của Đông Bắc, nấu chung với mấy củ khoai tây vừa mới thu hoạch năm nay.
Những miếng khoai vàng ươm được hầm chín rục trong nước luộc gà, hòa quyện với vị thơm ngon của nấm rừng, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm rỏ cả dãi.
Triệu Bắc Hành từng làm món này ở vựa trái cây cho Bạch Chỉ ăn rồi nhưng dĩ nhiên là tay nghề anh thua xa mẹ Triệu.
Trên bàn còn có cả móng heo và chân gà kho, màu thịt đậm đà, hương thơm ngào ngạt, trông bắt cơm kinh khủng.
Bạch Chỉ ngồi bên cạnh Triệu Bắc Hành, trong chén đã chất đầy các loại đồ ăn.
Mẹ Triệu còn nấu thêm hai tô mì cuộn bằng tay và thịt băm xào thập cẩm.
Người Đông Bắc vốn có câu, ra ngoài ăn sủi cảo vào nhà ăn mì sợi.
Triệu Bắc Hành vất vả bên ngoài cả năm, tô mì này có thể nói là chứa đầy những lắng lo mà mẹ Triệu dành cho con trai.
Bạch Chỉ vất vả bưng tô mì to oạch, Triệu Bắc Hành thấy thế bèn chủ động gắp bớt phân nửa sang tô mình.
“Mèn ơi, trong nồi còn kia kia con thích thì lấy mà ăn, tự nhiên cướp đồ của Tiểu Bạch làm gì.” Mẹ Triệu gõ đũa vào người anh.
“Dì ơi dì hiểu nhầm rồi… Là do anh biết con ăn không hết đó ạ.”
“Tiểu Bạch ăn ít lắm mẹ.”
Cơm nước vừa xong, chị hai Triệu Bắc Hành cũng dẫn hai cháu tới.
Nhà chồng Triệu Thục Phương ở ngay trong xóm, cách nhà mẹ đẻ có vài bước chân.
“Cậu hai!” Một đứa nhóc chừng 5, 6 tuổi nhảy bổ vào trong lòng Triệu Bắc Hành.
“Hạt Thông nhớ cậu hai không con?” Triệu Bắc Hành bế bổng cháu lên bằng một tay.
“Nhớ ạ, nhớ lắm lắm luôn!” Bé con ôm cổ Triệu Bắc Hành, trông thấy Bạch Chỉ đang đứng bên cạnh bèn hỏi, “Ai đây ạ cậu?”
“Đây là anh Tiểu Bạch.”
“Dạ chào anh Tiểu Bạch.”
Bạch Chỉ đỏ bừng cả mặt, len lén nhéo Triệu Bắc Hành một phát: “Toàn dạy hư cháu.”(*)
Người lớn ngồi trong nhà thấy thế bèn bật cười ha ha.
*Bạch Chỉ là bạn Triệu Bắc Hành nên đúng ra bé Hạt Thông phải gọi là “cậu”, đây anh Hành dạy thằng nhỏ kêu là “anh” giống hai đứa Bình An gọi Bạch Chỉ nên mới bị véo cho một phát vì cái tội dạy cháu gọi sai vai vế =))
Triệu Thục Phương dắt hai con vào phòng bên hông để chăm Hoan Hoan cùng mẹ Triệu, những người còn lại ngồi ở nhà chính tám chuyện.
Triệu Bắc Hành giới thiệu Bạch Chỉ với cả nhà, bảo cậu là sinh viên.
Vừa nghe xong mấy đứa em của Triệu Bắc Hành đều nhìn Bạch Chỉ với vẻ ngưỡng mộ: Xịn quá trời, sinh viên đó à nha!
Thật ra bốn anh em nhà họ Triệu ai ai cũng sáng dạ, mỗi tội lại ghét đi học.
Thằng Ba vừa xong cấp 1 đã thôi học, thằng Tư thằng Năm vẫn đang mài đũng qu@n ở trường nhưng thành tích lẹt đẹt.
“Thi cuối kì sao rồi?” Triệu Bắc Hành hỏi Triệu Bắc Bình.
“Không… Không tốt lắm ạ.”
“Thằng An bao nhiêu điểm nói nghe?”
“Điểm… Điểm không cao ạ.”
Triệu Bắc Hành tức đến mức bật cười: “Không cao là không cao làm sao, cho anh mày một con số rõ ràng.”
Triệu Tân Đài gõ cái tẩu thuốc rồi bảo: “Hai cái thằng lì đòn này ấy hả, đứa hạng nhất từ dưới lên, đứa hạng nhì từ dưới lên.
Thầy cô gọi điện méc ba mày, bảo không mấy thì tống hai đứa nó đi học nghề luôn đi cho đỡ tốn công.”
Triệu Bắc Hành định dọa hai em nên bảo: “Hai đứa mày mà không học thì tao bắt ra vựa trái cây làm bây giờ.”
Ai ngờ Triệu Bắc Bình nghe thế lại nhảy cẫng lên: “Thiệt hả anh hai? Em đi!”
Triệu Bắc Hành bước tới sút cho thằng Tư một phát: “Đi cái cục cứt mà đi! Thùng táo 40 kí mày rinh được mấy thùng hả?”
Anh đánh cú này không nể nang tí nào khiến Triệu Bắc Bình đau đến ứa nước mắt.
Triệu Tân Đài cười sảng khoái thầm nghĩ: Chết mày chưa con! Ba nói không chịu nghe thì để anh hai bây dạy cho biết mặt.
Triệu Bắc Hành xử sự cứng rắn, đâm ra hai ông nhõi con này từ nhỏ đã sợ anh mất mật.
Triệu Bắc An vội kéo Triệu Bắc Bình qua bảo: “Tụi em không đi làm cũng được, nhưng mà anh hai cho tụi em đi học nghề đi.
Sửa xe, hàn điện học gì cũng chịu hết.”
Triệu Bắc Hành sầm mặt quát: “Tự mà lo liệu, tao không cần biết.”
Hai anh em sợ muốn nín thở, Bạch Chỉ ngồi bên cạnh cũng quéo cả người theo.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy một Triệu Bắc Hành như thế.
Phải nói là… Men khủng khiếppp!
Đậu móa đậu móa! Đúng là anh Hành đá có hơi đau thật, thế nhưng khí thế hung hãn khiến nhịp thở cậu như nghẹn lại, đầu óc bắt đầu tràn ngập những hình ảnh cưỡng ép yêu đương play các kiểu…
Bị Triệu Bắc Hành mắng cho, hai ông nhõi con sợ lại ăn đòn thêm nên không dám bén mảng trước mặt anh, bèn âm thầm chạy qua phòng bên tìm chị hai.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Bắc Lâm, ba Triệu và Tiểu Bạch.
Triệu Bắc Hành hỏi thẳng: “Chuyện vợ chồng mày tính sao đây Lâm?”
Triệu Bắc Lâm đang đứng cười khì hóng chuyện bỗng bị anh trai điểm danh, nó ỉu xìu đáp: “Anh hai..
Chuyện này anh cứ kệ đi.”
“Tao không thích kệ đó, giờ tính sao nói anh mày nghe cho rõ ràng?”
Bạch Chỉ thức thời nhận ra Triệu Bắc Hành đang nhắc lại chuyện ban nãy hai mẹ con nhà anh thì thầm, cậu vừa dợm bước thì bị anh giữ lại: “Có gì mà phải sợ, thứ trắc nết cũng có phải người nhà mình đâu!”
Bạch Chỉ chưa hiểu mô tê gì, cứ đứng chớp mắt nhìn Triệu Bắc Hành.
“Em muốn ly dị.
Anh hai không biết hàng xóm láng giềng nói gì đâu… Người ta lén chửi em là thằng đầu có sừng, còn đồn… đồn Hoan Hoan không phải con ruột em.” Mũi Triệu Bắc Lâm cay cay, viền mắt đỏ hoe.
“Toàn nói tào lao bí đao, mày cứ kệ họ.
Quyết định đi, muốn ly dị thật thì làm cho sớm sủa càng tốt.”
Triệu Bắc Lâm dạ một tiếng: “Qua Tết Bạch em tới Ủy ban làm giấy chứng nhận ly hôn?”
“Còn Hoan Hoan mày tính sao?”
“Trước mắt em cứ nhờ mẹ chăm đã.”
Triệu Bắc Hành đưa cho em trai một điếu thuốc, đoạn vỗ vai nó bảo: “Qua Tết tới Bạch Thành đi làm chỗ anh.”
Triệu Bắc Lâm phấn chấn ngay lập tức: “Dạ!”
Mấy ngày nay dân trong xóm cứ xài xể nó suốt, là đàn ông ai mà chịu được nỗi nhục như vậy? Nó mà lên Bạch Thành làm được thì tốt quá, ở đó không ai biết chuyện ở quê, càng không ai biết Triệu Bắc Lâm nó bị cắm sừng.
Mới hơn 8 giờ nhà họ Triệu đã chuẩn bị đi ngủ.
Phòng Triệu Bắc Hành ở phía xa nhất, hồi sáng mẹ Triệu đã đốt giường lò để xua lạnh, lúc Bạch Chỉ xách vali qua thì trên giường đã trải sẵn chăn đệm ngay ngắn.
Tường phòng quét sơn trắng đã ngả vàng, bài trí rất đơn giản.
Trong phòng chỉ có mỗi hai chiếc tủ gỗ kiểu xưa, trên có đặt những ảnh chụp Triệu Bắc Hành thời thơ ấu.
Bạch Chỉ nhoài người lên ngó thử mà giật hết cả mình, trông anh Hành lúc nhỏ y chang Hoan Hoan bây giờ.
Triệu Bắc Hành bưng chậu nước nóng để rửa chân qua: “Ảnh hồi còn bé thôi, hồi đó nhà anh nghèo nên chụp được có vài tấm.”
“Trông cưng quá à.” Bạch Chỉ lén lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi lưu vào album dành riêng cho anh Hành.
“Cưng? Thử cậu mà nhìn thấy anh hồi bé là biết có cưng không, lì đòn bà cố luôn.”
Bạch Chỉ bật cười, nghe mọi người kể cậu cũng mường tượng ra được lúc bé anh Hành phải bướng dữ lắm.
Bạch Chỉ thì khác, không biết có phải do tên Bé Điệu hay không mà từ bé cậu đã dẹo vô cùng.
Đầu có một nhúm tóc mà đã ưa làm điệu, quần áo hơi bẩn tí thôi đã òa khóc đòi đổi sang đồ mới cho bằng được.
Cả người lúc nào cũng trắng trẻo thơm tho, ai nhìn cũng thích.
Chẳng thế mà về sau lúc cậu come out, cả nhà đều không chấp nhận nổi.
Mẹ Bạch cứ thắc mắc mãi sao cậu con trai vàng bạc của mình lại bỗng dưng đi thích người cùng giới?
Rửa chân xong, Triệu Bắc Hành lấy một chai nhựa nhỏ ra: “Đưa cái chân đây.”
“Dạ?” Bạch Chỉ ngơ ngác trưng bàn chân bé nhỏ ra.
Bàn tay to của Triệu Bắc Hành nắn nắn ngón chân cậu: “Bữa bị bỏng lạnh giờ còn đau không?”
Bạch Chỉ đỏ bừng hết cả mặt, cậu rụt chân lại: “Hết rồi ạ.”
Triệu Bắc Hành một tay giữ cổ chân Bạch Chỉ, tay còn lại vân vê x0a nắn ngón chân cậu.
Màu da hai người khác nhau hoàn toàn, gần gũi thế này chỉ cần nhìn sắc da thôi cũng đủ khiến người ta mặt đỏ chân run…
Bạch Chỉ cắn môi, chân tay vừa ngứa vừa muốn co rụt vì thẹn thùng.
Cậu suýt thì rên thành tiếng, bé tí hon trong lòng cũng nằm bẹp ra đất treo cờ trắng đầu hàng: Anh Hành muốn làm gì thì làm cho trót đi, khổ quá trời ơi _(:з” ∠)_.