Bạch Chỉ cũng sốt ruột đi xuống xe theo thì thấy trong đám đông đang tụ tập trước cửa có một người phụ nữ mặc áo phao lông vũ màu đỏ rực, mặt mày như đưa đám.
Mẹ Triệu đứng bên kia đang níu tay Triệu Bắc Lâm, hai mẹ con không giấu vẻ tức giận trên gương mặt.
“Thằng Hành về lúc nào đó con?” Cô Ba, thím Tư, bác Hai đều đang hăng hái hóng chuyện, thấy Triệu Bắc Hành trở về thì mừng húm như sắp được xem kịch tới nơi.
“Ủa mấy cô mấy bác đứng đây hóng chuyện chi vậy? Trời đang lạnh lắm sao không vô nhà ngồi hóng luôn cho tiện?” Triệu Bắc Hành sầm mặt, cười khẩy nhìn đám người trước mặt.
Từ bé anh đã nổi tiếng khắp xóm là đứa không sợ trời không sợ đất, lại thêm vóc dáng cao ráo nghiêm nghị, ai nhìn cũng tự giác sợ mất mật.
Có người phụ nữ lập tức giơ tay nhìn đồng hồ bảo: “Ui cha sắp 12 giờ rồi, tui về nhà nấu cơm cái đã.
Thằng Hành nào rảnh thì ghé nhà thím chơi nha con.” Nói đoạn bà ta chạy biến đi, đám người bên cạnh cũng lũ lượt rảo bước theo.
Sau cùng chỉ còn lại mỗi Cao Tú Quyên và hai anh em họ của cô ta.
“Mẹ cho con vào gặp Hoan Hoan đi mà.” Cao Tú Quyên nài nỉ.
Nhị Lâm Tử tức tối thét to: “Cô còn muốn gặp Hoan Hoan á? Tư cách đéo gì mà đòi gặp nó, cô xứng sao?”
Cao Tú Quyên gục đầu, bộ dạng như một người phụ nữ góa bụa.
Triệu Bắc Hành bước đến bên cạnh Nhị Lâm Tử, vỗ vai nó bảo: “Vô nhà rồi nói tiếp, rêu rao ngoài đây người ta thấy chỉ tổ mất mặt.”
Người khác khuyên có lẽ Triệu Bắc Lâm sẽ bỏ ngoài tai, nhưng chỉ cần anh Hai lên tiếng thì lập tức nghe răm rắp.
Nó gật đầu rồi quay người đi vào trong nhà, Cao Tú Quyên cũng đi theo.
Hoan Hoan mới tỉnh dậy đang được ông nội ngồi trên giường lò bồng, vừa nhác thấy bóng mẹ thằng bé đã vươn đôi bàn tay nhỏ bé ra ê a gọi.
Cao Tú Quyên rớt nước mắt, định nhào tới ôm con.
Triệu Bắc Hành đằng hắng một tiếng: “Đây vốn là chuyện của cô và thằng Ba, thằng anh Hai như tôi không nên xen vào.”
Hai ông anh nhà họ Cao lập tức bảo: “Không sao không sao, là con Quyên nó sai trước, nó nhận lỗi xin tha là đúng rồi.
Làm anh trai như chúng ta phải khuyên bảo cho tụi nó hàn gắn đúng không?”
Triệu Bắc Hành châm điếu thuốc: “Khuyên hàn gắn thì cũng phải coi lại là có đáng hay không đã.
Tính thằng Ba nhà này thật thà hiền lành đó, nhưng Triệu Bắc Hành tôi thì không đâu.
Em gái các anh mà đàng hoàng thì đã không lén la lén lút làm ra chuyện như vậy với thằng Lâm, trong khi con mới có bây lớn.”
Cao Tú Quyên quẹt nước mắt nức nở nói: “Là em sai, là em làm chuyện không phải.
Em nhất định sẽ đổi tính đổi nết, không bao giờ ngựa quen đường cũ nữa.”
Triệu Bắc Hành nhìn em trai, thấy Triệu Bắc Lâm lắc đầu quyết chí phải ly dị, anh bèn bảo: “Thôi vầy đi, tính ra hai nhà cũng từng là thông gia với nhau.
Lễ vật đám hỏi nhà tôi không đòi lại, nhưng Hoan Hoan phải ở lại đây.”
Anh em nhà họ Cao nghe xong đã biết chuyện hết đường cứu vãn, giờ nhà trai chỉ muốn ly dị mà thôi.
“Hoan Hoan là con trai tôi, mấy người có quyền gì mà không cho tôi mang nó đi?” Cao Tú Quyên ngẩng phắt đầu lên, hai mắt trừng trừng nhìn bé con đang ở trên giường lò.
Triệu Tân Đài vừa nắm chặt tay cháu trai vừa vỗ về cho thằng bé nín khóc.
“Cô muốn con trai cũng được, vậy trả hết tiền sính lễ lại đây.”
Mẹ Triệu bên cạnh vội kéo tay Triệu Bắc Hành lại, bà đời nào chịu đưa cháu cho nhà bên ấy? Cao Tú Quyên không có tí trách nhiệm làm mẹ nào, sao mà chăm con cho tốt được?
Hai ông anh nhà họ Cao lập tức xanh mặt, tiền sính lễ tận 80 ngàn tệ hồi ấy nhà họ Triệu đưa đã xài gần hết rồi, giờ móc đâu ra được mà trả lại?
“Quyên à, thằng nhỏ cũng là cháu chắt nhà họ Triệu.
Mày cũng có tự nuôi nó được đâu mà đòi, chưa kể có con rồi mốt khó lấy chồng lần nữa.”
Cao Tú Quyên trợn mắt, đoạn ngồi phịch xuống đất ngoạc mồm gào khóc: “Nhà họ Triệu mấy người là đồ táng tận lương tâm mà~ Mấy người cướp con tôi, muốn ép tôi chết luôn đúng không, mai tôi treo cổ ngay trước nhà mấy người cho vừa lòng!”
Bạch Chỉ sững người, cái cô Cao Tú Quyên này ban nãy còn khúm na khúm núm mà giờ đã như biến thành người khác.
“Im!” Triệu Bắc Hành tức điên, anh không ra tay đánh phái nữ không đồng nghĩa với việc anh có thể mặc kệ cô ta gào khóc um sùm: “Tôi nói rồi, cô muốn con cũng được, mang tiền sính lễ trả lại đây đã.”
Cao Tú Quyên rồ dại vỗ đùi đen đét, thừa dịp không ai chú ý, cô ta bất ngờ lao tới giật bé con trong tay ba Triệu ra.
“Hoan Hoan!” Mọi người đều giật thót, “Cô… Cô đừng có làm bậy nha! Thằng bé vô tội, nó là ruột rà máu mủ của cô đó! Cô không được làm hại nó!”
Cao Tú Quyên bỏ ngoài tai, cô ta vừa ôm con vừa chỉ tay vào cả hai nhà: “Mấy người muốn ép chết tôi chứ gì? Được rồi, tôi lôi con tôi chết cùng luôn!” Vừa dứt câu Cao Tú Quyên giơ Hoan Hoan lên, thẳng tay ném xuống đất.
Trong chớp mắt Bạch Chỉ đang đứng gần nhất vội lao tới theo bản năng, cậu quỳ mọp dưới nền đỡ Hoan Hoan.
Thời gian như ngừng trôi, ai cũng sững người ra rồi giật mình bừng tỉnh khi nghe Hoan Hoan khóc ré lên.
Triệu Bắc Hành vừa ôm Nhị Lâm Tử đang nổi cơn tam bành vừa quát với đám người còn lại: “Cút nhanh!”
Hai anh em nhà họ Cao vội kéo Cao Tú Quyên chạy biến.
Ai mà ngờ em gái lại bỗng dưng nổi điên muốn giết con chứ, giờ còn đứng đây nữa là nhà họ Triệu giết luôn cả đám!
Mẹ Triệu giơ tay đón cháu trai đang khóc ầm ĩ từ tay Bạch Chỉ, hai chân bà như muốn rụng rời.
Mẹ Triệu rấm rức mắng: “Cái con điên này đúng là đồ đáng chết mà, ngay cả con ruột mình mà cũng muốn giết.
Kiếp trước tôi làm gì sai trái mà giờ gánh cái nghiệp này vậy trời ơi!”
Triệu Bắc Lâm cũng tức muốn điên người, nó ngó quanh quất tìm đồ định đi xử lý nhà họ Cao.
Triệu Bắc Hành sợ đến mức ngã ngồi bên giường, ơn trời Hoan Hoan không sao… Thằng nhỏ mà có mệnh hệ gì thì phận làm bác Hai như anh chắc sẽ tự trách cả đời mất.
Bạch Chỉ khuỵu chân một phát đau đến mức hồi lâu vẫn chưa đứng dậy được, may có Triệu Bắc An trông thấy nên lại đỡ cậu lên: “Anh Bạch ban nãy giỏi quá!”
Bạch Chỉ xoa đầu gối nhức nhối, nghiến răng chịu đựng cơn đau: “Con trẻ không sao là được… Cái cô Cao Tú Quyên đấy có vấn đề về thần kinh đúng không?” Rõ ràng mới đầu chẳng có gì mà lúc sau lại nổi điên lên như thế.
Triệu Bắc An lắc đầu đáp: “Em nghe đồn mẹ ruột chị dâu cũng hơi dở người.
Nhưng mà lúc lấy anh Ba em thấy chỉ cũng bình thường lắm á, không ngờ là lại có bệnh như vầy.”
Mẹ Triệu ôm Hoan Hoan hai bà cháu thi nhau khóc: “Lần này là chấm hết luôn, thằng Lâm có muốn quay lại với nó mẹ cũng không cho! Con điên này làm mẹ sợ chết khiếp luôn rồi.
Ngoan ngoan bà nội đây con…”
Triệu Bắc Lâm xách dao lao ra khỏi phòng bếp.
“Thằng Ba tính làm gì đấy?” Mẹ Triệu hết hồn, “Thằng Hai mau ngăn nó lại đi con!”
Triệu Bắc Hành biết em mình tính hiền lành, tới mức phải xách dao thế này chứng tỏ nó đã bị chèn ép lắm rồi: “Thằng Lâm bỏ dao xuống ngay!”
“Anh Hai, em không nuốt trôi cục tức này!” Hai mắt Nhị Lâm Tử đỏ ngầu, dáng vẻ như sắp gục ngã tới nơi.
“Mày giết nó rồi nuốt có trôi không? Muốn con mày không mẹ rồi cũng không ba luôn hay sao? Quay về đây ngay cho tao!”
Triệu Bắc Lâm đứng thở phì phò, mãi một lúc sau nó mới ngồi phịch xuống đất ôm đầu khóc rống: “** má nó em đúng là đồ ăn hại mà, ngay cả con trai mình cũng không bảo vệ được.”
Triệu Bắc Hành rút con dao trong tay nó ra, đưa cho Triệu Bắc Bình đang đứng bên cạnh: “Không phải lỗi của em, đừng có tự trách làm gì.
Cũng nhờ vụ này mới biết con Quyên là người thế nào, chia tay sớm cho bớt đau khổ.”
“Đúng đúng, anh Hai con nói rất đúng.” Ba Triệu phụ họa theo.
“Tối nay hai anh em mình làm một chầu, qua năm ly dị xong xuôi rồi lên Bạch Thành làm ăn với anh, vụ này coi như chấm dứt từ đây.”
Tối đó mẹ Triệu nấu một bàn đầy ắp đồ ăn, Bạch Chỉ và hai đứa út ăn xong trước nên ngồi nghịch điện thoại, còn ba Triệu và Triệu Bắc Hành, Triệu Bắc Lâm tiếp tục nâng ly.
“Cũng tại ba hết, hồi đó trước lúc cưới không hỏi han kĩ càng, chưa gì đã cho cưới luôn.” Triệu Tân Đài uống một ly tự trách mình, vành mắt ông đỏ hoe.
“Con không trách ba đâu.” Triệu Bắc Lâm cũng cạn một ly, “Tại số con xui thôi.”
Triệu Bắc Hành cũng nhấp một ly nói: “Chuyện qua rồi, không nói nữa không nói nữa.”
Ba người càng uống càng hăng, cuối cùng đến Triệu Bắc Hành cũng say bí tỉ, cả người nghiêng ngã suýt thì lăn tèo từ trên giường xuống đất.
Bạch Chỉ vội buông điện thoại chạy tới đỡ, anh vỗ tay cậu lèo nhèo: “Thằng Lâm! Gái tốt trên đời đầy ra, sau tìm cô khác mà cưới.
Đàn ông đàng hoàng sợ gì không lấy được vợ ngoan.”
Ra là anh nhầm cậu thành Triệu Bắc Lâm.
“Anh Hành, anh quá chén rồi…”
“Anh khó chịu trong lòng lắm.” Triệu Bắc Hành chỉ vào lồ ng ngực mình, “Hoan Hoan nhà mình xém chút là… chết toi rồi.”
Bạch Chỉ vuốt tóc anh: “Hoan Hoan không sao mà, anh đừng tự trách.”
Mẹ Triệu dỗ cháu xong mới bước ra dọn bàn nhậu: “Ba cha con nó uống quá trời uống, con với nó mau ngủ đi.”
“Dạ.” Bạch Chỉ đỡ anh Hành cao hơn mình cả nửa cái đầu đi về phòng.
Triệu Bắc Hành ngồi bên mép giường dựa vào tường, say đến mức váng cả đầu.
Bạch Chỉ cởi giày và vớ giúp anh, sau đó đi vào bếp rót một chậu nước nóng mang ra.
“Anh Hành rửa chân này.”
Triệu Bắc Hành mơ mơ màng màng thò chân vào chậu nước, Bạch Chỉ ngồi xổm dưới đất rửa chân cho anh.
Chân Triệu Bắc Hành tỉ lệ thuận với vóc người anh, vừa thon dài vừa ẩn chứa sức mạnh.
Ngón tay mảnh khảnh của Bạch Chỉ vuốt v e phần mu bàn chân anh rồi lại xoa ngược ra đằng sau chạm đến phần mắt cá chân lộ ra rõ ràng.
Triệu Bắc Hành vô thức rên một tiếng, giọng nói khàn khàn gợi cảm khiến Bạch Chỉ đứng hình, cả người như thắt lại.
Ngón tay được dịp quấn quýt quanh bàn chân anh khiến Bạch Chỉ thở dồn, mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu.
Cậu kích động đến mức cả người run lẩy bẩy, lòng thầm phỉ nhổ mình thừa nước đục thả câu.
Bạch Chỉ rửa chân giúp anh một hồi, mãi cho đến khi nước sắp nguội lạnh cậu mới miễn cưỡng đem đổ nước đi, khi quay về đã thấy Triệu Bắc Hành nằm gục trên giường lò.
“Anh Hành ngủ chưa đó?”
“Rồi…” Triệu Bắc Hành say bí tỉ, chỉ biết trả lời theo bản năng.
“Ngủ mà còn biết đáp lại cơ đấy.” Bạch Chỉ cởi qu@n áo ngoài ra rồi lên giường ngồi, đỡ Triệu Bắc Hành nằm lên chân mình, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp đầu giúp anh giảm bớt khó chịu sau cơn say.
Triệu Bắc Hành sung sướng thở dài một hơi: “Tiểu Bạch.”
“Dạ.
Ớ anh nhận ra em hở?”
“Tiểu Bạch…” Triệu Bắc Hành lại lầm bầm, ra là say nên chỉ nói mớ vậy thôi.
Bạch Chỉ ôm đầu anh, khẽ búng một phát lên trán: “Cái đồ xấu xa nhà anh, đã xì trây thì thôi đi, cứ suốt ngày thả bả em! Có biết em thích anh đến mức nào không hả anh Hành?”
Triệu Bắc Hành say đến mức không nghe được cậu đang nói gì.
“Ầy, biết anh không nghe được nên em mới dám nói đấy.
Chứ anh mà tỉnh táo xem, sợ em nói xong chắc hai đứa mình đến bạn bè cũng không làm được nữa là.” Bạch Chỉ ôm mặt anh, cuối cùng cậu vẫn không kiềm chế được mà cúi đầu xuống, khẽ khàng li3m m*t bờ môi dưới của anh Hành.
Ui trời, toàn là hơi rượu.
“Anh mất nụ hôn đầu tiên vào tay em rồi đấy, ngủ đi!” Bạch Chỉ dùng hết sức bình sinh mới lật người anh lại được rồi đắp chăn cho.
Tắt đèn rồi, Bạch Chỉ vừa sung sướng vừa hụt hẫng ôm chăn cọ qua cọ lại.
Hay là… hay là mình sờ cây hàng của anh Hành một tí nhỉ?
Bên ngoài trời tối đen như mực, trong phòng le lói chút ánh sáng từ những vì sao trên cao, bóng dáng ai đó mờ ảo trong bóng đêm.
Bạch Chỉ thò tay ra ngoài, cánh tay tựa con rắn chui ra khỏi hang âm thầm mò vào chăn của Triệu Bắc Hành.
Ngón tay nhẹ nhàng lật một góc chăn lên, chạm vào quần áo anh.
Bạch Chỉ nuốt nước bọt, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Cậu tới gần thêm chút nữa…
Triệu Bắc Hành bỗng trở mình nói mớ, đè luôn cánh tay đang ngọ nguậy của Bạch Chỉ dưới lưng, cậu hoảng hốt muốn rụt tay lại.
Khoan đã anh hai à, làm ơn nhấc cái người lên đi chứ… Em không lấy tay ra được đây này!.