"Không....không ngại." Cũng không biết Bạch Chỉ tự mình nghĩ tới cái gì mà cả khuôn mặt già cũng phải đỏ lên.
Một lúc sau, Triệu Bắc Hoành ôm một chiếc chăn bông dày đến giúp cậu trải lên giường đơn dây thép.
Tấm chăn bông làm bằng vải satin kiểu cũ mà Bạch Chỉ cũng từng dùng ở nhà bà nội lúc nhỏ.
"Ðã ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa." Bữa ăn trên máy bay khó ăn muốn chết, Bạch Chỉ bay từ sáng đến giờ chưa ăn một miếng, không nhắc đến thì không sao, nhắc một cái bụng cậu liền vang lên ùng ục.
Triệu Bắc Hoành trách móc cười: "Ðịnh ăn mì gói sao? Ðúng lúc tôi cũng chưa ăn, chúng ta cùng đi ăn đi."
Bạch Chỉ gật đầu, cậu phát hiện mình nhiều năm đèn sách cũng như không, mấy năm đi làm cũng chẳng đáng một đồng.
Tại nơi xa lạ, cùng người xa lạ, một chút lanh lợi lúc đàm phán công việc của trước kia cũng mất sạch, chỉ có thể biến thành một con người gỗ biết mỗi việc lắc đầu với gật đầu thôi.
Phòng bếp bên ngoài lại càng thêm thô sơ, bên cạnh có một bình khí đốt hóa lỏng (Gas), Triệu Bắc Hoành lấy năm bao mì gói và sáu quả trứng từ phòng mình ra, ngâm nga một bài hát rồi đun sôi nước.
Bạch Chỉ đi một vòng quanh phòng, phòng tuy không lớn nhưng khá sạch sẽ.
Dưới đất cũng được quét lau sơ, trên tường kéo một sợi dây thừng để phơi quần áo.
Bên cạnh giường có một cái tủ nhỏ cao đến nửa người, trống không, vừa lúc có thể để hành lý.
Bạch Chỉ mở vali ra, cắm điện máy tính, trong máy tính vẫn còn lại một chút văn kiện của công ty chưa xử lý, nhân lúc có thời gian làm xong gửi đi luôn cho rồi.
Máy tính không được kết nối Internet, sau khi xử lý xong hồ sơ, Bạch Chỉ chuyển hồ sơ vào điện thoại di động, sau đó gửi đến hộp thư công ty qua email.
Vừa làm xong điện thoại liền reo lên, số lạ thuộc khu vực Thành Ðô.
Bạch Chỉ không thèm nghĩ liền kéo số đó vào danh sách đen, tiện thể thiết lập lại điện thoại di động là chỉ cho những số cố định mới gọi tới được.
"Tiểu Bạch, ăn cơm!" Một tiếng thét to dọa Bạch Chỉ suýt thì làm rớt luôn điện thoại, má ơi, giọng ông nội này cũng lớn quá đi.
Ra khỏi phòng, bên ngoài khói nóng vờn quanh, Triệu Bắc Hoành bưng hai tô mì lớn đặt lên bệ cửa sổ, không có bàn nên bình thường anh cũng ăn cơm kiểu này.
Hương vị đậm đà của mì thịt bò đập vào mặt, nhiều năm rồi Bạch Chỉ chưa ăn lại cái này.
Vào năm thứ hai đại học thì Trần Hạo liền mê game, tiền sinh hoạt mỗi tháng đều tiêu vào trò chơi, hết tiền liền qua ăn chùa của Bạch Chỉ, tiền tháng lúc đó của Bạch Chỉ cũng không nhiều bao nhiêu, hai thanh niên chỉ còn biết dựa vào mì gói mà sống.
"Ăn đi, ngớ ra làm gì?"
Bạch Chỉ ôm cái tô mì còn lớn hơn cả mặt cậu nói: "Có cái tô nào nhỏ hơn không, nhiều quá tôi ăn không hết."
"Không sao, không ăn nổi còn dư lại cứ cho tôi."
Bạch Chỉ hơi do dự: "Hay là cho tôi cái tô nhỏ hơn một chút đi."
Ðây là lần đầu tiên Triệu Bắc Hoành tiếp xúc cùng người miền nam chân chính, khách hàng trước kia mặc dù cũng có người miền nam, nhưng đa số đều lớn tuổi, ở phương bắc đã được ít lâu, thói quen hầu như đều bị đồng hóa.
!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại wattpad của @SmileTran142 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver.
Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!
Ðứng dậy đi xuống lầu tìm hết nửa ngày cũng không có cái tô nhỏ nào, sau cùng thì mang hai cái ly duy nhất tới: "Cái này được không?"
"Được, cảm ơn." Bạch Chỉ cầm ly giấy, dùng đũa gắp chút mì vào ly, lấy thêm một quả trứng luộc nữa rồi ăn từng miếng nhỏ.
Bạch Chỉ ăn một ly liền no, mặc dù cả ngày chưa ăn cơm, nhưng cũng tức muốn no rồi, thật chẳng còn chút khẩu vị.
Triệu Bắc Hoành nhìn cậu vẫn còn dư lại một tô mì to ngạc nhiên: "Wow, đây là lượng cơm của một người trưởng thành sao?" Cúi đầu nhìn tô mì đã vơi hơn phân nửa của mình.
"Tôi ăn no rồi, đi nghỉ ngơi trước nhé."
"No thật à? Cậu đừng xấu hổ, tôi ăn nhiêu đó là nửa đêm sẽ đói chắc luôn."
Bạch Chỉ dở khóc dở cười: "No thật mà."
"Vậy được, nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì liền kêu tôi, tôi ở ngay phòng bên cạnh."
"Được."
Sau khi Bạch Chỉ vào phòng, Triệu Bắc Hoành đem mì còn dư của cậu ăn sạch.
Ăn xong, châm một điếu thuốc rồi ngồi thẩn thờ cạnh thùng bia.
Cậu nhóc họ Bạch có vẻ không quá già, mặc dù không nói thật ra thì Triệu Bắc Hoành cũng tự đoán được, chắc chắn là cãi nhau với người nhà, bỏ nhà ra đi, chạy tới cái thành phố nhỏ này của bọn họ.
Không biết có thể làm được bao lâu, tốt nhất là giữ được tới cuối năm, nếu không trong mấy ngày bận rộn anh thật sự không có thời gian tính sổ sách.
Bạch Chỉ cởi giày, ngón chân vừa ấm vừa ngứa, không có nước nóng để tắm nên mặc luôn quần áo mà trực tiếp ngủ, kéo mền qua, một nửa lót dưới người, một nửa để đắp.
Triệu Bắc Hoành đun nước nóng, rửa mặt xong thì định đi kêu cậu ta ra tắm một cái, kết quả là đẩy của ra liền thấy thằng nhóc cuộn mình trong mền thành một khối nhỏ, lông mày thì nhíu chặt, ở khóe mắt còn có nước.
Thở dài, giơ tay tắt đèn.
Rạng sáng, hơn ba giờ thì Triệu Bắc Hoành đã dậy, công việc của bọn họ đa số đều tiến hành vào sáng sớm.
Trời bên ngoài còn chưa sáng, ở dưới lầu Triệu Bắc Hoành đã kéo cửa cuốn lên, công nhân ngủ ở phía sau cũng vừa ngáp vừa vươn vai đi ra.
"Lão Ðại, hôm nay đóng bao nhiêu xe vậy?"
Triệu Bắc Hoành mốc một tờ giấy trong túi ra đếm đếm: "Mười sáu xe, chúng ta đi lấy hàng trước."
Những trái cây trong kho đều là để phân phối cho siêu thị trong thành phố, cũng có một phần thì đưa xuống dưới huyện, không bán lẻ ra.
Không lâu lắm liền có từng xe hàng được lái đến, công nhân đem hàng hóa chia số lượng xong thì bỏ vào xe.
Bạch Chỉ bị tiếng nổ của động cơ xe dưới lầu đánh thức, nhìn căn phòng tối thui còn nghĩ tối nay là đêm giao thừa.
Cầm điện thoại dưới gối lên nhìn thời gian, 3:50 sáng, trời ạ, dưới kia đang làm gì vậy? Còn có để người khác ngủ không đây.
Chợt nhớ tới hôm qua mình đã rời khỏi Thành Ðô rồi, bây giờ đang ở một thành phố nhỏ ở đông bắc....!
Dụi mắt một cái, bọc lại quần áo thật kỹ, mang giày vào rồi đi xuống lầu.
Công nhân cũng không biết cậu là kế toán mới được ông chủ thuê, nhìn quần áo cậu mặc cũng không giống tới đi làm, lại càng không giống người thân của ông chủ, da trắng thịt mềm....!Sẽ không phải người tình của ông chủ chứ?!
Mấy người công nhân chụm đầu lại nói vài câu rồi cười phá lên..