Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc


Có bóng dáng phụ nữ một phát là tiệm khác hẳn đi.

Bình thường nhìn cả lũ cũng rất ra gì và này nọ, nhưng thực ra vẫn sống bừa bộn lắm, đồ đạc tiện đâu quăng đấy rồi loay hoay đi tìm mãi.
Từ ngày có Tần Linh Linh, tiệm lúc nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ, làm xong lại có ngay bữa ăn ngon.

Trước đây đầu bếp chính là anh Hành, nói dễ nghe thì trình độ nấu nướng của anh tạm gọi là có cái nhét bụng, không khiến tụi nhỏ phải chết đói.

Giờ thời thế đổi thay, đầu bếp mới đến nấu ngon đến nỗi người kén ăn như Bạch Chỉ cũng phải khen luôn miệng.
Hơn ba giờ sáng, chuông báo thức điện thoại reo vang. 
Triệu Bắc Hành rút cánh tay đang đặt dưới đầu Tiểu Bạch ra, nhẹ nhàng đặt cậu lên gối.

Anh vừa di chuyển Bạch Chỉ đã tỉnh giấc, dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
“Ngủ thêm miếng đi, anh xong việc rồi gọi cậu dậy sau.”
Bạch Chỉ dụi đầu vào lòng bàn tay anh: “Em khát.”
Triệu Bắc Hành bật đèn, xỏ dép đi rót nước cho cậu.

Bạch Chỉ tung chăn ngồi dậy, uống cạn nửa cốc nước, cơn buồn ngủ cũng bay biến.

Triệu Bắc Hành châm một điếu thuốc, đoạn móc điện thoại ra cho Bạch Chỉ giúp anh kiểm tra đơn hàng.

Hồi xưa Nhị Lương Tử là đứa chép số liệu ra dò, giờ đã có Bạch Chỉ nên anh không cần nó nữa.
“Siêu thị Huệ Hữu đặt 30 thùng chuối tiêu, 100 kí táo, không đặt quýt vì mùa này quýt chua quá, khó bán…” Bạch Chỉ vừa xỏ quần áo vừa kiểm kê, xong xuôi hai người mò mẫm trong bóng tối đi qua tiệm.
Đường xá gập ghềnh, Triệu Bắc Hành sợ cậu ngã nên cứ nắm tay mãi chẳng buông.

Lòng bàn tay đôi bên nóng rẫy, Bạch Chỉ bỗng thấy lòng lâng lâng đến lạ, tựa như cô vợ nhỏ đang được chồng dắt đi vậy… Cảm giác ấy khó tả biết bao, hạnh phúc căng đầy nơi lồ ng ngực. 
Lúc đến vựa trái cây, đèn đã tỏ.

Kể từ khi Nhị Lâm Tử đến đây, nó luôn là người đầu tiên mở tiệm rồi xếp hàng cùng anh trai.

Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc đi tới vỗ vai em trai: “Dậy hồi nào đó?”
Triệu Bắc Lâm cười khì đáp: “Hai rưỡi ạ, sáng ngủ dữ quá nên tối em tỉnh rụi à.”
Có anh em ruột thịt vào đúng là khác, Triệu Bắc Hành thấy mình nhàn hẳn đi.

Tầm 3 giờ rưỡi sáng, đám công nhân ở nhà sau mới ngáp ngắn ngáp dài bước ra, vừa lúc xe container chở hàng tấp vào. 

Tần Linh Linh vo gạo nấu cơm, cả bọn bận rộn hăng say suốt sáng rồi tụ tập lại dùng bữa.
“Nhỏ này ngâm tỏi mát tay dễ sợ, ngon y như má tao làm luôn.” Phác Tân Long vừa gắp miếng dưa cải vừa cảm thán.
“Thích vầy thì để nào rảnh tôi đi đào thêm về làm.” Đang vào mùa rau dại, ven ruộng mọc đầy rau bồ công anh và tỏi.

Sáng ra rảnh rỗi là Tần Linh Linh lại xách chiếc rổ nhỏ mà Nhị Bảo đan cho, ra khu đất hoang đào một đống rau củ mang về rửa sạch nấu cho cả bọn cùng ăn.

Rau bồ công anh chỉ cần rửa sạch rồi chấm tương ăn luôn, vị đăng đắng nhưng lại rất thơm, Bạch Chỉ ăn mà ghiền.
*Ở Đông Bắc, lá bồ công anh xào tỏi là một món ăn nổi tiếng.
Cơm nước xong xuôi, Tần Linh Linh nhanh chóng dọn dẹp, bê chén đũa ra bồn rửa phía sau.

Cô ngượng ngùng đẩy Nhị Bảo đang tò tò đi theo giúp ra: “Cậu nghỉ đi, để tôi làm là được rồi.”
Nhị Bảo bưng chậu nước, hồn nhiên đáp: “Em khỏe re à, không mệt tí nào hết.

Đây nè coi em rinh cái thùng còn được á…” Nhị Bảo vừa nói vừa toan đi bưng thùng trái cây.
Tần Linh Linh cười khúc khích: “Rồi rồi, người đâu mà ngố thế không biết.”
Thấy cô bật cười, Nhị Bảo cũng híp mắt cười theo để lộ hàm răng trắng lóa.
Đám công nhân ngồi bên cạnh tụm năm tụm bảy xì xào: “Ê tụi bây, hình như Nhị Bảo nó có ý với bà chị dâu hả?”
Đại Hoa gục gặc: “Y vậy á.

Khi không mà tỏ ra ân cần, không phường gian trá thì đích thị là đạo chích.”
Thịnh Tử sút cho nó một phát: “Biến, nói điên nói khùng là giỏi.

Nhị Bảo nó làm gì hiểu mấy thứ đó?”
Cả đám cười ngặt nghẽo.
Nhị Bảo phụ giúp chị dâu xong, vừa về nhà sau đã bị đám Nhị Lương Tử kéo qua gặng hỏi.
“Ê Nhị Bảo, mày để ý bà chị dâu nhà mày hả?”
“Hả? Để ý là sao?” Nhị Bảo ngốc nghếch gãi đầu hỏi lại.
Nhị Lương Tử vỗ đụi một cái vào tay nó, mắt hấp háy ý cười hỏi: “Mày muốn lấy bả làm vợ đúng không?” 
Nhị Bảo tần ngần một lúc rồi gật đầu: “Em muốn chăm sóc cổ, không để ai bắt nạt cổ được nữa.”
Cả đám sững người.

Úi chà chà, Nhị Bảo khờ khạo hôm nay được khai thông đầu óc rồi hả ta?
Tần Linh Linh kết hôn với Vương Đại Bảo là lúc chưa đủ tuổi theo quy định của pháp luật, thành ra hai nhà cũng chỉ tổ chức tiệc mừng chứ đã có giấy tờ chứng nhận gì đâu.


Nếu Nhị Bảo thật sự muốn lấy cô nàng thì cũng là chuyện thường.
Nhị Bảo hơi hoảng, vội nói: “Mấy anh đừng có mồm miệng lung tung, em sợ cổ biết rồi giận em á.”
Nhị Lương Tử ngừng cười, vỗ vai động viên nó.

Đám thanh niên còn lại cũng không ai tiếp tục đùa nhây, bởi đứa nào cũng thật lòng mong thằng bé sớm thành gia lập thất, có người kề bên chăm sóc suốt đời.
Sáng ra, Bạch Chỉ đang nằm ở nhà chuẩn bị đánh một giấc ngủ bù thì bỗng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu mơ màng bấm nghe, đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào như vịt đực của Nhị Lương Tử: “Qua đây lẹ lẹ anh ơi, anh Hành bị công an thộp cổ rồi.”
Bạch Chỉ hốt hoảng bật dậy: “Anh qua ngay!”
Triệu Bắc Lâm đang đứng ở vựa trái cây, vừa nhác thấy bóng Bạch Chỉ nó đà nhào tới kéo níu tay cậu: “Anh hai em bị bắt rồi.”
“Bình tĩnh bình tĩnh, nói anh nghe sao tự nhiên bị bắt vậy?” Bạch Chỉ thấy hơi lạ, bởi anh Hành không phạm pháp cũng chẳng làm điều gian, sao lại bị cảnh sát bắt đi được nhỉ?
Triệu Bắc Lâm gãi đầu đáp: “Hình như là cản trở người thi hành công vụ gì đó.”
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Cản trở người thi hành công vụ á?” Triệu Bắc Hành sao lại cản trở người thi hành công vụ? Rồi đang yên đang lành lại đòi thi hành công vụ gì ở đây vậy ta?”
“Kể lại đầu đuôi cho anh nghe xem nào.”
Đám công nhân nhao nhao kể lại chuyện xảy ra sáng nay. 
Rằng thì sáng nay ăn xong, Triệu Bắc Hành lại dạo một vòng quanh kho hàng đang xây để kiểm tra tiến độ.

Kho hàng dựng bằng thép về cơ bản đã xong, chỉ còn chờ lắp tôn cách nhiệt bên ngoài mà thôi.
Chất liệu này mới nhưng khả năng chống cháy và cách nhiệt không thua gì so với gạch truyền thống, nhưng giá thành rẻ hơn phân nửa, lại dễ thi công.

Nếu đẩy nhanh tiến độ thì tầm cuối tháng 6 đã hoàn thiện kho hàng luôn rồi.
Triệu Bắc Hành dạo quanh kho hàng, càng nhìn càng ưng cái bụng.

Cứ nghĩ đến việc sau này xe cộ nườm nượp đến lấy hàng là anh lại vô thức mỉm cười.

Đương lúc ngó nghiêng, Triệu Bắc Hành bỗng thấy có một chiếc xe công an đang đậu ngay cửa.

Sau đó hai người đàn ông đội mũ kê pi ra khỏi xe, khệnh khạng đi tới chỗ anh.
Triệu Bắc Hành ghét nhất là phải giao tiếp với mấy tay công nhân viên chức, đụng mặt thôi là anh đã thấy đau đầu nhức óc.

Dẫu vậy anh vẫn bước tới chìa điếu thuốc mời hai người bọn họ.
Đi đầu là một gã đàn ông mập mạp, mặt như cái chảo dầu.


Thấy Triệu Bắc Hành đưa điếu Hồng Tháp Sơn qua, gã trề môi: “Tao không hút thuốc.”
Triệu Bắc Hành bực bội cất điếu thuốc đi, hỏi: “Thế hai anh tìm em có việc gì?”
“Mày xây vầy là phạm pháp biết chưa?” Gã ta khịt mũi, đoạn móc đống tài liệu kẹp bên hông ra đưa cho Triệu Bắc Hành xem: “Trong vòng ba ngày phải dỡ hết cái kho này cho tao, bắt buộc đó.

Cả cái vựa trái cây ngay bên cạnh nữa, xây dựng trái phép luôn.”
Triệu Bắc Hành sững người.

Miếng đất này là của cụ Lưu, rõ là thứ mà không ai quản lý.

Ở Đông Bắc ấy à, dân tình muốn làm gì trên đất tư nhà nước cũng chẳng buồn quan tâm.

Muốn xây nhà thì chỉ cần báo với bên đại đội một tiếng, sau đó xách giấy tờ lên ủy ban thị trấn đóng dấu là xong việc.
Khu Triệu Bắc Hành sống nằm ở ngoại ô, hồi xây vựa trái cây anh không tìm thấy đại đội để làm cho đúng thủ tục.

Nhưng giấy tờ trước sau gì cũng cần đến, thế là anh đánh tiếng với Vương Hải Hưng để ông ấy làm giúp cho tờ giấy chứng nhận khởi công xây dựng trên Cục Tài nguyên và Đất đai Thành phố Giờ giấy tờ vẫn còn đang để rành rành trong nhà, sao tự dưng lại thành xây dựng trái phép rồi?
“Có lộn không vậy? Trên Cục duyệt hết rồi em mới xây nhà mà hai anh.” Triệu Bắc Hành cười cầu hòa.”
“Lộn gì mà lộn, đất này là đất ruộng.

Mày xây vầy là lấn chiếm đất ruộng rồi chứ sao.”
“Có đâu anh đây là đất tư mà, em còn giữ hợp đồng mua bán với cụ Lưu đây nè.” Triệu Bắc Hành dợm bước định về nhà cầm hợp đồng ra.”
“Khỏi.

Tao hỏi đây mày trả lời luôn đi, hồi xưa đất này là đất ruộng đúng không?”
Giờ Triệu Bắc Hành đã rõ, hai gã này cố tình đến kiếm chuyện đây mà.

Anh bước tới nhẹ giọng mời: “Hai anh vào trong mình từ từ nói chuyện nhé?”
Không êm xuôi được thì tốn thêm ít tiền thôi, anh không ngại của đi thay người.
Gã mập ho khan một tiếng, bảo: “Thôi chú mày đừng làm khó dễ bọn anh.

Tụi tao cũng là chân sai vặt thôi, người ta muốn mày dỡ thì mày phải dỡ thôi.

Tao khuyên một câu chân thành, tự gỡ còn gom được đống phế liệu đem đi bán, chứ đợi chính quyền xuống hốt là đóng phạt thêm nữa, mất cả chì lẫn chài nha con.”
Triệu Bắc Hành bỏ biết bao công sức xây chỗ này, đâu thể nào nghe người ta ép bỏ là bỏ được.

Anh cáu giận vặn hỏi: “Làm gì thì cũng phải hợp tình hợp lí chứ?”
“Tình lí gì? Mày làm phật lòng ai tự biết đi ha? Giờ không dỡ nhà đúng không, rồi để tao gọi người tới dỡ giùm mày.” Nói rồi gã mập cầm điện thoại định gọi cho bên phòng cháy chữa cháy, để bọn họ điều xe tới dỡ công trình. 
Bên trên đã có lời dặn dò, giờ có không phạm luật gã cũng phải dỡ.

Phải chớp thời cơ biểu hiện chứ, đánh giá cuối năm xem gã có được làm chính thức hay không vẫn còn bỏ đó mà.

Thấy thế Triệu Bắc Hành quýnh quáng giật điện thoại đối phương lại.

Hai bên giằng co, điện thoại rơi xuống vỡ cả màn hình.

Triệu Bắc Hành thót tim, vội nói: “Em lỡ tay thôi, để em đền anh cái mới!”
Gã mập gào toáng lên: “Á à mày tấn công người thi hành công vụ hả? Bắt nó lại!”
Người đi cùng gã nhanh chóng bốc điện thoại lên gọi, chốc lát sau đã thấy có xe cảnh sát đến áp giải Triệu Bắc Hành đi.
Nghe xong mặt mũi Bạch Chỉ xanh lè, cậu vội gọi cho Triệu Bắc Hành nhưng cuộc gọi không kết nối được.
“Mấy đứa biết anh Hành bị đưa đến đồn nào không?”
Đại Hoa gãi đầu: “Hình như là cái đồn công an mà hồi hổm bắt tụi em vụ xé giấy niêm phong á.

Tại nãy em thấy có ông nào mà em từng gặp ở trỏng rồi.”
Bạch Chỉ chạy về nhà lấy chìa khóa xe, lái thẳng đến đồn cảnh sát.

Giờ chẳng còn gì quan trọng nữa, bảo lãnh anh Hành đi ra êm đẹp mới là chuyện cần kíp!
Mới ngủ dậy nên đầu óc Bạch Chỉ còn chưa tỉnh táo hẳn, ra đường đón gió lạnh thế này muốn váng hết cả đầu.

Cậu vừa lái xe vừa gọi cho Triệu Bắc Hành, vẫn không nối máy được… Nhớ tới mấy tin tức trên mạng bảo đầy người trong trại tạm giam bị đánh tơi bời, Bạch Chỉ hoảng vô cùng, mắt mũi đỏ hoe muốn rơi cả lệ.
“Bình tĩnh, không được khóc.

Mạnh mẽ lên, anh Hành còn đang đợi mày đến cứu đó.” Bạch Chỉ cố nén nước mắt tự nhủ.
Xe vừa đến đồn, Bạch Chỉ vội chạy vào.
“Xin hỏi có ai tên Triệu Bắc Hành bị giam ở đây không ạ?” Bạch Chỉ gõ cửa văn phòng, hỏi nữ cảnh sát đang ngồi bên trong.
“Không rõ, sao bị bắt thế em?”
“Hình như anh ấy… chống đối người thi hành công vụ ạ.”
“À, thế thì có đó, đang bị tạm giam.

Em viết cái đơn xin thăm rồi vô đi.” Nữ cảnh sát hướng dẫn cậu điền vào tờ đơn.
“Cho em hỏi tí ạ, tội này sẽ bị phạt thế nào vậy chị?” Bạch Chỉ ren rén hỏi.
“Phải coi sao đã, nặng thì đi tù tối đa ba năm, mà tạm giam hay bị quản thúc, phạt tiền cũng có.”
“Ba năm?” Bạch Chỉ hoảng tái cả mặt, suýt thì hét lên.
Nữ cảnh sát ngẩng đầu lên, thấy đối phương trông ngoan ngoãn thật thà không giống như người xấu, thế là giọng điệu cũng dịu đi hẳn: “Nhẹ thì chỉ phạt tiền, giam tượng trưng mấy ngày rồi thôi à.”
“Vâng em cảm ơn chị.”
998: Anh Hành có vợ lo hết rồi, cả nhà an tâm.
Faye: Đây là món lá bồ công anh xào tỏi.

Còn đây là loại tỏi ngâm ăn kèm với cơm.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận