Trong phòng vẫn vang lên tiếng ca gào rú, Kim Cường dụi mắt, cứ ngỡ khung cảnh trước mắt gã là ảo giác do quá chén gây ra.
“Tống Nhiên.” Kim Cường hét to.
Tống Nhiên giật thót, kéo thanh niên bên cạnh đi thẳng.
Đối phương quay đầu lại nhìn thì thấy người vừa gào lên đang hùng hổ chạy đến chỗ bọn họ.
“Hình như đang tìm em đó.”
Tống Nhiên nhăn tít mày, thở dài thầm than: Nghiệt ngã thật chứ, sao tới đây rồi mà cũng đụng mặt cha nội ôn thần này vậy?
Ban nãy nhìn mỗi bóng lưng Kim Cường còn bán tín bán nghi, đến khi thấy người nọ rụt cổ lại, gã khẳng định chắc nịch đó chính là Tống Nhiên: “Mẹ nhà cưng, giả điếc với anh à.”
Nói đoạn gã nhấc luôn bình chữa cháy dưới đất lên.
Cái bình nặng hơn mười lăm kí cứ thế phang thẳng vào thanh niên kia khiến cậu ta liêu xiêu suýt ngã.
Tống Nhiên hoảng hốt la lên, sợ đến mức nép hẳn vào tường run lẩy bẩy.
Kim Cường vác bộ mặt như Diêm Vương nhào tới, bóp cằm Tống Nhiên tra hỏi: “Nói, thằng kia là thằng nào đó?”
Thanh niên đang ngồi xổm ôm chân hít hà, vừa định ngẩng đầu lên chửi nhau thì thoắt cái đã đỏ bừng cả mặt, nội tâm thích bị ngược đãi hoàn toàn mê đắm dáng vẻ của Kim Cường: “Í trời, đây là anh nhà cậu đó hả Tống Nhiên? Men lì chết đi được~”
Kim Cường hoang mang, thằng lỏi này đang nói gì vậy?
Tống Nhiên cũng cạn lời thật sự.
Lúc hẹn gặp đúng là đối phương có nói, mình trên dưới đều được.
Nhưng nhìn thân hình chất chơi của cậu ta, Tống Nhiên vẫn ôm chút niềm tin định bụng thử xem sao.
Ai mà ngờ đối phương cũng là loại bánh bèo thấy top là muốn quỳ mọp luôn tại chỗ…
“Ừm thì, anh thả em ra rồi mình bình tĩnh nói chuyện được không?” Tống Nhiên chọt hai ngón tay lên cổ tay gã, giờ y đang thấy hơi khó thở rồi đó.
Kim Cường buông tay ra, nhìn hai người vẻ nghi ngờ: “Tới đây làm gì?”
Tống Nhiên còn chưa đáp lời, thanh niên đang ngồi dưới đất bỗng đứng dậy, nháy mắt tán tỉnh: “Anh gì ơi, chơi bánh kẹp không?”
“Bánh kẹp là cái đéo gì?”
Kim Cường tất nhiên không hiểu thuật ngữ của gay.
Bởi tính ra, gã và Tống Nhiên phịch nhau cũng do số trời thôi.
Vốn hôm ấy Kim Cường định phịch một mi nơ xinh xinh tóc ngắn, nhưng rốt cuộc gã say quá nên đi nhầm lên lầu rồi tò tí te với Tống Nhiên luôn.
Một lần vô tình đâm ra sinh nghiện, sau đó Kim Cường mới biết, hóa ra chơi trai còn sướng hơn cả chơi gái.
“Bánh kẹp mà anh cũng không biết hả?” Thanh niên uốn éo bước tới, vẩy ngón tay thành hình hoa lan, “Là anh nằm trên, em nằm giữa, còn bé nó nằm dưới.”
Tống Nhiên che mặt quay đầu đi.
Chết mẹ rồi.
Kim Cường nào có phải gay chính hiệu, với gã mà nói, trai gái gì cứ chơi sướng là được.
Nhưng nhìn thanh niên cao hơn một mét tám đô con đứng dưỡn dẹo thế này trước mắt mình… Gã ọe ra ngay lập tức.
Tống Nhiên ráng nín cười, vội vẫy tay đuổi bạn ch1ch đi, bằng không lát Kim Cường lại đấm cho cậu ta gãy be sườn lại khổ.
Đối phương đành hanh liếc xéo một phát rồi mới uốn éo rời đi.
Tống Nhiên lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho Kim Cường: “Anh không sao chứ?”
Nôn xong xuôi, dạ dày Kim Cường cũng nhẹ hẳn.
Gã gọi phục vụ đứng gần đó lại dọn dẹp, đoạn chỉ thẳng mặt Tống Nhiên: “Về nhà ngay thì coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, không anh lột da cưng luôn bây giờ.”
Tống Nhiên nuốt nước miếng, vội gật đầu rồi lẽo đẽo đi theo gã.
***
Ba giờ sáng, Bạch Chỉ nghe tiếng chuông báo thức tỉnh dậy.
Xem ra thuốc đã phát huy tác dụng, sáng nay cậu thấy người đỡ mệt hơn rất nhiều, đầu cũng không váng nặng nề như hôm qua nữa.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Bạch Chỉ hăng hái đi ra vựa trái cây.
Nhị Lương Tử và Tiểu Phác đã dậy từ sớm, đang đợi dỡ hàng cùng Triệu Bắc Lâm.
Bạch Chỉ sắp xếp lại những mặt hàng cần chuyển đi trong ngày hôm nay.
Đúng ba giờ rưỡi, tiếng động cơ vang lên, mấy chiếc xe tải lại chở hàng đi như mọi lần.
Bình thường đám công nhân hay giỡn hớt, nhưng hôm nay đứa nào đứa nấy đều lặng im lo làm việc của mình.
Ban sáng Tần Linh Linh có hấp bánh bột mì, nấu cháo kê và trộn thêm một đ ĩa dưa muối thái sợi.
Bạch Chỉ cố nuốt cho xong bữa cơm để có cái bỏ bụng.
Cậu mở điện thoại xem mấy số điện thoại mà hôm qua Triệu Bắc Hành gửi, giờ cần gọi để xác nhận đơn với bọn họ.
Bạch Chỉ lo rằng Triệu Bắc Hành đang không ở đây, Kim Cường sẽ thừa cơ giành khách.
Cậu gọi cho siêu thị Huệ Hữu trước, Trần Bân là người nhấc máy.
Mãi một lúc sau ông ta mới nhớ ra Bạch Chỉ là nhóc kế toán đi cùng Triệu Bắc Hành hôm nọ.
“Chuyện của thằng Hành anh cũng nghe tin rồi.
Chỉ cần mấy đứa vẫn giao hàng đúng hẹn, anh chắc chắn không đổi mối.
Đằng nào cũng ký hợp đồng rồi cơ mà.” Trần Bân cười bảo.
“Dạ cảm ơn sếp Trần.
Anh Hành ra ngoài rồi sẽ đích thân đến cảm ơn anh ạ.”
“Thôi thôi bày vẽ quá, anh với thằng Hành thân tới mức nào rồi mà còn ơn với chả nghĩa.”
Vừa tắt máy, Bạch Chỉ hứ một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ: Thế lúc trước ai là người ham lời nên đổi sang nhập hàng của Kim Cường đó hả? Lại còn anh với chả em nghe như thân thiết lắm, chê!
Gọi thêm cho mấy siêu thị khác để xác nhận, cuối cùng Bạch Chỉ cũng yên tâm phân nào, bởi ai cũng khẳng định nếu hàng vẫn được giao đúng hẹn thì sẽ không làm mối chỗ khác.
Hơn mười giờ sáng, đội thi công mà Triệu Bắc Hành đã thuê bỗng tìm đến.
Chủ thầu tầm ba sáu ba bảy tuổi, vóc người thấp bé, da dẻ ngăm đen.
Cả bọn túm tụm ngoài cửa đòi gặp Triệu Bắc Hành.
Bạch Chỉ nghe tiếng bèn đi ra: “Có chuyện gì thế mấy anh?”
“Sếp Triệu của mấy người chừng nào mới được thả ra vậy? Giờ trả lương hai tháng này cho chúng tôi trước được không?”
Hôm Triệu Bắc Hành bị bắt, bọn họ cũng trông thấy.
Tới giờ vẫn chưa thấy anh được thả ra, ai nấy đều vừa làm vừa lo ngay ngáy, sợ bị quỵt mất tiền công.
Bạch Chỉ nghiêm mặt đáp: “Ban đầu thuê mấy anh đã thỏa thuận xong xuôi rồi.
Trả trước hai phần tiền công, xây xong phân nửa trả tiếp ba phần, năm phần còn lại đợi chúng tôi nghiệm thu kiểm tra xong xuôi mới giao hết.
Bây giờ kho hàng còn chưa xây xong phân nửa mà mấy anh đòi tôi kết lương là như thế nào?”
“Nè nè chú em nói vậy là không được nhe.
Có phải tụi tôi không muốn làm đâu, là nhà nước không cho xây mà.
Giờ tụi tôi xây cho mấy người cũng được, nhưng mấy hôm nữa người ta tới dỡ nhà thì sao, vậy có phải phí tiền không?”
“Sao anh biết kho hàng nhất định sẽ bị dỡ? Nghe tôi đi, cứ tiếp tục thi công.
Tôi bảo đảm thanh toán không thiếu đồng nào cho các anh.”
“Ơ này…” Đội thi công nhìn nhau bối rối, không quá tin tưởng.
“Hay vầy đi, cậu kêu sếp Triệu làm tờ giấy xác nhận cho chúng tôi.
Dù kho hàng có bị dỡ thì vẫn thanh toán như hứa hẹn ban đầu.”
Bạch Chỉ vào nhà lấy giấy bút ra, viết luôn tờ đơn, kí tên mình rồi đóng dấu vân tay đưa cho chủ thầu: “Tôi hay Triệu Bắc Hành cũng như nhau.
Anh ấy không có ở đây thì tiền tôi trả hết cho các anh.”
Chủ thầu nhận giấy tờ xong vội gật đầu: “Rồi rồi rồi, mấy anh em tôi xây tiếp vậy.”
Bạch Chỉ mệt mỏi gật đầu.
Hết chuyện này tới chuyện kia lũ lượt kéo đến.
Vừa xong cơm trưa, Bạch Chỉ bỗng nghe tiếng động cơ xe xúc ầm ầm.
Cậu hoảng đến mức đánh rơi cả đũa, vội chạy ra ngoài xem tình hình thì thấy hai gã quản lí đô thị hôm nọ gọi thêm xe xúc đến.
Xem ra họ định dỡ nhà kho luôn hôm nay!
“Không được!” Bạch Chỉ hét toáng lên, vội chạy ra.
“Mày nghĩ mày là ai? Nói không được là tụi tao không làm luôn hả?” Gã mập vốn đang bực mình vì hôm qua rơi vỡ cả điện thoại.
Trông thấy người tới là một thanh niên gầy yếu trắng nhởn, gã chẳng buồn để tâm, chỉ cười gằn một tiếng, chỉ đạo xe xúc lái qua bên này.
Bạch Chỉ vội chạy ra ngay trước xe, giơ tay ngăn cản: “Mấy anh có giấy phép phá dỡ nhà không?”
“Giấy phép?” Gã mập tháo mũ gãi đầu, “Dỡ công trình xây dựng trái phép còn còn giấy tờ gì chứng minh trời, dỡ thì dỡ thôi chứ!” Chuyện lần này gấp gáp, nói trắng ra là tiền trảm hậu tấu khác hẳn quy trình mọi khi nên làm gì có ai cấp cho gã giấy tờ?
Lái xe không dám chạy tiếp, sợ cán trúng người nên chỉ quơ quơ phần gầu xe định bụng dọa Bạch Chỉ.
Thứ này nếu thật sự đập trúng người thì chỉ có từ chết đến trọng thương mà thôi.
Ấy thế nhưng Bạch Chỉ vẫn kiên định đứng trước xe, tay run run móc tờ giấy xác nhận thi công trong người ra.
Trên giấy ghi rõ, cho phép xây dựng công trình trên mảnh đất này.
“Tôi không biết cấp trên của mấy người ra lệnh thế nào, nhưng công trình ở đây được xây dựng hợp pháp.
Không cho phép mấy người đụng chạm bất kì thứ gì ở đây.” Bạch Chỉ đứng hiên ngang, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Gã mập mới đến đội quản lí đô thị được có hai tháng mà thôi, luật pháp này nọ thật ra gã cũng mù tịt.
Rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, gã đứng lúng túng không biết làm sao.
Đám Triệu Bắc Lâm nghe tiếng xe cũng vội chạy qua bên này.
Trông thấy Bạch Chỉ nhỏ thó đứng ngay trước xe xúc như châu chấu đá xe, cả bọn đỏ hoe cả mắt.
“Tụi mày tới số với tao rồi!” Nhị Lương Tử gào rống, lao về phía bọn họ.
Bạch Chỉ giật thót: “Nhị Lương Tử, quay lại đây!”
Triệu Bắc Lâm cũng xách theo cây gậy chạy ra.
Sáng nay anh hai nó đã gọi điện dặn phải chăm lo cho anh Bạch hết mình, tiệm có sập cũng quyết không để anh Bạch mất miếng da nào.
Thấy cả bọn hùng hổ lao tới, gã mập muốn khuỵu chân tại chỗ: “Ê nè… Tao nói rồi đó nha, đánh tao là tụi mày phạm pháp đó, còng đầu hết cả lũ bây giờ!”
Nhị Bảo phun nước miếng vào lòng bàn tay, cười khì đáp: “Anh hai tao nói, bị đần mà đánh người thì không có phạm tội đâu nha.” Dứt lời, nó sút luôn một đạp vào bụng đối phương.
“Á á.” Gã mập lăn kềnh ra đất, mũ bay khỏi đầu.
Người đi cùng gã cũng giật nảy người, vội khom lưng nhặt mũ lên.
“Gọi công an, gọi công an nhanh! Mấy thằng này tính làm phản động!”
Quản lí đô thị không dám làm gì tài xế xe xúc chứ mấy đứa nhóc này thì chẳng ngán ai.
Nhị Lương Tử lanh lẹ leo vào buồng lái như khỉ con: “Ông nội cha mày, dám lái xe hù anh Bạch tao hả.
Để tao chặt luôn cái chân mày nè con!”
Lái xe sợ đến mức ôm đầu cầu xin: “Anh… anh hạ hỏa.
Tụi em cũng đi làm công ăn lương cho người ta thôi hà, sao mà dám giết người chứ?”
“Biến lẹ cho tao!” Nhị Lương Tử túm áo lôi anh ta ra khỏi xe.
Xe ngừng khởi động, Bạch Chỉ lúc này mới giật mình ngồi sụp xuống, bắp chân co rút vì sợ.
Thịnh Tự và Đại Hoa vội chạy tới đỡ cậu lên: “Anh có sao không?”
“Không sao, hai đứa cản Nhị Bảo lại cho anh, đừng để nó gây chuyện.” Giờ bên vựa trái cây đang đúng lí, nhưng nếu đánh người khác nhập viện thì từ đúng lí cũng hành vô lí đó!
Thịnh Tử vội túm Nhị Bảo vẫn đang nhiệt tình đánh người, Đại Hoa thì tội giữ Triệu Bắc Lâm lại.
Bị đạp dính đầy dấu chân trên người, gã mập lăn lộn hồi lâu mới đứng lên được.
Gã phủi bụi, chỉ mặt cả bọn gào lên: “Nói cho mà biết, tụi mày xong đời rồi!”
Bỗng dưng từ xa có tiếng còi báo động vang lên, Bạch Chỉ tái mặt ngay tắp lự.
Cậu gọi đám công nhân lại tính đường lui, ban nãy mấy đứa hăng máu quá không để ý, giờ mà bị túm cả bọn thì mai sao mà chuyển hàng đi được?
Hai chiếc xe cảnh sát tấp vào lề gần đó, năm sáu người lần lượt bước ra, đi đầu là một người đàn ông bận thường phục.
Y đút tay vào túi quần, miệng ngậm điếu thuốc cười đểu giả, nhìn kiểu gì cũng thấy giống phường du thủ du thực hơn làcảnh sát.
“Ui cha, đông vui dữ ta.”
Gã mập chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, chỉ lo hãi hùngchạy như bay tới, căm tức trỏ tay vào đám người Bạch Chỉ: “Tụi nó tính bạo động, đánh luôn cả quản lí đô thị kìa!”
Người đàn ông nheo mắt nhìn gã: “Lý Vĩnh Niên phái mày qua dỡ chỗ này đúng không?”
Gã mập giật mình định gật đầu trong vô thức, nhưng chợt nhớ cục phó đã căn dặn phải giữ kín chuyện này, thế là gã lắc đầu nguầy nguậy đáp: “Không phải…”
“Thôi nín.
Thằng cha đó tự khai ra luôn rồi, mày khỏi cần phải giấu, đi với tụi tao nhanh.”
“Ủa anh có lộn không vậy? Chống người thi hành công vụ là tụi nó mà…”
Người đàn ông cười khẩy: “Giờ sao, mày cũng muốn chống hay gì?”
“Không, không có.” Gã mập toát cả mồ hôi hột, len lén móc điện thoại ra định gọi cho Lý Vĩnh Niên.
“Xe xúc bên kia của đứa nào đó?” Viên cảnh sát bên cạnh gào lên.
“Của… của… của… của em.” Tài xế sợ mất mật, nói chẳng nên lời.
Anh ta cũng chỉ là một tài xế bình thường mà thôi, nay lái cả xe xúc công vụ ra đây, ai ngờ lại to chuyện đến mức này.
“Nhanh lái về chỗ cũ, cấm tiệt có lần sau!”
“Dạ!” Tài xế lon ton chạy vào buồng lái, điều khiển xe đi chỗ khác.
Viên cảnh sát quay sang hỏi gã mập: “Gọi không được chứ gì?”
Gã mập mặt mũi trắng bệch: “Sao… sao lại thế này?”
“Đi nào, vô sở cảnh sát rồi là mày tự hiểu à.” Nói đoạn y phất tay, lập tức có hai cảnh sát đứng đằng sau còng tay gã mập lại.
Bấy giờ gã mới nhận ra, mấy người này xem ra không phải là cảnh sát thông thường…
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hai tên quản lí đô thị kênh kiệu bị bắt đi như thế.
Mấy anh cảnh sát chính hiệu kia thậm chí còn chẳng thèm tra hỏi sao đứa nào đã đạp ra một đống dấu chân trên người bọn họ.
Bạch Chỉ vội lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Bắc Hành.
Chuông reo hai tiếng đã nối máy thành công, không biết Triệu Bắc Hành đang bận nói chuyện với ai.
“Vâng, em biết ạ.
Em cảm ơn các anh.
Tiểu Bạch ơi, anh được thả rồi, qua rước anh cái nào!”
Bạch Chỉ nhảy cẫng lên reo mừng “anh Hành được thả ra” rồi nhanh chóng lái xe chạy đi.
Triệu Bắc Hành đương đứng ngoài cổng đồn cảnh sát hút thuốc, hai ngày nay anh thiếu hơi thuốc không chịu nổi.
Viên cảnh sát kia tốt tính là thật, nhưng cũng không hào sảng đến mức đưa cả thuốc cho Triệu Bắc Hành hút.
Anh vốn là dân hút thuốc lâu năm, cơn ghiền lên khiến cổ họng cứ ngứa mãi không thôi.
Một chốc sau, chiếc Jetta cũ mèm của anh “kít” một phát dừng ngay bên đường.
Triệu Bắc Hành hú hồn, chạy kiểu gì mà như bay vậy trời.
Bạch Chỉ tháo đai an toàn, bật tung cửa xe rồi lao nhanh về phía anh.
Những tia nắng rực rỡ rọi lên người Bạch Chỉ, Triệu Bắc Hành lặng yên đứng đó mỉm cười nhìn cậu.
Bé đỏng đảnh nhà anh cứ thế nhảy bổ lên người mình, Triệu Bắc Hành đỡ mông cậu bế lên xoay một vòng.
Bạch Chỉ ôm cổ anh thổn thức: “Anh Hành không sao rồi, may quá đi mất!”
Triệu Bắc Hành vỗ mông cậu: “Xuống nào, to tồng ngồng vậy làm trò mà không ngại ha.”
Hứuuuu~
Faye: Chời ơi cái sự cute phomaique này cần được lan tỏaaaa:”>.