Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc


Tất nhiên Kim Cường vẫn chưa biết việc mình đã bị bên trên dòm ngó, gã vẫn hăng hái chuẩn bị cho dự án lần này lắm.

Kim Cường mua cả đống túi và trang sức hàng hiệu để lấy lòng cô bạn gái nọ, thậm chí còn đi thăm cả ba vợ tương lai như thật. 
Cục trưởng Cục Thủy lợi họ Cát, năm nay đã ngoài bốn mươi, đang đúng tuổi để thăng tiến tiếp.

Ông ta ưng Kim Cường cũng vì muốn dựa dẫm anh rể nhà người ta mà thôi, vừa hay con gái ông cũng thích Kim Cường thật.

Hai đứa ở bên nhau trông xứng đôi vừa lứa quá thể.
Gần đây hai nhà có dùng bữa cùng nhau, ba mẹ Kim Cường không còn nên chị hai và anh rể gã đến thay.

Đôi bên trò chuyện vui vẻ, định cả ngày đính hôn luôn rồi, là vào mùng tám âm lịch tháng sáu.

Ngày chẵn tháng chẵn, may mắn nhân đôi luôn.
Kim Cường muốn trúng thấu vụ xây chợ đầu mối cục trưởng Cát cũng có nghe tin.

Con rể tương lai đã ưng thì ít nhiều gì ông ta cũng nên giúp một tay.

Thế là cục trưởng Cát bèn mời mấy ông bạn liên quan đến dự án ra nhậu một bữa.

Đám bạn kia tuy không dám chắc Kim Cường có trúng thầu được hay không, nhưng ai cũng mạnh miệng cam đoan sẽ được việc tất.
Chén chú chén anh chán chê, đến tối cục trưởng Cát Thanh Sơn về nhà thì thấy có một phong bì đặt ngay trước cửa.

Ông ta thấy khó hiểu vô cùng nhưng vẫn nhặt nó lên mang vào nhà.
Cô con gái Cát Tịnh An vừa được Kim Cường gọi điện thoại rủ đi ăn nên đã thay một chiếc váy trông quyến rũ cực.

Cô trang điểm kĩ càng, để tóc buông dài, đúng là rất ra dáng người đẹp.
Cát Thanh Sơn nhìn con gái bằng ánh mắt đong đầy sự cưng chiều: “An An nhà ta lớn rồi kìa.”
Cát Tịnh An đỏ bừng cả mặt: “Ba ơi, anh Cường hẹn con đi ăn.

Tối nay con không về đâu đó.”
“Sao kì vậy?”
Mẹ Cát đi từ trong bếp ra: “Kì gì mà kì, An An nó lớn rồi chứ bộ.

Hai đứa nó cũng sắp đính hôn, chuyện gì tới cũng tới chứ có sao đâu mà kì.” Bà còn cầu cho có cháu ngoại sớm đây này.
“Em đó, cứ chiều hư nó thôi.” Cát Thanh Sơn tiện tay mở phong bì ra, cả xấp ảnh lập tức rơi ra.

Trong ảnh là hai kẻ trần trùng trục đang cùng nhau xếp ra đủ thứ hình dung tục, nhìn muốn đui cả mắt.

Tống Nhiên đúng là có khiếu chụp ảnh, mỗi tội chỉ thích chụp lúc đang xếp hình mà thôi.

Cứ lên giường là y lại chụp đủ kiểu để dành xem lại, Kim Cường khi ấy cũng chẳng để tâm nên thành ra đống ảnh giờ đã có đất dụng võ.
Cát Thanh Sơn run lẩy bẩy xem rõ từng tấm hình, hai đứa trong ảnh đều là đực rựa? Một trong số đó chính là Kim Cường – thằng con rể tương lai của mình?
“An An!”
Cát Tĩnh An đang đứng thay giày ngoài cửa bị cha quát mà giật hết cả mình: “Sao đó ạ?”
“Ở nhà, về sau không được phép liên lạc gì với thằng chó này nữa.

Con qua đây mà xem này!”
Cát Tĩnh An cầm mấy bức ảnh trên bàn lên xem, vừa nhìn đã suýt ói tại chỗ.

Người đàn ông thốt ra những lời đường mật mà cô nghe mấy ngày nay hóa ra lại là gay?
***
Tống Nhiên kéo khẩu trang, đứng bên đường gọi taxi.

Tim y đập bình bịch như muốn văng ra khỏi lồ ng ngực.

Một thoáng sau điện thoại rung lên, Tống Nhiên mở ra xem thì thấy Bạch Chỉ gọi tới.
“Không cần cậu giúp bọn tớ đâu.

Cậu đừng có làm chuyện ngu xuẩn nhé Tống Nhiên.”
Mặt mũi Tống Nhiên tái nhợt, y cười đáp: “Chậm chân rồi, tớ đã gửi ảnh đi.”
Bạch Chỉ nhíu mày: “Thế giờ cậu tính sao? Nhanh về lại Thành Đô đi chứ?”
“Đừng lo, Kim Cường không dám làm gì tớ đâu.

Lo mà yêu đương với ông chủ nhỏ nhà cậu đi kia, nhớ nhận lấy lời chúc phúc của tớ rồi cuốn xéo đi nha.” Nói rồi Tống Nhiên cúp máy.
Tài xế nhìn y qua gương chiếu hậu trong xe, hỏi: “Cậu trai người miền Nam à?”
“Dạ!” Tống Nhiên tháo khẩu trang để lộ gương mặt trắng nõn.
“Cậu mua nhà ở đây hả? Nhà ở vịnh Nước Cạn mắc dữ à nghen.”
“Đâu có, người ta bao nuôi em, thuê cho em ở đó.”
Tài xế câm nín, giới trẻ bây giờ cởi mở thế nhỉ? Có người bao nuôi  mà tự hào dữ vậy trời?
Đến nơi, Tống Nhiên hít một hơi thật sâu rồi bước lên lầu.

Nói sao thì cũng đã ăn nằm với nhau nửa năm, Kim Cường phản bội y trước, y ăn miếng trả miếng là huề nhau rồi.
Kim Cường hoàn toàn không biết việc cục trưởng Cát đã hay tin mình đang nuôi một bé đường là nam.

Đến tối không thấy Cát Tịnh An xuất hiện như đã hẹn lúc ban chiều, gã sốt ruột gọi điện thoại thì nghe đối phương bảo đang bệnh nên không thể đi được. 

Vừa tắt máy Kim Cường đã cười khẩy, chảnh vừa vừa thôi, cứ tưởng mình ngon cơm thật đấy à? Không vì ông ba nhà cô ta thì có cho gã cũng không thèm cái loại dú lép răng hô bốn mắt như thế.
Gã đạp cửa xe, vi vu lái xế hộp về vịnh Nước Cạn.

Về đến nhà trời đã tối đen, Kim Cường vừa mở cửa đã nghe mùi rượu nồng nặc.

Y mở đèn lên thì thấy giữa phòng có một chiếc vali, còn Tống Nhiên đang cầm nửa ly rượu đứng ngay trước cửa sổ.
“Sao không bật đèn?” Kim Cường tháo cà vạt, cởi áo khoác bước qua.
“Anh Cường, mình bên nhau nửa năm rồi nhỉ?” Tống Nhiên quay đầu lại nhìn gã.
“Ừ, mà sao tự nhiên nhắc chuyện này?” Kim Cường nhìn chiếc vali giữa phòng, gã thấy hơi hoang mang.
“Mỗi tháng anh cho em 20 nghìn tệ, vị chi mỗi ngày hết 666 tệ.

Tháng này còn lại 17 ngày, tương đương 11333 tệ em tính cho anh rồi đó.

Anh thấy đúng chưa?” Tiên sư, số gì mà may mắn ra phết.
“Hả?” Kim Cường đứng hình, “666 tệ rồi 17 ngày là cái gì vậy?”
Tống Nhiên bước lại gần đưa ly rượu cho gã, Kim Cường ngẩn người nhận lấy.

Tống Nhiên thì thầm bên tai gã: “Em không thèm chơi với anh nữa đâu.” Nói rồi y kéo vali bước đi trong khi Kim Cường vẫn chưa kịp hiểu mô tê gì, chỉ thấy một lúc sau, điện thoại của gã vang lên thông báo: “Tài khoản Alipay nhận tiền, 11333 tệ.”
***
Ngày 21 tháng 6, thứ hai, thời tiết đẹp.
Triệu Bắc Hành ngồi trên ghế phụ lái, cứ rung chân liên tục vì quá lo lắng.
“Tiểu Bạch, cậu nghĩ chúng ta có đấu thầu thành công không?”
Bạch Chỉ cạn lời, vỗ tay đối phương bảo: “Anh hỏi em năm lần rồi đó anh Hành.

Em không dám hứa chắc nịch sẽ thành công, nhưng mình cứ cố gắng hết sức thì sẽ không hối hận thôi.”
Triệu Bắc Hành nắm ngược lại bàn tay cậu: “Cũng phải, chúng ta cứ cố hết sức là được rồi.

Tới nhà vệ sinh công cộng phía trước dừng cho anh đi tè cái.”
Bạch Chỉ bật cười, anh Hành nhà mình sao mà lo lắng thế không biết?
Đến Ủy ban Nhân dân Thành phố mới thấy, ô tô đậu kín ngoài cổng.

Hôm nay là ngày mở thầu, sau khi đánh giá hồ sơ dự thầu và định giá thầu, người ta sẽ tuyên bố công ty trúng thầu.

Toàn bộ quá trình đều được diễn ra công khai và minh bạch. 
Hai người vào hội trường đấu thầu theo hướng dẫn dán ngoài cửa, Cả Bạch Thành có hơn 30 công ty tham gia đấu thầu cho dự án lần này, tất nhiên trong đó có cả Kim Cường.

Từ hôm Tống Nhiên rời đi, không đêm nào Kim Cường được ngủ ngon giấc.

Quầng thâm dưới mắt gã vừa to vừa dày, hoàn toàn đủ điều kiện để bê vào sở thú làm “di sản”.

“Sao cứ có cảm giác Kim Cường đang nhìn em chằm chằm nhỉ?” Bạch Chỉ nghiêng đầu thỏ thẻ với Triệu Bắc Hành.
Anh lập tức quay sang nhìn, quả nhiên Kim Cường đang nhìn Bạch Chỉ không rời mắt.

Máu nóng dâng trào, Triệu Bắc Hành nghiêng người che cho Bạch Chỉ.
Nhìn bà nội mày chứ nhìn!
Thấy thế Kim Cường đứng dậy bước về phía hai người họ.
Triệu Bắc Hành cũng đứng lên, hai bên gườm gườm nhìn nhau.

Anh Hành cao to hơn nên tất nhiên chiếm thế thượng phong: “Mày nhìn cái gì?”
Kim Cường phớt lờ anh, quay qua hỏi Bạch Chỉ: “Cậu biết cách liên lạc với Tống Nhiên không?”
“Tống Nhiên đi rồi à?”
Kim Cường gật đầu: “Không nói là đi đâu hết, gọi điện cũng không bắt máy…”
Kim Cường cũng chẳng phải loại bám riết người ta không buông, nhưng gã cứ luôn thắc mắc vì sao Tống Nhiên đột nhiên bỏ đi như thế.

Tiền xài không đủ thì có thể thương lượng lại với nhau mà, có gì từ từ ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi giải quyết là được rồi.

Ai ngờ Tống Nhiên chặn gã luôn, lúc ấy Kim Cường mới nhận ra ngoài số điện thoại thì gã hoàn toàn chẳng biết gì về Tống Nhiên nữa.
Bạch Chỉ trốn sau lưng anh Hành đáp: “À thì… Tôi cũng không biết cách liên lạc với cậu ấy, Tống Nhiên đi cũng có nói cho tôi biết đâu.”
Kim Cường gật đầu quay về chỗ ngồi, gã cứ cầm điện thoại đờ đẫn ra như thế.

Hai hôm trước Cát Tịnh An nói lời chia tay với gã.

Nhà họ Cát cũng sợ vía ông anh rể Kim Cường nên không dám làm gì gã, chỉ bảo hai người không hợp mà thôi.
Chia tay thì chia tay, Kim Cường cũng chẳng buồn để tâm vì ngay từ đâu gã có ưa gì Cát Tịnh An đâu.
Đấu thầu sắp bắt đầu, Bạch Chỉ móc điện thoại ra, lén nhắn tin Wechat cho Tống Nhiên.
Một củ Bạch Chỉ: Tống Tiểu Nhiên, cậu đi đâu đó?
Mãi một lúc sau bên kia mới trả lời lại rằng: *vươn vai.gif* Quay về với bến bờ lựa trai đẹp tiếp chứ sao~
Bạch Chỉ lạnh lùng cất điện thoại, mình đúng là rảnh rỗi mới đi lo lắng cho loại người vô tâm như thế này.
Thời gian dần trôi, cuối cùng cũng bước vào giai đoạn định giá thấu.

Tiệm của Kim Cường rớt ngay từ vòng đầu tiên, rõ ràng đã có bàn tay cục trưởng Cát động chạm vào.

Kim Cường cũng không để tâm, cứ thế thong dong đứng dậy bước ra ngoài.
Bạch Chỉ liếc nhìn gã một phát, vội nhắn cho Tống Nhiên: Tiệm của Kim Cường rớt rồi kìa.
Tống Tiểu Nhiên: Ahihihi xin chúc mừng~
Một củ Bạch Chỉ: Hai người vậy là kết thúc luôn rồi đó hả?
Tống Tiểu Nhiên: Đã có bắt đầu đâu mà kết với chả thúc nè.
Hai người họ ai cũng xấu xa như nhau, tách ra kể cũng tốt.


Bạch Chỉ vốn chẳng ưa gì Kim Cường, thấy gã hụt thầu thì vui còn chẳng kịp nữa là.
Màn đấu thầu sắp đi đến giai đoạn cuối, hiện còn lại bảy công ty đang tranh tài cùng nhau, công ty TNHH Buôn bán Trái cây là một trong số đó.

Triệu Bắc Hành nắm tay Bạch Chỉ, lòng bàn tay ướm đầy mồ hôi.

Bạch Chỉ cũng không khác anh là mấy, tim cậu đập nhanh đến mức nhịp thở cũng trở nên khó khăn.
Công ty trúng thầu sắp được công bố.

Giây phút tấm biển với hai chữ Bắc Hành được hiện ra, Triệu Bắc Hành ngây người.
“Chúng ta trúng thầu rồi sao?”
Bạch Chỉ vui mừng nhảy cẫng lên: “Trúng rồi, chúng ta trúng rồi anh Hành ơi!”
Triệu Bắc Hành đờ đẫn, bị Bạch Chỉ kéo ra khỏi ghế đi lên nhận thông báo trúng thầu.
“Chúc mừng hai bạn.

Ủy ban Thành phố sẽ thiết lập lại thị trường và ưu tiên phê duyệt đất xây dựng cho các bạn.

Mấy hôm nữa Ủy ban sẽ cử chuyên gia đến hướng dẫn thi công, phía ngân hàng cũng sẽ chủ động liên hệ các bạn nhé.”
Bạch Chỉ nhận thông báo trúng thầu, kéo Triệu Bắc Hành cùng cúi đầu cảm ơn. 
Mấy công ty cũng chuẩn bị hồ sơ đấu thầu đâu ra đó đều ngây ra như phỗng.

Trước giờ họ chưa từng nghe danh công ty Bắc Hành mà? Hai đứa này là ai vậy nhỉ, không lẽ bọn nó có chống lưng để đi cửa sau à?
Có người tính tình bộp chộp không kiềm được bèn nhảy ra chất vấn: “Công ty nào đây? Tôi còn chưa nghe tên công ty mấy người bao giờ, nhắm làm được dự án này không?”
Bạch Chỉ lập tức sầm mặt, cậu vật vã cả tháng nay mới giúp công ty có đủ điều kiện nhận dự án, thế mà lại bị đám người này phủi sạch công sức trong phút mốt.

Cậu vừa định xông ra cãi lí thì nhân viên quản lý phụ trách đấu thầu đã nghiêm giọng: “Các anh nghi ngờ chúng tôi làm việc không minh bạch hay sao? Buổi đấu thầu hôm nay sẽ được đăng tin trên trang web chính thức của Ủy ban Nhân dân Thành phố, có thắc mắc gì thì cứ gọi điện lên báo cáo nhé!”
Người kia dĩ nhiên cũng không dám làm khó dễ viên chức nhà nước, ông ta chỉ hứ một tiếng dằn dỗi rồi cùng cô thư ký với dáng người bốc lửa rời đi.
Bạch Chỉ lại cúi đầu: “Cảm ơn anh đã giải thích giúp ạ.

Bọn em cũng không ngờ là sẽ trúng thầu thật…”
Người đàn ông đẩy kính mắt: “Kế hoạch của công ty cậu làm công phu lắm, mong là chợ đầu mối sẽ thực sự thành công.”
Triệu Bắc Hành hùng hồn đáp: “Chắc chắn rồi ạ!”
Rời khỏi Ủy ban, hai người vẫn lâng lâng như đang ở trên mây, tay Bạch Chỉ cứ run mãi.
“Anh Hành cấu em với, em sợ mình nằm mơ quá đi mất.”
Triệu Bắc Hành chìa tay qua: “Cấu anh đi này.

Chứ da cậu mềm mịn vậy cấu nó tím xanh hết cả lên đó.”
Bạch Chỉ cũng không nể nang gì, cầm cổ tay anh Hành nhà mình lên cắn một phát khiến đối phương phải xuýt xoa.
“Cắn anh thật luôn á!”
Bạch Chỉ ôm tay anh cười ngu.
Triệu Bắc Hành gõ đầu cậu: “Như ông ngáo luôn rồi kìa.

Về nhà lẹ báo tin cho mấy đứa nhỏ nó vui cùng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận