Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc


Ngày hôm sau, cuối cùng thằng Thịnh cũng biết được chân tướng mối quan hệ giữa anh Bạch và anh Hành của nó, thầm nghĩ lúc ấy mình ngu đột xuất hay sao mà lại để Bạch Chỉ đi luôn như thế.

Nó càng nghĩ càng thấy hối hận, thế là lóc cóc đi xin lỗi Triệu Bắc Hành.

Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc chẳng nói lời nào.

Biết trách ai bây giờ, lỗi này vốn do mình cứ bày đặt giấu giấu diếm diếm chứ tại ai?
Mấy ngày gần đây tâm trạng anh xuống dốc nghiêm trọng, may mà người mới trong công ty đều có tinh thần trách nhiệm cao, không cần anh đốc thúc cũng tự giác làm việc.

Triệu Bắc Hành định mấy hôm nữa công việc ổn thỏa hơn thì đi Tô Châu một chuyến.

Dù có tìm được Bạch Chỉ hay không anh cũng phải thử đi, chứ quyết không bỏ cuộc ngang như thế được.
Chuyện này cũng khiến Phùng Nhạn áy náy vô cùng.

Cô thật không ngờ Bạch Chỉ lại hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Triệu Bắc Hành.

Khéo từ cái lần cô bắt máy thay Triệu Bắc Hành thì Bạch Chỉ đã hiểu lầm rồi.
Mấy nay Bạch Thành mưa to dữ dội, đội thi công tạm dừng công việc, vựa trái cây cũng chẳng buôn bán gì.

Chập tối, Vương Hải Hưng gọi điện mời Triệu Bắc Hành đi ăn tối cùng.

Triệu Bắc Hành đang có tâm sự nên không muốn đi, Vương Hải Hưng nửa đùa nửa thật bảo: “Em Hành nay thành người bận rộn rồi, anh mời cũng không được.”
“Đâu có, nhà em đang có chút chuyện thôi.

Tối nay mấy giờ ăn để em qua.” Triệu Bắc Hành cũng không phải kẻ qua cầu rút ván, trước đây Vương Hải Hưng đã giúp đỡ anh mấy bận, quan hệ tính ra cũng chẳng sâu nhưng nói sao thì vẫn nên nể mặt người ta chút.
“Thế mới phải chứ, mày còn dại lắm, bọn anh thì trải nát chiếu luôn rồi.

Cái gì anh không rành chứ kinh nghiệm thì có cả đống.” 
Đám người Vương Hải Hưng hay tin Triệu Bắc Hành giật được dự án xây chợ đầu mối này cũng ganh tị lắm, nhưng suy đi nghĩ lại cũng thông.


Ganh tị để mà làm gì, không bằng sống hòa thuận cùng nhau, người ta có ăn nên làm ra cũng nhớ ơn mình.
Vương Hải Hưng bao chầu nhậu tối nay, ông ta đặt một bàn ê hề đồ ăn và rượu ngon tại tầng VIP, gọi mấy anh em cũ lâu ngày không gặp cùng đến.

Triệu Bắc Hành ở ngoại thành khó bắt taxi nên là người đến muộn nhất.

Anh vừa ló mặt vào đã nghe có kẻ móc mỉa: “Sếp Hành nay khó gặp quá rồi, có coi anh em mình ra đếch gì nữa đâu.” 
Vương Hải Hưng đằng hắng một tiếng, ông ta không muốn làm mất lòng Triệu Bắc Hành nên vội đứng lên bảo: “Em Hành tới trễ nha, phạt một ly.”
Triệu Bắc Hành cũng là người biết điều, anh bước lại nốc cạn ly rượu. 
“Giỏi!” Vương Hải Hưng rót thêm ly trà cho anh.
Anh Lý ban nãy cà khịa mấy câu giờ cũng im thin thít.

Bọn họ đều biết, giờ Triệu Bắc Hành là người có năng lực thế nào.

Trước kia toàn là anh phải chạy vạy xin xỏ người khác, tương lai khéo đổi thành bọn họ chạy đi tìm anh thì có.

Vai vế thay đổi nên họ mới thấy có hơi không phục trong lòng thôi.
“Đây đây đây qua ngồi với anh.” Vương Hải Hưng cười, kéo Triệu Bắc Hành lại ngồi bên mình rồi vỗ vai anh bảo, “Em Hành nghe tin gì chưa, vựa trái cây của Kim Cường sập rồi.”
Triệu Bắc Hành sửng sốt: “Sao thế, em không biết gì vụ này.?
“Chính ra cũng không phải là sập tiệm, nó nhượng tiệm lại thôi.” Có người lên tiếng đính chính.
“Ồ thế à? Anh cũng nghe cháu anh kể lại thôi, nó là chủ tiệm hải sản kế bên vựa trái cây thằng Cường nè.

Thấy thằng Cường lâu quá không xuất hiện, nó đi dò hỏi mới biệt tiệm đổi chủ rồi.” Vương Hải Hưng vừa ăn vừa nói.

Thật ra Kim Cường có sập tiệm hay không lão cóc quan tâm, lôi chuyện này ra cốt là để nịnh mấy câu cho Triệu Bắc Hành vui lòng thôi.
Ai ngờ Triệu Bắc Hành nghe xong lại nhíu mày hỏi: “Có ai biết cách liên lạc với Kim Cường không?”
“Chú em tính mua lại vựa trái cây của nó à? Thôi khỏi đi, giờ lo xây cái chợ đầu mối là ăn đứt mấy cái tiệm nhỏ nhỏ như nó rồi.”
Triệu Bắc Hành lắc đầu: “Không, em có việc cần hỏi nó.”
Triệu Bắc Hành chợt nhớ ra, hình như em họ Bạch Chỉ có quen với Kim Cường, chắc chắn cậu ta sẽ biết Bạch Chỉ ở đâu.
Vương Hải Hưng lấy di động ra: “Anh có số nó nè, nhưng lâu quá không gọi sợ nó đổi số quá.”
Triệu Bắc Hành nhanh chóng lưu số lại, siết điện thoại trong tay, định bụng vừa tàn tiệc sẽ về gọi ngay cho Kim Cường.


Khổ nỗi mấy cha già này cứ nheo nhéo cụng ly suốt buổi không chịu về, mặt mũi Triệu Bắc Hành vẫn bình chân như vại nhưng trong bụng đã chửi thầm.

Giờ anh chỉ muốn bay ngay tới chỗ Kim Cường, lôi thanh niên hay đi bên cạnh gã ra hỏi tung tích Bạch Chỉ cho bằng được.
Ăn uống xong xuôi, anh Lý đòi bao cả hội đi hát karaoke, Triệu Bắc Hành cũng đành phải đi theo.

Mấy cha già sồn sồn còn lạ gì những chốn như thế này, vừa vào đã gọi mấy cô tiếp viên ngồi cùng, chỉ định hai cô xinh gái nhất ra hầu Triệu Bắc Hành. 
Vốn Triệu Bắc Hành đang khó ở trong người, nốc thêm ba ly rượu trắng và hai chai bia khiến đầu anh càng váng thêm, chẳng còn hơi sức đâu mà đãi bôi với bọn họ.

Anh châm một điếu thuốc, đẩy người phụ nữ xồ xề đang sấn lại gần mình ra rồi bảo là cần ra ngoài đi vệ sinh.
Triệu Bắc Hành kéo tới số điện thoại vừa lưu ban nãy, đang định bấm gọi thì nghe cửa phòng vệ sinh bị dập một tiếng vang dội.
“Về với tôi ngay Tống Nhiên!”
“Là cái méo gì với nhau đâu mà về, tôi trả hết tiền cho anh rồi còn gì.” Tống Nhiên ngà ngà say, đẩy Kim Cường đi ra ngoài.
Kim Cường chụp tay y lại, đẩy Tống Nhiên đụng vào cánh cửa phòng vệ sinh của Triệu Bắc Hành.

Gã bóp cổ Tống Nhiên, mắt vằn tơ máu: “Muốn thêm bao nhiêu tiền, tôi cho cậu.”
“Sợ anh cho không nổi đâu đấy.” Tống Nhiên cười khẩy.
“** má cưng, anh bán cái vựa trái cây giờ tiền đầy cả túi.

Nói đi, cưng muốn bao nhiêu?”
Tống Nhiên trợn tròn cả mắt: “Anh điên rồi hả?”
“Ừ, anh khùng mẹ nó luôn rồi.

Từ ngày cưng đi đêm nào anh cũng nằm mơ thấy cưng tằng tịu với thằng khác trên giường, anh chịu hết nổi rồi.” Kim Cường nước mắt lưng tròng nói.
Tống Nhiên sững người, lòng khẽ rung động: “Nếu… Nếu tôi nói là tôi không cần tiền của anh thì…” 
Triệu Bắc Hành bỗng đẩy cửa ra, cắt ngang màn tâm tình của hai người.

Anh kéo Tống Nhiên lại hỏi: “Cậu là em họ Bạch Chỉ đúng không, biết Bạch Chỉ đang ở đâu chứ?”

“Áu!” Tống Nhiên hoảng hồn, cơn say bay biến.

Y không ngờ trong nhà vệ sinh còn có người khác.
Kim Cường cũng giật mình, gã quẹt tay áo lau mặt, kéo Tống Nhiên ra sau lưng mình: “Mày làm gì đó?”
Triệu Bắc Hành cũng đang tức đỏ cả mắt, anh xô Kim Cường ra, ghì cổ áo Tống Nhiên hỏi lại: “Cậu biết Bạch Chỉ ở đâu đúng không?”
“** má mày.”
Kim Cường vốn chẳng ưa gì Triệu Bắc Hành, thấy anh hung dữ với Tống Nhiên như thế thì lập tức nổi điên, vội nhào tới tung đòn.

Ngặt nỗi từ trước đến giờ Kim Cường sống trong nhung lụa, việc nặng gã còn chưa từng làm qua, sao mà đủ trình đánh nhau với Triệu Bắc Hành.

Mới có vài đòn gã đã bị Triệu Bắc Hành đè nghiến xuống đất, nắm đấm của đối phương liên tục giáng xuống khiến mũi gã tóe cả máu.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa mà.” Tống Nhiên sợ hãi, định kéo Kim Cường ra nhưng lại bị Triệu Bắc Hành đ è xuống đất luôn, nắm đấm của anh suýt thì nện xuống chỗ y. 
Bà xã chạy đi đâu mất, giờ Triệu Bắc Hành còn điên máu hơn cả Kim Cường.
“Bạch Chỉ ở đâu?”
“Ở… ở Hàng Châu… Chắc là chỗ… chỗ anh họ…” Tống Nhiên ôm mặt, cả người run lẩy bẩy.
Triệu Bắc Hành buông cả hai người họ ra, thậm chí còn nhiệt tình lau máu trên mặt giúp Kim Cường.

Vẻ đau buồn trên gương mặt anh bay biến, Triệu Bắc Hành hào hứng: “Anh họ? Là cái người tên Trần Hạo lần trước đến đây sao?”
“Hả, Trần Hạo là bạn trai cũ của Tiểu Bạch mà.” Tống Nhiên đang đỡ Kim Cường ngồi dậy nên buột miệng phản bác, nói xong y mới nhận ra mình vừa lỡ lời.
“Bạch Chỉ từng có bạn trai?” Triệu Bắc Hành sửng sốt, chẳng lẽ người mà Bạch Chỉ quen 7 năm là trai chứ không phải gái?
“Vâng…” Tống Nhiên cúi đầu càng lúc càng thấp.

Bạch Chỉ mà biết y tiết lộ chuyện của Trần Hạo thì chắc chắn sẽ bóp ch3t y.
Triệu Bắc Hành vỗ đùi cái đét: “Sao không nói sớm đi, tôi còn sợ cậu ấy không chấp nhận được việc quen đàn ông.

Anh họ ở Hàng Châu chứ gì, có địa chỉ chính xác không?”
Tống Nhiên từng đi Hàng Châu nghỉ hè cùng Bạch Chỉ nên tất nhiên là biết, y nói cho Triệu Bắc Hành.
Triệu Bắc Hành vừa cười vừa kéo hai người đứng lên, còn tặng cho mỗi người một cái ôm: “Xin lỗi chú em, mấy hôm nữa anh mời chú đi uống rượu mừng.” Nói đoạn anh móc mấy trăm tệ ra nhét vào túi Kim Cường, “Cầm tiền về đi khám nha chú em.”
Triệu Bắc Hành hân hoan đi ra ngoài, để lại hai kẻ nọ đụt mặt chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Kim Cường quẹt máu mũi chửi: “Giỡn mặt với tao hả Triệu Bắc Hành? ** má mày có khùng lòn không vậy?”
***
“Quán-tự-tại Bồ-tát, hành thâm Bát-nhã Ba-la mật-đa thời chiếu kiến ngũ-uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.
Xá-Lợi-Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị..”
*Trích Bát nhã tâm kinh
Bạch Chỉ ngồi quỳ trong sảnh, cúi đầu niệm kinh Phật trên tay, lỡ gặp từ này không biết đọc cậu còn mở điện thoại lên tra baidu.

“Thưa thí chủ, chúng tôi thật sự không nhận thêm người nữa.” 
Cứ 6 giờ sáng mỗi ngày chùa vừa mở cửa là thanh niên này lại đến tụng kinh đến 6 giờ tối về, đều đặn suốt cả tuần nay.
“Phật tổ phổ độ chúng sinh, hà cớ gì không thể độ tôi?” Bạch Chỉ ngẩng đầu, giận dỗi nhìn người trước mặt.
Chú tiểu cau mày: “Hôm nọ thí chủ đến trụ trì đã nói rồi mà, duyên trần thí chủ còn chưa tận nên không thể xuất gia đấy.”
Bạch Chỉ quẹt tay, làm bộ như đang rơi lệ: “Sao ngài ấy biết là duyên trần tôi chưa tận? Chàng ấy sắp đi lấy người khác rồi, lòng tôi héo úa, có sống tiếp cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.” Độ này Bạch Chỉ đang cày truyền thuyết Bạch Xà nên mở miệng ra nhả thoại nghe cũng sến.
Đuôi mắt chú tiểu giật nhẹ: “Vậy thí chủ cứ đọc kinh tiếp đi.”
“Sư thầy ơi, cơm chay trưa nay nhớ để lại cho tôi một phần nhé.

À cơm hôm qua bị thanh đạm quá.”
Chú tiểu nghe mà suýt vấp bậc cửa vừa đi qua.

Trời phật ơi, cậu ta đến đây để đi tu hay đi nghỉ dưỡng vậy?
Bạch Chỉ tiếp tục cúi đầu đọc kinh thì điện thoại reo lên, ra là anh họ gọi tới.
“Chết rồi bé Điệu, bạn trai cũ cậu tới kìa.”
“Trần Hạo á?” Bạch Chỉ hoang mang.
“Không không, là cái anh đẹp trai chân dài sọc đó.

Úi mẹ ơi ngoài đời còn bô giai hơn trong ảnh, như bình hoóc-môn di động luôn ú ú!!!” Lâm Nghiễn không màng liêm sỉ, chỉ điểm Bạch Chỉ ngay cho đối phương.
Bạch Chỉ cúp máy, ngẩn người ra đó.

Triệu Bắc Hành đến tìm mình sao? Anh ấy sắp lấy vợ còn gì, sao biết mình ở Hàng Châu mà đến tìm? Tìm mình làm gì thế? 
Vô vàn câu hỏi bật lên trong đầu khiến Bạch Chỉ đần thối tại chỗ.
Triệu Bắc Hành bắt taxi đến gần chùa Tịnh Từ, hỏi thăm người qua đường liên tục, cuối cùng cũng tới được chùa.

Gặp chú tiểu trong chùa, anh vừa miêu tả vài câu chú tiểu đã biết ngay là ai.
“Mời thí chủ qua đây ạ.” Chú tiểu dẫn Triệu Bắc Hành vào sảnh.
Bạch Chỉ còn đương ngồi trên nền ôm điện thoại, cậu đang gọi lại cho Lâm Nghiễn hỏi xem Triệu Bắc Hành đến lúc nào, bây giờ đang ở đâu.
“Bạch Chỉ!” Triệu Bắc Hành đứng từ xa vừa thấy cậu đã đỏ bừng khóe mắt, gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên cậu.
Bạch Chỉ nghe tiếng vội quay đầu lại, giây phút ấy suy nghĩ đầu tiên trong cậu không phải là nhào đến ôm Triệu Bắc Hành, mà là phải bỏ chạy ngay lập tức.

Ahuhuhu anh Hành nhà mình trông hung dữ quá cha mẹ ơi!
Khổ nỗi cậu ngồi quỳ quá lâu nên tay chân tê mỏi, lúc đứng lên lảo đảo thế nào lại quỳ xuống, hành lễ luôn với Triệu Bắc Hành.
998: Bạch Chỉ kiểu: Giờ dập đầu một cái anh Hành có tha cho mình không nhỉ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận