Cục cảnh sát thành phố Nam Kinh nhận được điện thoại từ cục cảnh sát thành phố Cát Lâm thuộc tỉnh Cát Lâm, báo rằng Thẩm Thiên Việt, nghi phạm bỏ trốn vốn đang bị cảnh sát Nam Kinh truy nã, hiện đã sa lưới tại thành phố Cát Lâm.
Phân cục Cát Lâm yêu cầu cảnh sát Nam Kinh cử người đến áp giải nghi can này về Nam Kinh xét xử.
Nhiệm vụ này, đã rơi xuống trúng đầu hai anh sĩ quan Trần Bác Văn và Lý Sí.
Lý Sí bước ra khỏi văn phòng cục trưởng, vừa vào tới phòng làm việc chung cho mười mấy người, đã tức tối cởi nón vứt lên bàn, lao đến trước bàn Trần Bác Văn, quát tháo ầm ĩ: “Anh Trần, anh Trần, anh xem, chúng ta bị phái đi làm cái nhiệm vụ gì kìa?”
Lý Sí là một tay lính mới vừa được phân công đến cục này làm chưa bao lâu, tuổi chỉ chừng hai mươi hai, hai mươi ba, nhưng làm việc rất chăm chỉ, cũng rất có năng lực, chỉ là tính tình hơi nóng nảy, âu cũng là bệnh chung những người trẻ.
Trần Bác Văn nói: “Nhiệm vụ này thì làm sao, chẳng phải chỉ là đi công tác như mọi lần thôi ư, cũng đâu phải chưa từng bị phái tới những vùng xa xôi hơn đâu.
Lần này, không cần phải lên rừng xuống biển, xem như đỡ lắm rồi.”
Lý Sí cãi lại: “Em không nói cái đó, điều em muốn nói là, cái thằng Thẩm Thiên Việt đó, chẳng phải là bê-đê hay sao? Tởm muốn chết hà.”
Trần Bác Văn năm nay ba mươi tuổi, là một sĩ quan cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, người ta vẫn nói cái nghề cảnh sát càng làm lâu sẽ càng lõi đời, Trần Bác Văn này nếu không xét tới cái tính lười nhác, lại quá vô tâm vô tư, thì cũng có thể xem như một tài năng xuất chúng.
Trần Bác Văn lấy một cái kềm cắt móng tay ra, rồi vừa vân vê cái cằm lún phún râu của mình vừa thờ ơ đáp: “Thì làm sao nào? Dù sao với anh cũng chẳng nhằm nhò gì.”
Lý Sí bật cười, cũng xoa cằm đáp: “Đệt, trông anh em tụi mình đẹp trai lai láng thế này, lỡ đâu tên đấy muốn dùng mỹ nam kế hòng dụ dỗ em, thì em biết làm sao đây, là phụ nữ thì còn dễ đối phó, chứ mà đực rựa ấy à, thật chưa từng gặp phải bao giờ nha.” – Người này mày rậm mắt sáng, đúng thật là một anh chàng sáng sủa bảnh bao.
Trần Bác Văn ngáp dài mà rằng: “Tôi khuyên cậu, chớ có lo bò trắng răng.
Người đồng tính cũng không phải bạ đâu yêu đó đâu, nghe bảo bọn họ có thể nhận ra được mùi của đồng loại, bình thường sẽ chẳng đụng chạm tới traight, lại càng không phải nói tới straight mà làm cảnh sát.”
Lý Sí hiếu kỳ thắc mắc: “Straight là cái gì vậy?”
Trần Bác Văn cười khà khà đáp: “Đến straight mà cũng không biết à, thế thì cậu càng có quyền yên lòng, cất lại bộ lòng vào trong bụng đi.” – Anh nhấp một ngụm trà, rồi nhổ bã trà ra, tiếp đó lại bưng theo tách sang khu vực trà nước.
Vừa ra khỏi phòng, vẻ tươi cười trên mặt Trần Bác Văn liền biến mất.
Trần Bác Văn ngoài mặt nói cười vui vẻ là thế, nhưng sâu trong lòng, lại có nỗi phiền muộn có nói, cuộc hôn nhân giữa anh và Giai Mẫn, e rằng đã phải đi đến hồi kết rồi, Giai Mẫn đã có ý như vậy, mà mình cũng đã hứa với cô là sẽ cân nhắc kỹ.
Nói không chừng sau khi hoàn thành chuyến công tác này, cũng sẽ là lúc phải ra toà làm thủ tục mất thôi.
Bắt đầu từ khi nào, mà khoảng cách giữa hai người họ cứ ngày một xa dần?
Trần Bác Văn và Lý Sí xuất phát ngay sáng hôm sau, ngồi tàu cao tốc, đến chiều ngày kế tiếp là đã tới thành phố Cát Lâm.
Buổi sáng của một ngày sau đó, hai người đến cục cảnh sát thành phố Cát Lâm nhận người.
Mặc dù lúc trước đã xem qua hồ sơ của Thẩm Thiên Việt, thế nhưng đến khi tận mắt thấy cậu, Trần Bác Văn vẫn không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.
Cậu thanh niên ấy, trên người mặc loại trang phục thông thường gồm quần jean và áo sơ mi màu xám tro, bên ngoài khoác thêm áo denim xanh da trời, lặng im ngồi bên ô cửa sổ.
Không thể nói rõ ra được ở cậu ta có điều gì đặc biệt, chỉ là có cảm giác từng đường nét đen ra đen, trắng ra trắng, đặc ra đặc, loãng ra loãng, đậm ra đậm, nhạt ra nhạt, hệt như một bức tranh thuỷ mặc vậy.
Đen láy là đôi mắt của cậu, trắng ngần là gương mặt của cậu, đậm đặc một nỗi vô vọng, loang nhẹ trong đó là nỗi ưu thương, sâu đậm là vẻ nhẫn nhịn, nhàn nhàn lại là sự xa cách của cậu.
Cậu ngồi ở đấy, nếu không phải trên cổ tay còn ánh lên sắc bạc của đôi còng, hẳn người ta sẽ nghĩ đó chắc là một cậu học trò đang trong giờ chơi, ra đó ngồi thư giãn một tí, ngẫm nghĩ chút chuyện trong lòng, rồi sẽ lập tức đứng dậy quay về lớp học ngay thôi.
Từ lúc Trần Bác Văn tốt nghiệp học viện cảnh sát tới giờ, đã công tác trong ngành này được tròn mười năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải một nghi phạm khiến anh bất ngờ đến vậy.
Từ vẻ mặt của Lý Sí, Trần Bác Văn có thể nhìn ra được, cú sốc mà cậu trai tên Thẩm Thiên Việt này gây ra cho hắn còn lớn hơn anh nữa, bởi đây là một chàng trai trẻ đồng trang lứa với hắn, bề ngoài hầu như chẳng liên can gì tới cụm từ biến thái tởm lợm như trong hình dung của hắn ta cả, điều này không chỉ khiến cậu giật mình, hơn nữa còn phát cáu lên.
Lý Sí tức tối nạt nộ: “Thẩm Thiên Việt!”
Cậu trai trẻ kia liền quay mặt sang, cậu ngồi ở hướng ngược sáng, một nửa gương mặt được soi rõ, nửa còn lại chìm trong bóng tối, ánh nắng từ sau lưng rọi tới như mạ một lớp viền nhũ vàng óng lên người cậu, cậu đáp: “Hửm?”
Cậu ta làm như vừa nghe thấy tiếng gọi của mấy người bạn học hay người nhà, mà đáp: “Hửm?”
Giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo, sang sảng, Lý Sí nghe thấy thì càng bực bội hơn, tất cả chỉ vì thái độ ung dung bình thản ấy, hắn thét lớn: “Thẩm Thiên Việt, qua đây kí tên.”
Thứ cần ký là tờ trát bắt, Thẩm Thiên Việt đi sang, đặt bút ký lên đó, ngón tay cậu thon thon mảnh dẻ, tuy gầy guộc nhưng lại không lộ rõ mấy đốt ngón, cậu như còn đắn đo điều gì, ánh mắt cứ đảo tới đảo lui khắp tờ trát, giấy trắng mực đen ấy, từng câu từng chữ ấy, như in vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu, phản chiếu ra hai sắc trắng đen hoà quyện vào nhau, dệt nên một bức tranh ánh sáng chỗ đậm chỗ nhạt.
Lý Sí sốt ruột gõ ngón tay lên mặt bàn: “Lẹ lên, ký đi!”
Thẩm Thiên Việt định thần lại, nói: “Xin lỗi.” – Rồi nhanh chóng ký tên mình lên đó.
Ngay trong chiều hôm ấy, nhóm ba người bọn họ ra ga xe lửa Cát Lâm.
Tháng mười một ở vùng Đông Bắc, trời đã rét căm căm.
Trần Bác Văn quan sát Thẩm Thiên Việt đang đi cạnh mình, cậu ta ăn mặc thật phong phanh, đôi môi đã tái nhợt vì lạnh, song lại chẳng chút rụt rè.
Cả ba sóng vai cùng bước, trông như một nhóm bạn cùng đi du lịch với nhau vậy, ấy là trong trường hợp không có chiếc còng nào thít chặt lấy cổ tay Thẩm Thiên Việt.
Trần Bác Văn giúp cậu trùm một chiếc áo lên hai tay, che đi chỗ bị cùm lại, rồi cùng với Lý Sí lên xe lửa từ lối đi riêng, quay trở về thành phố Nam Kinh.
Ngay khoảnh khắc trước khi lên xe, Thẩm Thiên Việt ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua rừng người nhộn nhịp cùng tầng tầng lớp lớp những công trình kiến trúc, rồi lại phóng tầm mắt về phía chân trời với những cụm mây đen trĩu nặng, bất thình lình lên tiếng: “Nghe người ta nói, mấy bữa nữa, mặt sông Tùng Hoa sẽ bắt đầu đóng băng đấy.”
Lý Sí đi đằng sau xô cậu một cái: “Liên quan gì tới mày, chỉ e phần đời còn lại của mày cũng không có cơ hội được thấy đâu.
Lên xe mau.”
Thẩm Thiên Việt loạng choạng bước tới trước, sau khi đứng vững lại được, mới ôn tồn đáp: “Quả thật có liên quan tới tôi mà, nếu đóng băng rồi, thì anh ấy sẽ lạnh lắm.”
Lý Sí hỏi lại: “Ai lạnh cơ?”
Thẩm Thiên Việt cúi gằm mặt bước lên xe lửa.
Mười lăm phút sau, đoàn tàu ì ạch lăn bánh rời ga, thẳng tiến về thành phố Nam Kinh.
- Hết chương 1-.