Chặng Đường Áp Giải FULL


Chuyện đã qua sáu năm rồi, ấy vậy mà Thiên Việt vẫn nhớ như in cái cảm giác bàn tay ướt át lạnh tanh ấy chậm rãi và dịu dàng xoa nắn chỗ kín của mình, Thiên Việt bé bỏng, bị một luồng nhiệt cháy bỏng cùng xúc cảm bấn loạn ập đến quá đỗi đột ngột làm cho khiếp đảm đến mức chỉ dám nằm im re.

Cái cảm giác ấy, không phải đau, không phải ngứa, không phải xót, không phải sưng, cũng chẳng phải tê dại hay bất kì cảm giác nào mà cậu từng trải nghiệm qua, cậu quả thật, quả thật sợ phát khiếp luôn rồi, ban đầu chỉ dám khóc rấm rứt, tiếng nức nở nhỏ xíu mà dai dẳng, cứ như một chú mèo con tuyệt vọng loay hoay mãi trong mưa, không nơi nương tựa, mồ hôi tuôn đầm đìa, ướt đẫm cả vầng trán trơn mịn của cậu.

Đến khi đạt được cực khoái, Thiên Việt úp mặt xuống gối, bật khóc ngon lành.

Cậu co ro nằm đấy, không nhúc nhích, không tiếng động, chỉ có nước mắt chảy ròng ròng.

Từng giọt lệ ma sát đến mức hai gò má sưng rát lên.
Bàn tay to bè của thầy liên tục ve vuốt nơi cần cổ cậu, chất giọng trầm khàn êm dịu rót vào tai cậu như dòng nước chảy: “Không sao đâu, không sao đâu, bé Thiên Việt à, ngẩng đầu lên nào, không có gì phải sợ hết.

Đây là, chuyện hết sức, hết sức bình thường mà.

Trò có biết không? Thỉnh thoảng, thầy, cũng sẽ làm như vậy đấy.”
Nghe được câu nói sau cùng, Thiên Việt bàng hoàng đến mức quên cả rơi lệ, ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt sưng húp đỏ hoe đẫm nước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng tuổi đang ở trước mặt mình, trong một khoảnh khắc, cậu bỗng dưng nhận ra, ngay trong giây phút này, ông ấy, cũng chỉ là một người trung niên, một người đàn ông không hơn, nào có còn là người thầy mẫu mực nữa.


Ánh hào quang cũng như lớp mặt nạ của một nhà giáo từng chút một bị gỡ bỏ, để rồi, sau khi ông giúp cậu lau mình sạch sẽ, mặc quần áo lại đàng hoàng, ngồi vào bàn, thì ánh hào quang và lớp mặt nạ ấy lại từ từ xuất hiện trở lại, chậm rãi bao bọc lấy toàn thân người đàn ông này.
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa thầy và Thiên Việt bắt đầu nảy sinh vài thay đổi rất tinh tế.

Vào những lúc nghỉ giải lao hoặc sau giờ học, bàn tay của thầy sẽ bắt đầu lần mò sờ soạng lên mặt cậu một cách mất tự chủ, kế đó sẽ là lên thân thể còn trẻ trung non nớt của cậu, Thiên Việt ngày càng quen thuộc với thứ cảm giác lửa nước đan xen này, cậu đã biết, cảm giác ấy, được gọi là khoái cảm.

Cậu dần dần trở nên thích thú với thứ cảm giác ấy, vẫn sợ đấy chứ, nhưng rồi, lại không nén được nỗi chờ mong.

Đôi lúc thầy lại còn dùng đôi môi khô khốc mà ấm áp của mình hôn lên vầng trán cậu, chóp mũi cậu, cần cổ cậu, có mấy lần, môi thầy day dứt lướt qua bờ môi Thiên Việt, như là muốn chạm đến, song lại rụt rè lẩn tránh.
Gương mặt thầy kề sát bên cậu, Thiên Việt có thể thấy rõ được nỗi bi thương và khắc khoải in hằn trên đó.
Kì thật, cậu cũng đã lờ mờ nhận ra rằng, giữa mình và thầy giáo đang tồn tại một mối quan hệ bất chính, mà cũng sẽ không kéo dài lâu đâu, lại còn hết sức mong manh, biết vậy nhưng cậu vẫn cố ỷ lại vào loại quan hệ này, như con thiêu thân nhỏ bé, bị mê hoặc bởi tia sáng ấm áp mà yếu ớt ấy.
Rốt cục cũng đến rồi, cái ngày mà thầy giáo nói với cậu rằng, trò Thiên Việt, thầy phải nói lời tạm biệt với trò rồi, thầy sẽ về dạy cho một trường trung học ở Thường Châu, cũng là quê thầy, thầy đã nhờ vả một người bạn, sau này, cậu ấy sẽ dạy phụ đạo cho trò.
Thiên Việt ngây dại ra.

Thầy ôm cậu vào lòng, vỗ về lưng cậu để trấn an.
Thiên Việt nói, thầy ơi, đừng đi có được không?
Thầy đáp, không đi không được.

Ngày thầy ra đi, lần đầu tiên Thiên Việt biết đến hai chữ cúp học.
Hôm đó cũng là một ngày âm u ẩm ướt Thiên Việt đứng trước cửa căn nhà ọp ẹp của thầy, cổng vào đã bị khóa kín, trên mặt đất nhầy nhụa bùn lầy trong sân, vẫn còn sót lại những món đồ dùng đã cũ bị vứt bỏ.

Bốn bề sực nức mùi mưa, nồng đượm khắp cả đất trời, đến mức tưởng như có thể ngưng tụ lại thành giọt và rơi xuống.
Khoảnh khắc ấy, Thiên Việt có cảm giác, mình chẳng khác nào những món đồ cũ kĩ, bị bỏ lại giữa đống bùn kia.

Miệng cậu hé ra, tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng, hơi nước dấp dính tràn vào chật căng buồng phổi, ám ảnh cậu trong suốt năm học cuối cùng của thời cấp ba.
Mãi về sau, Thiên Việt mới hiểu được, vì đâu mà thầy phải ra đi.
Ông ấy sợ khi đã sa lầy, thì sẽ ngày một lún sâu hơn.
Thế nhưng, chung quy vẫn là lỗi lầm của định mệnh, chung quy vẫn là lỗi lầm không tránh được, chưa hết, kể từ khi ấy, cậu lại mắc phải hết sai lầm này đến sai lầm khác.
Sau khi Thị Dĩ Thành hỏi câu đó, lâu thật lâu sau cũng không nghe thấy tiếng Thiên Việt đáp lời, chỉ thấy cậu thẫn thờ ngồi đấy, mới vội nói: “Không muốn kể thì xem như anh chưa hỏi gì đi, em đừng nghĩ ngợi chi hết.

Nào, mau nếm thử món chè đậu đỏ đậu phộng do anh làm nè.

Anh có cho muối nở vào nữa, chín nhừ luôn rồi.”

Thiên Việt định thần lại, cười cười nói: “Cũng không phải em muốn giấu, có phải câu chuyện thương tâm cảm động gì đâu chứ.

Thật ra là, hồi học phổ thông, có một người thầy dạy kèm cho em, bây giờ nhớ lại, chắc có lẽ khi đó em đã thầm mến thầy ấy.”
Giọng điệu qua loa, hời hợt, như thể muốn gạt đi hết một thời niên thiếu dĩ vãng với bao xót xa bẽ bàng.
Song thật ra, chính Thiên Việt mới là người hiểu rõ hơn ai hết, trên thực tế, sở dĩ cậu không thể thích con gái, cũng không hoàn toàn là do vị giáo viên này.
À, trên thực tế, hoàn toàn không phải như vậy.
Chỉ là, sự thật như vầy, thử hỏi Thiên Việt làm sao để nói ra đây.
Dĩ Thành múc chè đưa cho Thiên Việt, Thiên Việt nếm thử một miếng, bất chợt bật cười trêu ghẹo: “Ái chà chà, anh thế này mà lại không thích phụ nữ, quả thật là tổn thất lớn cho các cô ấy đấy.”
Mặt Dĩ Thành đỏ như gấc, anh nói: “Nếu em thích, anh sẵn sàng nấu cho em mỗi ngày mà.”
Nấu đến hết đời luôn cũng được.

Thị Dĩ Thành nghĩ, chỉ cần em bằng lòng, Việt Việt, chỉ cần em bằng lòng.
Nhưng lời này, anh lại không nói ra.
Thiên Việt nói: “Ở với anh riết em trở nên kén chọn trong việc ăn uống luôn thì biết làm sao?”
Dĩ Thành vò đầu cậu, cười khà khà.
Dĩ Thành nói, Việt Việt, mới ăn khuya xong liền bám rịt lấy cái tivi là không tốt đâu, đứng lên đi lại vận động chút đi, em có muốn, ra ngoài tản bộ không?
Thiên Việt nằm ườn ra ghế sô pha: “Đại ca à, đêm hôm khuya khoắt, tản bộ ư? Cả ngày hôm nay anh chạy long nhong ngoài suối Trân Châu còn chưa đủ mệt à? Ôi chao, lẽ nào anh sợ có bụng bia? Yên tâm đi, vụ đó thì, đợi sau ba mươi tuổi hẵng lo cũng chưa muộn đâu.

Mau lại đây ngồi đi.”

Dĩ Thành ngồi xuống cạnh Thiên Việt.

Lẳng lặng ngắm nhìn cậu.
Thiên Việt nghĩ, con người đúng là tham lam, giống như những người đi đường giữa lúc trời có bão tuyết, sẽ cảm thấy luyến lưu nhiệt độ tỏa ra từ đống lửa ven lề, vội đưa tay ra sưởi ấm, sau đó, ôm theo sự ấm áp ấy trong lòng mà tiếp tục lên đường.

Kỳ thật đây lại là điều tối kỵ, chút ấm áp nhất thời ấy, sẽ chỉ làm giảm đi sức đề kháng của bản thân trước giá rét mà thôi.
Vì đâu, mà biết bao người đều như thế cả, sẵn sàng tham bát bỏ mâm, chỉ bởi vì thứ khát vọng ấy đã ngấm sâu vào máu thịt, đến mức tuyệt vọng thôi sao.
Thiên Việt nghĩ, ba tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.

Sự tử tế của Dĩ Thành, đều là dành cho Việt Việt cả, chứ không phải cho Tô Tô, sẽ có một ngày, anh ta phát hiện ra rằng, kỳ thật Việt Việt đã biến thành Tô Tô mất rồi, khi đó thì anh ta sẽ đòi lại toàn bộ sự tử tế ấy thôi.
Thế nên giờ đây, hãy tranh thủ lúc anh vẫn còn chưa hay biết gì, mà cất giữ vào lòng những điều tốt đẹp đã lấy trộm được trong quãng thời gian mà mình đang đánh cắp này đi.
Thiên Việt chậm rãi kê đầu lên chân anh: “Nè, mau cù lưng cho em đi, mau cù lưng cho em đi.”
Dĩ Thành luồn tay vào trong áo Thiên Việt, từ tốn cù nhè nhẹ lên tấm lưng với làn da căng mịn nhưng gầy guộc của cậu.

Trong mắt anh, Việt Việt của anh, đã thật sự quay trở lại rồi.
Anh bất ngờ dụi đầu lên lưng Thiên Việt, cách một lớp áo len hít hà lấy hương vị trên người cậu, chỉ một tích tắc, rồi rời đi ngay, mặt anh nóng rực lên, tim đập bang bang.
- Hết chương 11-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận