Thiên Việt bảo, Dĩ Thành Dĩ Thành, tụi mình làm đi.
Cậu kéo lấy tay Dĩ Thành, lòng bàn tay nóng hổi, song ngón tay lại lạnh như băng.
Trên mặt cậu, lại xuất hiện nụ cười ngả ngớn mơ hồ như cái hồi Dĩ Thành vừa tìm thấy cậu, song trong mắt lại có lửa và nước đang giao hòa, tựa hồ toàn bộ linh hồn cậu đang phải vùng vẫy giữa ngọn lửa và dòng nước này, muốn nói mà chẳng nên lời, muốn hét mà chẳng nên tiếng.
trông đến là xót xa vô ngần.
Anh chủ động nắm lại bàn tay nóng lạnh đan xen của cậu, nói: “Việt Việt, trong lòng em có chuyện gì không vui sao? Cứ nói anh nghe đi, anh sẽ ở đây lắng nghe mà.” – Anh từ tốn ôm chầm lấy Thiên Việt.
Con tim Thiên Việt được vỗ về bởi giọng nói hiền hòa đó, ngọn lửa kia từng chút từng chút một lụi tàn dần, mờ nhạt dần.
Cậu gác cằm lên vai Dĩ Thành, dụi dụi vào đó, rồi ngồi xuống, cười nhạt: “Cái gì mà vui với chả không vui, chẳng có chuyện gì buồn hết, là em đang gạ tình anh đó thôi, đồ ngốc nhà anh sao lại không nhìn ra nhỉ?”
Dĩ Thành cũng cười hề hề: “Không có gì buồn lòng là tốt rồi, hì hì.”
Thiên Việt khẽ khàng đẩy Dĩ Thành ra, với lấy ly nước chỉ còn non nửa trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường định uống, Dĩ Thành bèn ngăn lại: “Xem em kìa, lại uống nước lạnh rồi.”
Nói đoạn, anh bỏ ra ngoài, rót một cốc nước nóng mới.
Thiên Việt nhận lấy, giữ trong lòng bàn tay, áp những ngón tay lên để sưởi ấm, miệng lại bảo: “Nhưng cũng lạ thật nha.”
Dĩ Thành hỏi: “Gì mà lạ?”
Thiên Việt cười đáp: “Chẳng phải anh thích con trai sao? Thế nào lại không hề xiêu lòng trước sắc đẹp của em?”
Dĩ Thành đỏ mặt, song vẫn nghiêm túc đáp: “Việt Việt, thật ra thì, anh… vẫn… chưa từng làm chuyện đó với ai cả.”
Thiên Việt phụt hết cả ngụm nước trong mồm ra, văng đầy lên người Dĩ Thành, Thiên Việt sặc nước ho sù sụ, Dĩ Thành không chút nề hà, chỉ lau mặt qua loa, rồi lại lo vươn tay tới chầm chậm vuốt lưng cho cậu, Thiên Việt chật vật thở hào hển, rồi đưa tay lên, dùng mu bàn tay gạt đi những giọt nước đọng trên gương mặt Dĩ Thành.
“Xin lỗi, xin lỗi anh Dĩ Thành.
Em không phải cố ý đâu, không phải em cười nhạo gì anh đâu.
Chỉ là…”
Dĩ Thành xoa xoa đầu cậu: “Anh biết, anh biết, Việt Việt.
Kỳ thật, chẳng phải anh muốn tĩnh tâm tu luyện hay theo chủ nghĩa khắc kỷ gì cả.
Chỉ là anh cho rằng, cái chuyện này, phải là hai người yêu nhau thì mới nên làm.
Anh trước giờ, vẫn luôn nghĩ như vậy.
Chắc cũng nhờ anh từng đi lính, nên mới rèn được ý chí kiên cường của quân nhân ấy mà.”
Thiên Việt cúi gằm mặt: “Hẳn là anh đang chờ đợi một người thật sự xứng đáng với tình yêu của mình nhỉ.
Mẫu người như anh, quả là hiếm thấy.”
Trên mặt cậu, vụt thoáng qua một nỗi tiếc nuối, dường như cậu biết, thứ muốn nắm giữ, là thứ mà cậu không thể nắm giữ được, mà cũng chẳng có tư cách gì để giữ lấy cả.
Cậu ngồi trên giường, hai tay chống sau lưng, nhanh nhẹn mà thẳng thắn hỏi một câu: “Thế, nếu sau này, anh gặp được tình yêu đích thực của đời mình rồi, anh định sẽ làm sao?” – Cậu đột nhiên híp mắt lại, xét nét anh từ trên xuống dưới – “Có lẽ nào… À há…” – Cậu chậm rãi cắn lấy môi, đầu thì gục gặt.
Mặt Dĩ Thành lúc này đã đỏ như gấc rồi, làm như máu trong người đều dồn lên đó hết vậy, anh vờ ho húng hắng: “Chuyện đó… Chuyện đó, về mặt lý thuyết, thì anh cũng có tìm hiểu qua rồi.”
Thiên Việt buông lỏng hai tay, thả người ngả về sau, đáp xuống giường, kéo gối qua che mặt lại, hai vai run lên bần bật, từ dưới gối phát ra tiếng cười rúc rích.
Dĩ Thành lay người cậu, “Nè, Việt Việt, coi chừng ngộp thở đấy.”
Anh thò tay tới kéo chiếc gối che mặt cậu ra, “Này.”
Bên dưới chiếc gối, là một Thiên Việt đang nhoẻn miệng cười toe toét, còn đâu nỗi ưu thương nhàn nhạt tựa khói sương của ngày thường.
Hệt như linh hồn của đứa trẻ từ rất nhiều năm trước, nấp phía sau cánh cửa dày cui nọ, nở nụ cười giống hệt khi xưa, lặng lẽ lú đầu ra.
Thiên Việt vừa cười vừa nói: “Anh Dĩ Thành, khục khục khục, đừng nóng giận.
Em không có cười nhạo anh đâu.”
Dĩ Thành ngắm nhìn cậu, từ tốn đáp bằng giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Không đâu, anh không có giận em.
Nếu mà, có thể khiến em thật lòng cảm thấy vui vẻ, thì anh sẵn sàng làm trò hề cho em xem đến hết đời này, Việt Việt.”
Nụ cười từ từ tắt ngấm trên môi Thiên Việt, cậu nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng, “Thị Dĩ Thành,” – cậu nói – “Đừng tốt với em quá.
Xin anh đừng tốt với em quá như vậy.”
Dĩ Thành gãi đầu một cách ngờ nghệch.
Thiên Việt nói tiếp: “Em chịu không nổi đâu.”
Dĩ Thành nói: “Hầy, Việt Việt à, em…”
Lúc này Thiên Việt đã đứng thẳng dậy: “Nè, chẳng phải anh nói có cháo sao? Cháo anh nấu, chắc khét lẹt luôn rồi nhỉ?”
Nói đoạn cậu ra ngoài, khép cửa lại.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng, ngăn cậu lại, cũng giam cả anh lại.
Đến tối, Thị Dĩ Thành nằm trên giường, lúc lim dim sắp ngủ, thì cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Thiên Việt bước vào.
Dĩ Thành còn chưa kịp hỏi gì, cậu đã chui tọt vào trong chăn, nằm đưa lưng về phía Thị Dĩ Thành, Dĩ Thành nghe thấy giọng cậu nghèn nghẹn, như đang bị cảm.
Cậu nói: “Anh Dĩ Thành, tối nay em ngủ ở đây với anh nhé, chỉ một đêm này thôi.”
Dĩ Thành ôm lấy cậu từ phía sau, cảm nhận những rung động tinh tế nhất từ tận xương tủy, lòng anh chất chứa muôn ngàn điều muốn nói, từ lúc vừa tìm thấy Thiên Việt tới giờ, những lời ấy, đã bắt đầu lắng đọng lại trong tim anh, ngày lại qua ngày, song lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, nên bắt đầu nói từ đâu đây?
Anh chỉ có thể nói: “Được thôi Việt Việt, được mà.”
Thiên Việt an tĩnh nằm cạnh anh, hơi ấm sát bên người tựa như từng đợt sóng vỗ, không ngừng thanh tẩy tâm hồn cậu.
Cậu có cảm giác bản thân bị chia ra thành hai con người nho nhỏ, một đứa khuyên, cứ vậy đi, mày cứ nói ra hết sự thật, rồi để anh ta quyết định xem có cho mày tiếp tục ở lại hay không.
Đứa còn lại can ngăn, thôi khỏi đi khỏi đi, đã không thể ở thì muốn cũng chẳng ở nổi, thôi thì tới đâu hay tới đó, những tháng ngày hạnh phúc này, đánh cắp được ngày nào hay ngày ấy vậy.
Thiên Việt nghĩ, hoá ra chính mình, chẳng qua cũng chỉ là một tên trộm nhát gan chỉ biết trộm lấy tình cảm mà thôi.
Kể đến đoạn này, Thiên Việt bỗng ngưng bặt, quay sang ngắm nhìn phong cảnh đang lướt nhanh ngoài cửa sổ, từng ngày từng ngày trôi qua, đến khi kể lại, không ngờ cũng chỉ mất một lúc ngắn ngủi mà thôi, toàn bộ mọi tránh né lẫn thăm dò, toàn bộ những đợi chờ lẫn ngóng trông, toàn bộ những chở che lẫn quan tâm, toàn bộ những dịu dàng lẫn ấm áp, đều vẫn đang bày ra ngay trước mắt đây này, đều vẫn đang ngự trị trong trái tim đây này.
Nụ cười của Dĩ Thành vẫn luôn hiển hiện trước mắt đây này, những lời Dĩ Thành nói vẫn đang văng vẳng bên tai đây này.
Ấy vậy mà đó lại đều là những chuyện đã xảy ra từ cách đây lâu rất lâu rồi ư? Không ngờ giờ đây đã cách nhau xa rất xa rồi ư?
Trần Bác Văn quan sát gương mặt nhìn nghiêng xương xương của Thiên Việt, vẻ bi ai nhuốm đầy trên đó khiến anh bàng hoàng tột độ.
Chỉ một thoáng ngẩn ngơ, nét mặt đau thương của Thiên Việt gần như in chồng lên nét sầu thương trên gương mặt Giai Mẫn.
Chợt nhớ tới chính mình mỗi khi gặp phải chuyện buồn phiền hay thất bại trong công việc, là lại hằn học trút lên Giai Mẫn, nhớ tới chính mình hết đêm này qua đêm khác, vin vào cái cớ muốn giải tỏa áp lực trong công việc, để thà rằng lêu lổng khắp các nhà hàng quán bar chứ chẳng chịu về nhà, nhớ tới chính mình ngày lại qua ngày, càng lúc càng trở nên chẳng giống mình nữa rồi, nhớ tới ánh mắt kinh hoàng như chú hươu non mắc bẫy của Giai Mẫn, nhớ tới lời Giai Mẫn đã nói, rằng chúng ta có thể nào đừng cãi nhau nữa không, chúng ta có thể nào vui vẻ chung sống với nhau được hay không.
Theo từng lời kể của Thẩm Thiên Việt, những tháng ngày hai vợ chồng cùng chung sống hòa thuận ấm êm khi xưa, dường như đang chậm rãi trải rộng ra trước mắt anh, từ chỗ phai nhạt tới mức thành bạc phếch mà nay lại dần dần một lần nữa khoác lên mình sắc màu sống động của ngày xưa ấy.
Anh bất ngờ lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Tay cậu, có đau lắm không?”
Thiên Việt ngây ra một hồi mới hiểu ý anh ta muốn nói gì, sau đó bình thản cười đáp: “Không sao, chỉ có hơi tê thôi.”
Trần Bác Văn lôi chìa khoá ra, Lý Sí thình lình giằng lấy, mở khóa còng tay cho Thiên Việt, cho cậu vận động cổ tay một chút, rồi sau đó, còng cậu lại ở một góc thấp hơn.
Thiên Việt lộ ra vẻ mặt như một đứa trẻ, cậu cúi đầu ngắm nghía tay mình, rồi ngước lên nhìn nhìn hai chàng cảnh sát, kế đến lại nhoẻn miệng cười.
Lý Sí phát hiện ra, hàm răng cậu trắng tinh, be bé, từng chiếc rõ ràng, song không được đều cho lắm, ở góc trên bên trái, có một chiếc mọc lệch, nhòn nhọn, thỉnh thoảng khi cậu cười tươi hết cỡ sẽ để lộ ra, những lúc đó trông cậu ngây ngô như một đứa con nít.
Thiên Việt bỗng dưng nói: “Mấy anh có thích xem pháo hoa không?”
Hai anh cảnh sát trố mắt ra nhìn cậu.
Thiên Việt nói: “Nói thật thì, chẳng có đợt pháo hoa nào đẹp được như pháo hoa của năm đó cả.”
Vào năm ấy, trong đêm ấy, từng đợt pháo hoa, tràn lan khắp đất trời, sáng rực cả không trung, tưởng chừng như sẽ lưu lại mãi mãi vậy.
- Hết chương 16-.