Dĩ Thành ghì chặt lấy cậu, cậu nhóc đã không ngừng lởn vởn trong từng giấc mơ của anh suốt ngần ấy năm trời, cậu nhóc lúc nào cũng mỉm cười bẽn lẽn trong kí ức anh, cậu nhóc luôn ngập ngừng, loay hoay dưới cái bóng của nỗi ám ảnh trong quá khứ, giờ phút này đây đang nép vào lòng anh.
Chân thực, và ấm áp, để anh phải xót xa đến vô ngần.
Thời điểm cả hai cùng ngã lên giường, đầu Thiên Việt bị cụng nhẹ vào thành giường, Dĩ Thành sợ xanh mặt, hỏi một tràng, Việt Việt, Việt Việt, em không sao chứ, vẫn ổn cả chứ.
Thần trí Thiên Việt trở nên mê muội vì cồn, nhưng con tim lại thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Cậu có thể cảm nhận được bàn tay to bè của Dĩ Thành đang dịu dàng giúp cậu xoa xoa chỗ đau, miệng thì xuýt xoa thổi cho bớt đau.
Làn hơi nóng ấm, phảng phất mùi cồn, phả vào trong tai, cảm nhận được những nụ hôn của anh, rải chi chít khắp màng tang, chân mày, rồi lướt dần xuống cằm, xuống cổ.
Thiên Việt nghĩ, cậu sẽ vĩnh viễn nhớ mãi ngày hôm đó, nhớ đôi môi cháy bỏng của Dĩ Thành, đôi tay cũng nóng rực y như thế, cùng với cảm giác khi chúng lướt trên da thịt cậu bằng một cách gần như là thành kính, nhớ đến cánh tay anh từ đầu chí cuối đều hơi chống lên, ghi nhớ tư thế chở che ấy của anh.
Tư thế này, đã ghi tạc sâu vào miền ký ức của cậu, rõ rệt như mới, đó là dấu hiệu chứng tỏ rằng đời này cậu vẫn còn được yêu thương, là dấu vết mà Dĩ Thành đã in hằn lên người cậu.
Cậu vẫn thường nghĩ, giá như, ngày hôm ấy cậu đã không vì chút băn khoăn trong lòng mình mà hiểu lầm Dĩ Thành, thì biết đâu chuỗi ngày hạnh phúc của bọn họ sẽ kéo dài thêm chút nữa?
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, từ trong khung cảnh lờ mờ mà Thiên Việt nhìn thấy, gương mặt Dĩ Thành dần dần hiện ra, dần dần rõ ràng hơn.
Ngay sau đó chỉ thấy một màu đỏ ửng dần lên, từng chút một lan ra khắp mặt anh, thật quá sức diệu kỳ, Thiên Việt cứ thế ngẩn ngơ ngước nhìn.
Để rồi sau đó, cậu chui ngược trở vào trong chăn bật cười không thành tiếng, mặt cứ rúc vào giữa tấm chăn mềm mại đã phần nào cũ sờn kia dụi lấy dụi để.
Dĩ Thành với tay sang, vuốt ve mái tóc Thiên Việt, hỏi, “Việt Việt, em… em vẫn ổn chứ?”
Thiên Việt ló đầu ra khỏi chăn, giương đôi mắt trong veo, với hai tròng đen trắng rõ ràng lên, ngắm Dĩ Thành đắm đuối, đoạn, mới liếc ra chỗ khác, nhưng thật ra lại vẫn cố giữ cho hình bóng anh trong tầm mắt mình lâu thật là lâu.
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, anh…anh…”
Thiên Việt nói: “Anh… Anh cái gì cơ?”
Dĩ Thành nói: “Anh… Chuyện đó….”
Thiên Việt nói: “Anh, ờ thì, anh rất giỏi, ừm… liên hệ từ lý luận đến thực tiễn”
Mặt Dĩ Thành lại càng đỏ gay gắt hơn, Thiên Việt mỉm cười áp tay lên đó, nói: “Sáng nay chúng ta ăn trứng luộc đi.”
Dĩ Thành nhìn Thiên Việt, cho dù đã trải qua một đêm vừa say sưa trong men rượu, lại ngập ngụa trong men tình, thì trông cậu lúc này vẫn cứ tinh khiết như dòng suối mát lành, anh nhìn nếp nhăn nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày cậu, nhọc nhằn dịch chuyển phần dưới cơ thể.
Dĩ Thành nói, xin lỗi.
Việt Việt, xin lỗi.
Thiên Việt ngây ra như phỗng, sao cơ? Cậu hỏi.
Dĩ Thành lại nói, xin lỗi.
Về sau, Dĩ Thành có nói, anh đúng là một đứa miệng lưỡi vụng về mà, em nói xem lúc đó anh mắc gì lại đi nói ra câu đó thế không biết?
Thiên Việt gác cằm lên vai Dĩ Thành, cười đáp, em không trách anh.
Khi đó, trong lòng em vẫn còn khúc mắc chưa được giải tỏa.
Dĩ Thành nói: Anh quả thật rất trì độn, Việt Việt em có từng gặp qua người nào cù lần như anh không chứ?
Thiên Việt cười rinh rích đáp, đúng thật là chưa từng.
Lúc Thiên Việt bước ra khỏi phòng, Dĩ Thành đang bận rộn chuẩn bị điểm tâm.
Vị trí của ngôi nhà này, không được đắc địa cho lắm, cũng chỉ có lúc sáng sớm thế này mới được hưởng chút xíu ánh mặt trời mà thôi.
Nắng tháng mười, vàng ruộm trông đến là hiền hòa, ấm cúng, khi tia nắng rọi lên người Dĩ Thành, Thiên Việt đã nghĩ, thật ra anh ấy là một người rất ấm áp, loại ấm áp ấy, khiến người ta không kìm nổi ý muốn được nép sát vào, ánh hào quang ấy, không chói lóa, nhưng vẫn đủ để soi sáng sinh mệnh người khác.
Thật là tuyệt.
Thật là tuyệt vời xiết bao.
Dẫu biết rằng hơi ấm ấy của anh, ánh sáng ấy của anh, chỉ dành riêng cho một Thẩm Thiên Việt mãi luôn hồn nhiên trong sáng, trong trái tim anh, ấy vậy nhưng cậu vẫn cứ muốn được ghé lại gần, hưởng chút hơi ấm, mượn chút ánh sáng.
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, anh vừa nhận được điện thoại từ công ty, e rằng chuyến này anh phải tự mình cầm lái rồi, đến thành phố Uẩn ở Sơn Đông.”
Thiên Việt nói: “Chà, đến Lương Sơn Bạc à.
Không phải anh là chủ cả ư? Sao vẫn phải đích thân ra trận vậy?”
Dĩ Thành gãi đầu đáp: “Chủ gì đâu chứ? Cả công ty chỉ có vài mống.
Ai cũng bận hết thì anh đành lãnh nhiệm vụ làm tài xế thôi.”
Thiên Việt cười nói: “Đi đường nhớ cẩn thận nhé, bác tài.”
Sau khi Dĩ Thành xuống dưới lầu, làm như có cảm ứng tâm linh hay sao ấy, mà bỗng dưng quay đầu lại, ngước lên nhìn.
Quả nhiên trông thấy Thiên Việt, đang tựa người vào thành ban công dõi theo anh.
Gương mặt Thiên Việt, được bao phủ trong nắng sớm, mỉm cười tủm tỉm, vẫy tay chào anh.
Dĩ Thành nghĩ trong bụng, mình thật sự yêu em ấy, thật sự rất yêu.
Ba ngày sau, lúc Dĩ Thành trở lại, việc đầu tiên anh làm là bắt liên lạc với Thiên Việt, gọi điện về nhà không ai nghe máy, di động của Thiên Việt cũng khóa máy.
Dĩ Thành bắt đầu thấp thỏm trong lòng, bàn giao qua quýt rồi tức tốc chạy về ngay.
Ở nhà, không thấy bóng Thiên Việt đâu.
Dĩ Thành chạy xuống tầng trệt, chạy vào trong khu nhà, tại một góc của khu nhà cũ kĩ, có một cánh cửa gỗ mục nát.
Phía sau cánh cửa ấy, là một ngọn đồi nho nhỏ, cây cối mọc sum sê đầy khắp.
Chính ở nơi đó, Dĩ Thành đã bắt gặp Thiên Việt.
Ngay trong tích tắc ấy, anh chợt ứa nước mắt, anh chạy băng băng qua hết mọi chướng ngại, đi qua hết tám năm trời xa cách, bước vào trong hồi ức mà anh vĩnh viễn không thể nào quên được.
Cả người Thiên Việt, đang vắt ngược trên cánh cửa gỗ ấy, mắt cậu nhắm nghiền, hai cánh tay buông thõng, khẽ khàng đu đưa qua lại.
Dĩ Thành chợt nhớ về thời thơ ấu, trong viện nghiên cứu của bọn họ, cũng có một cánh cửa gỗ như thế này, có điều nó cao hơn cái này một chút, bề ngang cũng rộng hơn.
Cực kỳ khó tìm, đó là căn cứ bí mật của anh và Thiên Việt.
Gần đấy có một tòa nhà nhỏ màu trắng, nghe đâu lúc trước là nhà của một chuyên gia người Nhật, sau này chỗ đó lại bị đồn là có ma, rằng buổi tối sẽ trông thấy một người đàn bà mặc kimono, đi tới đi lui bên trong.
Bọn trẻ trong viện, rất ít đứa nào dám lại gần tòa nhà đó, vậy nên mặc dù Việt Việt rất thích cánh cửa gỗ ấy, nhưng lần nào cũng mè nheo đòi Dĩ Thành phải đi cùng mới dám ra đó chơi, song cũng nhờ vậy mà nó trở thành một nơi rất thanh tịnh.
Dĩ Thành còn nhớ, Thiên Việt thích nhất là trèo lên cánh cửa ấy, sau đó, từ bên trên cậu sẽ dốc ngược cả người xuống, giang hai cánh tay ra, nhắm tịt mắt lại, sau đó, chậm rãi đong đưa.
Trong cái thế giới mà vạn vật đều bị đảo lộn ấy, Thiên Việt vẫn luôn khát khao được mọc cánh bay đi.
Hơn nữa, cậu biết rằng, kể cả khi mình bất cẩn ngã xuống, thì cũng sẽ có một vòng tay sẵn sàng đỡ lấy cậu, bảo bọc cậu.
Đó là một thế giới tí hon chẳng chút hiểm nguy được tạo dựng nên bởi tình bạn ấm áp của anh trai nhà bên.
Chỉ là, cậu của khi ấy, vẫn còn quá nhỏ, chưa thể ý thức được tình ý ẩn giấu bên trong tình bạn ấm áp ấy.
Có một lần, cậu thật sự trượt chân té xuống, Thị Dĩ Thành lập tức ôm gọn lấy cậu.
Lúc cặp kính của cậu tuột khỏi sống mũi, Dĩ Thành bèn trêu: “Ồ, giờ thì anh đã hiểu tại sao em cứ sợ người ta đụng vào mắt kính của mình rồi.
Em sợ người ta thấy được, gương mặt thật còn xinh hơn bé gái của mình phía sau cặp đít chai này, đúng không nào?”
Lúc bấy giờ, Việt Việt giận ghê gớm luôn, làm anh phải dỗ dành rất lâu cậu mới chịu nguôi.
Dĩ Thành bước tới, ôm Thiên Việt xuống khỏi cửa như những ngày thơ bé.
Thiên Việt giật thót mình, lúc mở choàng mắt ra trông thấy gương mặt đẫm lệ của Dĩ Thành, cậu cả kinh vội hỏi: “Anh làm sao thế?”
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, từ giờ xin em đừng chối nữa.
Em chính là Việt Việt, là Việt Việt của anh.”
Thiên Việt nói: “Ái chà, là tại em diễn giống quá hay sao? Em thấy mình thừa sức đoạt giải Oscar luôn rồi đó.”
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, anh đã kể với em rất nhiều rất nhiều về chuyện hồi nhỏ của mình, thế nhưng” – Anh chậm rãi thốt ra từng câu từng chữ một – “Chỉ riêng có chuyện này, chỉ riêng có thói quen này của em, là-trước-giờ-anh-chưa-từng-kể.”
- Hết chương 18-.