Chặng Đường Áp Giải FULL


Dĩ Thành đi rồi, hai mẹ con mới nhạt nhòa nước mắt ngồi lại với nhau.
Ngoài cửa chợt có tiếng gõ khe khẽ.

Chị cứ ngỡ là Dĩ Thành đã biết ăn năn hối cải rồi nên quay lại để nhận lỗi với mẹ, quáng quàng chạy ra mở cửa, nào ngờ bước vào lại là một người đàn ông tuổi ngoài ba mươi, khuôn mặt hao hao Dĩ Thành.
Là Dĩ Cương, anh trai của Dĩ Thành.
Dĩ Cương hỏi: “Ái chà, con bé này, mày cũng về thăm nhà à? Mẹ đâu?”
Dọc đường vào nhà anh cứ gọi miết, mẹ, mẹ ơi, vào tới buồng trong, liền hỏi thăm tía lia: “Mẹ ơi, con về rồi nè.

Mẹ, bánh bột hôm bữa mẹ làm có còn không? Nếu còn thì cho con thêm một ít đi, hôm bữa vợ con ăn cứ khen lấy khen để đấy.”
Lửa giận trong người chị lại được dịp bùng lên, chị sấn lại chỗ Dĩ Cương mà mắng: “Cái đồ mê vợ này, trong mắt chỉ biết có vợ con mà thôi, ở nhà có xảy ra chuyện gì anh cũng chẳng hề để tâm tới, uổng công bố tối ngày cứ lấy cớ anh là con trai trưởng, từ nhỏ đã hay thiên vị cho anh rồi, mấy thằng con trai nuôi lớn thì được tích sự gì chứ?”
Dĩ Cương bị mắng một tràng tối tăm mặt mày thì ngớ người ra, đoạn mới làu bàu phản bác: “Con ranh này, anh đã làm gì đắc tội với mày hử? Chẳng phải mày cũng đã sinh một thằng con trai đó thôi? Cần gì mày phải nói, trong nhà có chuyện gì, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa tao cũng sẽ giải quyết cho bằng được mà!”
Chị đáp: “Cũng không mượn anh phải lên núi đao xuống biển lửa đâu, trước mắt chỉ có một chuyện tương đối là rắc rối đây, mọi người cùng nghĩ cách thử xem sao.”
Mẹ thì cứ thở dài thườn thượt, khóc sụt sùi cả buổi cũng không kể ra được nguyên do là gì, vẫn phải nhờ tới chị nói ra hết đầu đuôi ngọn ngành mọi sự.
Dĩ Cương châm một điếu thuốc, trầm ngâm một hồi, mới lên tiếng: “Anh cho rằng, không cần phải phí lời tranh cãi với Dĩ Thành làm gì, thằng nhóc đó, từ nhỏ đã rất bướng, một khi nó đã quyết tâm, thì có làm dữ cách mấy cũng không ngăn được đâu.

Theo anh thấy thì, chúng ta hãy đi tìm cậu con nhà họ Thẩm ấy, chuyện này phải ra tay từ phía thằng bé đó mới thành được.

Chúng ta đi tìm nó, bảo nó rời đi, cút đi càng xa càng tốt.

Anh nghĩ dẫu sao nó cũng là người có học thức, sẽ không mặt dày đeo bám Dĩ Thành đâu.”
Tối hôm đó, Dĩ Thành đi đến khuya mới về.

Anh thậm chí quên cả việc bắt xe về, cứ thế cuốc bộ tới tận nhà.

Thiên Việt vẫn chưa đi ngủ, nghe tiếng liền ra mở cửa cho anh.

Dĩ Thành cười nói: “Anh về rồi đây Việt Việt, về đặng rửa chén nè.”
Thiên Việt cũng phì cười: “Thật là, còn chừa một đống cho anh kia kìa.”
Dĩ Thành bước vào nhà bếp nhìn thử, liền thấy bàn ăn lẫn bếp ga đều đã được lau kỹ tới mức sáng bóng, còn các bình gia vị thì được chùi sạch như lau như li, xếp ngay ngắn vào một góc.
Dĩ Thành gần như có thể mường tượng ra khung cảnh Thiên Việt tỉ mỉ lau sạch từng tấc vuông mặt bàn, cẩn thận chùi đi mọi vết dầu hay bụi đóng trên mấy chiếc bình con con, điều này khiến những lời chôn sâu trong đáy lòng anh sau cùng vẫn không cách nào nói ra được.
Thiên Việt thấy anh sững sờ như vậy, mới nép sát vào lưng anh, cằm gác lên vai anh, cười khúc khích: “Lâu lâu mới siêng năng được một bữa, không tính khen em sao?”
Dĩ Thành ngoảnh lại nhìn cậu, nụ cười thánh thiện của Thiên Việt, dưới ánh đèn bỗng trở nên thơ ngây hết sức.

Dĩ Thành không ngăn được mình vươn tay tới nựng nịu gò má cậu, cười đáp: “Đúng ha, bé ngoan chăm chỉ xứng đáng được một bông hoa diên vỹ.”
Thiên Việt cười tươi rói, giang rộng hai tay ôm chầm lấy vai Dĩ Thành, ghé đầu sát vào người anh, cả người lắc lư qua lại.
Dĩ Thành vòng tay qua ôm lại cậu, bao nhiêu điều muốn nói chất chứa trong tim, lại chẳng biết nên mở lời như thế nào.
Đột nhiên Thiên Việt rì rầm vào tai anh: “Thị Dĩ Thành, có một câu em nhất định phải nói với anh.”
Dĩ Thành hỏi: “Gì thế?”
Thiên Việt đáp: “Em yêu anh.”
Dĩ Thành chợt thấy khóe mắt cay xè, anh cố căng sức ra nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, mới nói: “Việt Việt, người ta hay nói thánh nhân đãi kẻ khù khờ, hẳn là dùng để nói về anh đấy nhỉ.”
Thiên Việt đu lên cổ anh, nhưng hai tay vẫn siết chặt: “Này gã khờ, nhớ chia cho em ít phúc phần từ thánh nhân đấy nhé.”
Dĩ Thành nói: “Không thành vấn đề.

Cho em hết đó.”
Đến khi nằm lăn ra giường, Dĩ Thành mới từ tốn kể lại mọi chuyện cho Thiên Việt nghe, bản thân anh có cứ thấy mỗi một tiếng nói ra, sao mà quá khó khăn, từng câu từng chữ khô khốc tựa hồ như muốn xé rách cuốn họng để thoát ra ngoài.
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, nhà anh, đã biết chuyện.

Anh, cũng đã nói hết với bọn họ rồi.”

Thiên Việt nói: “Chắc anh bị mắng te tua luôn nhỉ.”
Dĩ Thành hỏi: “Em đoán ra rồi ư?”
Thiên Việt bật cười một tiếng gọn hơ: “Chứ còn gì nữa, ngó cái bộ dạng hồn xiêu phách lạc của anh đi.

Anh đó, hồi nãy lúc vào cửa còn quên thay cả giày ra.”
Trong bóng tối, Dĩ Thành cười hì hì: “Thật à?”
“Thật chứ sao không.” – Thiên Việt đáp.
Qua một lát, Thiên Việt lại nói: “Anh này, bao giờ rảnh rỗi, tụi mình ra ngoài chụp mấy tấm hình đi, ngoại trừ lúc còn nhỏ ra, chúng ta chưa có tấm nào chụp chung cả đó.”
Dĩ Thành nói: “Được.

Cuối tuần này đi luôn đi.

Ra khu ngoại thành phía đông mà em thích ấy.”
Lại im lặng một lúc lâu, rồi tay Dĩ Thành lần tìm đến bên tay Thiên Việt, chạm đến được rồi, liền nắm lấy, siết thật chặt, nói: “Việt Việt, chúng mình đã hứa với nhau rồi đó, không ai được phép rời bỏ ai đâu đấy.”
Thiên Việt nghĩ, những tháng ngày về sau, chỉ sợ là sẽ không còn được yên bình nữa rồi, như vậy, cũng tốt.

Cứ phải nơm nớp lo sợ suốt bao nhiêu ngày qua rồi, giờ đây đi đến bước này, muốn chùn chân cũng chẳng được, muốn trốn tránh cũng chẳng xong, thôi thì cứ dứt khoát, không thèm tránh né chi nữa.
Mà chuyện không lẩn tránh được kia, chẳng bao lâu sau đã tìm tới cửa rồi.
Thiên Việt nhìn người có dáng vẻ giống Dĩ Thành như đúc trước mặt mình, còn có chị gái nữa, trên mặt chị, đã không còn vẻ hòa nhã và thân thiện như hồi mới gặp lần đầu vào hôm Tết nữa rồi.
Thiên Việt đứng dậy định đi rót trà, Dĩ Cương vội nói: “Không mượn cậu bày trò tiếp khách, cứ làm như cậu với Dĩ Thành thật sự là một cặp vợ chồng rồi ấy.

Bọn tôi không nhận nổi trà của cậu đâu, cậu cứ ngồi xuống đây, có gì cần nói thì nói hết cho rõ ràng đi.”

Thiên Việt ngồi nghe anh ta nói, mà thần trí lại trôi đến tận đẩu tận đâu.

Cậu nhớ về thời thơ ấu, vào mùa đông, dọc theo bên dưới mái hiên cổ kính của viện nghiên cứu sẽ xuất hiện một dãy dài các cột băng rủ xuống, sáng long lanh và trong veo, nhưng khi sờ lên, lại lạnh thấu xương.
Dĩ Cương co ngón tay lại gõ mạnh lên bàn, như muốn kéo Thiên Việt ra khỏi dòng suy nghĩ lan man, anh nói: “Nói thế nào nhỉ, Thẩm Thiên Việt.

Tôi thấy cậu cũng là một người hiểu lý lẽ, nên chúng ta khỏi phải rào trước đón sau gì nữa đi, một câu thôi, cậu hãy tránh xa Dĩ Thành ra, đồng thời, từ nay về sau đừng đeo bám lấy nó nữa.

Như vậy, vừa tốt cho cậu, vừa tốt cho nó.

Mà cũng tốt cho cả nhà chúng tôi.”
Thiên Việt nói: “Tôi, sẽ không đi đâu hết.”
Dĩ Cương bật cười, nhưng ở sâu trong đáy mắt, ngọn lửa giận đã muốn tóe ra ngoài.

“Thế ra cậu muốn lang chạ với một thằng đực rựa đến hết đời đấy à?”
Thiên Việt đáp: “Anh Thị, tụi em… không phải là lang chạ.

Em với Dĩ Thành, đều rất nghiêm túc.

Chúng em, yêu nhau thật lòng mà.”
Dĩ Cương nói: “Yêu sao? Cậu nhìn tôi xem, tôi có cái gì ngon, cũng đều nghĩ tới vợ mình đầu tiên, chẳng thà mình bận đồ đã sờn cũ, cũng phải để cô ấy được chưng diện thật đẹp vào, nếu cô ấy gặp nguy nan, tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ cô ấy.

Như thế đã đủ để gọi là yêu chưa, thế nhưng, tôi cũng không trơ trẽn đến độ mở miệng ra là nói lời yêu thương này nọ đâu, vợ chồng tôi già rồi, ngượng miệng chết được.

Hai thằng đàn ông con trai, lại bày đặt yêu với chả đương, không thấy kinh tởm hay sao?”
Thiên Việt thoắt cái tái mét mặt mày.

Mạch máu sau tai đập thùm thụp.
Chị nhìn cậu, vẻ thương cảm thoáng hiện trong đáy mắt.


Một đứa nhỏ vốn xinh xắn đáng yêu là thế, cớ sao phải bước chân vào con đường này? Vậy còn Dĩ Thành thì sao? Dĩ Thành vẫn luôn là một đứa ngoan hiền mà, lại còn là người cùng chung huyết thống với mình, trong tình huống này, bên nào trọng bên nào khinh, há chẳng rõ như ban ngày rồi ư.
Chị từ tốn khuyên nhủ: “Tiểu Thẩm, em là người học cao hiểu rộng, bọn chị cũng tin không phải là em cố ý hại đời Dĩ Thành.

Thứ tình yêu mà em nói đó, bọn chị không thể hiểu được, chỉ duy có một điều, mà bọn chị khả dĩ hiểu được.

Hai đứa như thế này, là trái với luân thường đạo lý, sau cùng chỉ khiến cả hai thân bại danh liệt mà thôi, Tiểu Thẩm, em nhẫn tâm nhìn cảnh Dĩ Thành không còn mặt mũi nào để gặp người đời hay sao?”
Thiên Việt nhọc nhằn thốt ra từng chữ: “Chị ơi, em không thể rời xa anh ấy, em… không đi được.”
Sau cùng Dĩ Cương không nén nổi cơn thịnh nộ, đứng phắt dậy, vung mạnh nắm đấm về phía Thiên Việt: “Mày không đi, cố sống cố chết bám riết ở chỗ này, bộ muốn hại chết Dĩ Thành nhà tao hay sao?”
Thiên Việt lảo đảo lùi ra sau, tai cậu ù cả đi, thoáng chốc trong đầu cậu chỉ còn lại một khoảnh hư vô.
Chị la lên: “Thị Dĩ Cương, anh làm cái gì thế hả? Nói thì nói bằng miệng thôi, còn động tay động chân làm gì?”
Thiên Việt vịn lên cây piano, mặt đàn sáng choang, phản chiếu bóng cậu mờ mờ ảo ảo, có thứ gì đó nhỏ xuống tí tách, trên nắp đàn bỗng nhiều thêm vài đốm nâu loang lổ, Thiên Việt dùng tay chùi đi, Dĩ Thành yêu quý cây đàn này như vậy, ngày nào cũng chà lau sạch sẽ, Thiên Việt nỡ lòng nào làm bẩn nó chứ? Vừa quệt một cái, những ngón tay đã lem luốc sắc đỏ tanh tưởi rin rít.
Chị lấy khăn tay ra, đưa cho Thiên Việt để cậu chậm lỗ mũi đang chảy máu lại, rồi khuyên bằng giọng điệu ôn hòa nhưng hết sức khẩn thiết: “Đi đi, Tiểu Thẩm, em hãy rời khỏi đây, xem như cả nhà chị van xin em đó, em hãy buông tha Dĩ Thành đi, đó chính là tự cứu lấy mình, cũng là chừa cho gia đình chị một con đường sống.”
Máu chảy ròng ròng từ lỗ mũi Thiên Việt, len qua những kẽ tay rỉ ra ngoài, nhuộm đỏ hết một phần ống tay áo.

Chị đau lòng giúp cậu lau đi, gương mặt nhem nhuốc bởi những vệt máu, thanh tú biết bao, rèm mi run run như những cánh bướm đập thoi thóp.
Chị kéo cậu ngồi xuống ghế, bảo cậu ngẩng đầu lên, mình không được mủi lòng, chị nghĩ, nếu lúc này mà mềm lòng, thì sẽ hại đời hai người trẻ tuổi, kéo theo tương lai của cả một gia tộc với biết bao người già trẻ lớn bé nữa.
Chị nói: “Tiểu Thẩm, nghe lời chị, đi đi em.

Đau khổ nhất thời dù sao cũng tốt hơn đau khổ cả đời mà, nghen? Bố mẹ chị đều đã bảy chục tuổi rồi, khiến họ buồn phiền như vậy, lòng em cũng đâu có thanh thản đúng không nào? Đây là… ít tiền… chị gửi em, em ra ngoài sống tự lập, dù gì có chút tiền phòng thân vẫn hơn.”
Thiên Việt ngửa cổ ra ngắm chiếc đèn treo trên trần nhà, vầng sáng mờ ảo ấy, tựa hồ phải đi xuyên qua một lớp nước trước khi rọi xuống, soi ướt đầm cả khuôn mặt cậu, làm cho cảnh vật trước mắt cậu trở nên nhòe nhoẹt, Thiên Việt nghe thấy tiếng ai đó, như cách một làn nước, không ngừng gọi tên Dĩ Thành, Dĩ Thành, Dĩ Thành, Dĩ Thành… Đến khi lắng nghe thật cẩn thận, mới phát hiện ra, kì thật đó là giọng của chính mình.

Dài miên man, như mọc ra cánh tay, với được đến tận chỗ người ấy.
Thiên Việt muốn nói gì đó để an ủi người phụ nữ đau thương đến mức tuyệt vọng này, cô muốn kéo người thân mình ra khỏi thứ mà cô tưởng là một xoáy nước, nhưng hành động đó thực ra lại là đẩy người đó xuống vực sâu tăm tối.
Có thứ gì đó cưng cứng được giúi vào tay cậu, cậu cúi xuống nhìn, là một cọc tiền, cậu liền nhét trở lại vào tay người phụ nữ ấy, bật cười đờ đẫn.
- Hết chương 36-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận