Hãy để chúng ta cùng bạc đầu giai lão.
Rốt cục thì tôi vẫn cho Thiên Việt ra đi theo Dĩ Thành.
Một mặt, ý định ban đầu vốn là vậy, mặt khác, tôi thật tình không đành lòng để Thiên Việt cô đơn lẻ bóng trên cõi đời này.
Mới đầu chỉ định viết về một bi kịch, thế nhưng, hoàn toàn không phải tôi cố tình khiến độc giả đau buồn đâu.
Dù rằng đích thực đã khiến mọi người phải tan nát cõi lòng rồi.
Cảm ơn tất cả các bạn nhé, vì vẫn luôn đồng hành cùng câu chuyện không được xuất sắc mà cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ này, bầu bạn với tôi, tiếp thêm niềm tin để tôi hoàn thành chặng đường này.
Có đôi khi bản thân tôi cũng sẽ bị chính những gì mình viết ra làm cho bật khóc, lòng xót xa vô hạn, đúng là đã làm khó mọi người rồi.
Kỳ thật, là vì tôi muốn bày tỏ đôi chút quan điểm cá nhân của mình về vấn đề tình yêu và hôn nhân.
Tôi cho rằng, kết thúc hoàn mỹ nhất của một cuộc hôn nhân, chính là bạc đầu giai lão.
Mâu thuẫn và tranh cãi, buồn bực cùng khổ đau, chắc chắn sẽ có.
Thế nhưng, nếu đã lựa chọn ở bên nhau rồi, thì thế nào cũng nên cố đi cùng nhau đến cuối đời mới phải.
Vị Tịch là một người rất may mắn, người nhà của tôi, ông bà, cha mẹ, bao gồm cả cha mẹ chồng, bọn họ đều sống với nhau đến bạc đầu giai lão.
Tôi vẫn luôn nhớ tới cảnh ông ngoại ngày ngày đều chuẩn bị một cái khăn nóng cho bà ngoại, bà ngoại thích nước phải thật nóng, nên ông ngoại cứ vừa vắt nước, vừa thổi phù phù, ông sợ bỏng ấy mà.
Mẹ tôi là một phụ nữ khá mạnh mẽ, cứ mỗi lần mẹ nổi nóng, cha đều sẽ lặng thinh, không nói gì, thật ra cũng là một kiểu khoan dung, đúng chứ?
Cha mẹ chồng tôi là một cặp vợ chồng khắng khít có tiếng ở Sở cán bộ hưu trí.
Tôi đã được diện kiến bức tranh chân dung mà cha chồng vẽ bằng màu dầu cho mẹ chồng.
Người con gái trong tranh, có gương mặt đẹp tựa ánh trăng rằm, mắt to tròn lúng liếng, bím tóc đen nhánh thả trước ngực.
Bức tranh này, đã theo chân bọn tôi, từ Lan Châu sang Lạc Dương, ra đến tận Bắc Kinh, rồi về lại Thành Đô, sau cùng mới dừng chân tại Nam Kinh.
Thế nên, dẫu cho hai ông bà sống rất khép kín, thì tôi vẫn thích họ vô cùng.
Có đôi khi nghĩ lại, trong cuộc đời mỗi người, phải gánh vác biết bao nhiêu trách nhiệm, chịu đựng biết bao nhọc nhằn, quả thật chẳng khác chi một kẻ tù tội, gông cùm xiềng xích, bôn ba khắp chốn, ngậm đắng nuốt cay.
Nhưng nếu có thể tìm thấy một người yêu thương mình tha thiết, đồng hành với mình suốt quãng đường ấy, tóc bạc da mồi vẫn có nhau, không xa không rời, bất kể kết cục có ra sao, thì kiếp sống này, đã có thể xem như một chặng đường hạnh phúc.
Xã hội ngày càng lạnh nhạt, nhưng may sao, vẫn còn đó những câu chuyện cũng như con người khiến chúng ta phải cảm động, chúng ta, vẫn còn có thể động lòng.
A, đúng là mệt mỏi ghê, áp lực công việc cứ ngày một lớn dần, con người ta ngày càng rã rời, thật muốn đi đâu đó giải khuây.
Chỗ nào cũng được, cứ leo lên tàu hỏa mà đi thôi.
Tuyệt nhất là chọn tàu chậm, nhưng mà cần sạch sẽ, phải có nước nóng nữa, mang theo ít hành lý, cứ đi mãi đi mãi, từ chiếc cầu cảnh bắc ngang con lạch nhỏ ở Giang Nam đi thẳng đến tít miền đại mạc vô tận ở cực Bắc tổ quốc.
Bạn có bằng lòng, đồng hành với tôi suốt quãng đường ấy không?
- HẾT-.