Thị Dĩ Thành ngồi ngay ngắn lại, đang định nổ máy, chợt khựng lại, bước xuống xe, cởi áo khoác mình đang mặc xuống, đưa cho Tô Tô, nói: “Cái này… Cậu mặc vào đi.”
Tô Tô lúc lắc cái đầu đang đội ‘nồi cơm điện’ nặng trình trịch.
Thị Dĩ Thành bước lại gần, khẽ khàng kéo lấy cánh tay cậu, tròng vào cho cậu: “Khoác lên đi.
Tôi có mặc áo thun ba lỗ bên trong rồi.
Cậu ăn mặc phong phanh thế này cơ mà.”
Chiếc áo ấy có tay áo phủ dài dến tận mu bàn tay Tô Tô.
Tô Tô ngắm nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình qua lớp kính chắn gió của nón bảo hiểm, đôi mắt anh trong ngần, ánh lên trong đó chính là hình ảnh của chính cậu đang khoác trên mình một chiếc áo ngoại cỡ, đầu đội cái mũ bảo hiểm vừa dày vừa nặng, trông dị hợm vô cùng.
Thị Dĩ Thành lần nữa ngồi lên xe máy, bất chợt Tô Tô hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Thị Dĩ Thành quay đầu lại, ôn tồn đáp: “Về nhà tôi, có được không? Cũng gần đây thôi.”
Tô Tô nói: “Được.”
Trước giờ, cũng không phải chưa từng có đàn ông đưa cậu về tận nhà, nhưng đa phần, bọn họ đều thích thuê phòng hơn, dù gì cũng chỉ cần nhanh gọn lẹ, ra khỏi nhà nghỉ rồi, thì hai con người mới vừa âu yếm nhau trên giường, như một cặp tình nhân thắm thiết kia, sẽ lập tức trở thành hai kẻ xa lạ ngay, thứ duy nhất còn lại là một cuộc giao dịch sặc mùi tiền bạc, vậy mà lại rạch ròi hơn bất kì thứ gì khác.
Tay lái của anh rất vững, chạy cũng không nhanh, nhưng vì gió thu lạnh ngắt trong đêm cứ thốc vào mặt, nên đến khi xuống xe, Tô Tô có cảm giác như đầu mình nặng thêm mấy kí.
Bọn họ dừng xe ở một khu nhà bình dân.
Thị Dĩ Thành cẩn thận giúp cậu cởi nón bảo hiểm xuống, có mấy sợi tóc bị mắc vào nón, Tô Tô nóng nảy định bứt ra luôn, Thị Dĩ Thành liền cười nói: “Từ từ đã nào.” – Tỉ mẩn giúp cậu gỡ ra, rồi nói – “Thế này chẳng phải xong rồi ư? Giật đứt sẽ đau lắm đấy.” – Nói rồi lại chỉ lên trên lầu – “Anh ở tầng năm.”
Trong lúc đi lên, Tô Tô mới phát hiện ra, nơi này là một kiểu khu nhà tái định cư hết sức phổ biến, hành lang hẹp dài, chất đầy những đống phế liệu không nỡ bỏ đi của các hộ gia đình, cũng chẳng có đèn đóm chi.
Thế nhưng lối đi trên tầng năm thì lại có ánh sáng soi đường, Thị Dĩ Thành dắt theo Tô Tô đi đến trước cửa một căn nhà.
Ngay trên cánh cửa, là một ngọn đèn đang bật sáng.
Thị Dĩ Thành giải thích: “Hành lang trên tầng này không có lắp đèn tiết kiệm điện, đến khi nói muốn lắp đặt, thì lại có vài nhà không chịu bỏ tiền, nên cứ trì hoãn mãi, cái này là do tôi tự gắn đó, cứ tới tối là lại bật lên, người ta đi lên đi xuống cũng sẽ tiện hơn.”
Mở cửa ra, Thị Dĩ Thành nói: “Nào, mau vào đi.” – Tô Tô theo chân anh vào nhà.
Từ cửa vào là một hành lang vừa dài vừa hẹp, đứng từ đó chỉ thấy được một góc phòng khách.
Sàn nhà được lau chùi sạch như lau như li, đến nỗi Tô Tô thấy được cả bóng mình phản chiếu mờ mờ trên đó.
Vừa mới bước vào, suýt thì bị trượt chân.
Thị Dĩ Thành vội đỡ lấy cậu, bàn tay anh nóng ấm và đầy mạnh mẽ, chỉ cách có một lớp áo sơ mi mỏng tang, khiến cho Tô Tô phải rụt vội cánh tay về như sợ bị bỏng.
Thị Dĩ Thành cười rộ lên: “Sàn nhà trơn lắm, coi chừng té.
Mang dép vào là được, lấy đôi này đi, tương đối mềm nè.”
Anh khom lưng xuống, giúp Tô Tô mang dép, Tô Tô không nói tiếng nào đứng yên ở chỗ cửa, để mặc anh nâng chân mình lên, xỏ dép vào, chân này xong, lại đến chân kia.
Nhà của Thị Dĩ Thành có hai phòng ngủ với một phòng khách, là một căn hộ kiểu cũ, phòng khách bé như cái lỗ mũi, Tô Tô vừa nhìn lướt qua là thấy ngay một cây đàn dương cầm được đặt ở đó, đèn tuyền bóng lưỡng, nằm yên nơi góc phòng một cách đầy cao quý.
Tô Tô nói: “Ái chà, không ngờ anh lại là một nghệ sĩ âm nhạc đó nha.”
Thị Dĩ Thành cười ngờ nghệch gãi đầu đáp: “Người thô lậu như tôi làm gì biết đánh đàn chứ.
Nhưng Việt Việt thì biết đấy.
Lúc bọn tôi còn nhỏ, không có nhiều đứa được học chơi nhạc cụ như bây giờ đâu.
Mẹ của Việt Việt là một nghệ sĩ vĩ cầm.”
Nụ cười trên mặt Tô Tô bỗng nhuốm thêm màu xúc cảm không rõ tên nào đó, cậu thong thả đáp lại: “Ngay đến đàn mà anh cũng chuẩn bị sẵn cho cậu ta ư.”
Thị Dĩ Thành trả lời: “Cậu đàn thử một khúc đi.”
Tô Tô thản nhiên mỉm cười đi qua đó, nhẹ nhàng giở tấm khăn phủ trên cây đàn lên, ngón tay búp măng lướt trên những phím đàn, tạo nên chuỗi âm thanh như tiếng nước chảy, “Mấy thứ đồ sang trọng thế này, đời nào tôi được học chứ.
Chưa kể là, cho dù là biết đàn, cũng đâu thể dùng cây đàn này được, sẽ vấy bẩn Việt Việt của anh mất.”
Thị Dĩ Thành tính nói gì đó, nhưng rồi vẫn không thốt nên lời.
Tô Tô chuyển đề tài: “Phòng khách nhà anh tuy nhỏ, nhưng chẳng có đồ đạc gì, thành ra lại trông có vẻ rộng rãi nhỉ.”
Thật vậy, mỗi một góc trong căn phòng này, đều được lau dọn sạch sẽ tinh tươm, song vẫn ngập tràn sức sống, trên mảng tường được sơn màu nóng, là một một bức tranh khổ rộng vẽ hoa hướng dương, trên ghế sofa có đặt một tấm đệm dày cộm, trong bếp để những dụng cụ nấu nướng sáng loáng, hết thảy đều có vẻ hết sức hài hòa khi xếp chung với người thanh niên tướng mạo xoàng xĩnh, nhưng lại cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ đang đứng ngay cạnh mình này.
Cảm giác xây xẩm dần xâm chiếm lấy đầu óc Tô Tô, cậu vội hỏi: “Phòng tắm ở đâu, để tôi đi tắm trước đã.”
Thị Dĩ Thành kéo cánh cửa trượt ở ngay cạnh nhà bếp ra, “Bên này nè.”
Tô Tô đi vào trong, Thị Dĩ Thành cũng cất bước theo sau.
Tô Tô nhìn anh lom lom, rồi bắt đầu cởi nút áo: “Muốn tắm chung hả?” – Cậu thờ ơ hỏi.
Thị Dĩ Thành lại sượng chín mặt: “Không phải.
Cửa sổ có chút vấn đề, hơi khó đóng, mấy bữa nay, cứ sẩm tối là trời lại trở lạnh.”
Anh mạnh tay đóng sập cánh cửa sổ nhỏ hẹp lại, rồi lại quay trở ra lấy một cái khăn tắm lớn mang về, cộng thêm một bộ đồ ngủ, đưa cho Tô Tô.
Tô Tô lúc này đang cởi đồ nửa chừng, ngón tay ngần ngừ trên vạt áo, nghiêng đầu nhìn anh.
Trên mặt là nụ cười nhàn nhạt như con sóng lăn tăn.
Thị Dĩ Thành cũng bật cười, nói: “Đồ ngủ có hơi cũ rồi, nhưng là đồ sạch đấy, cậu mặc tạm vậy.” – Nói rồi bỏ ra ngoài, trước khi đi còn giúp cậu cài cửa lại.
Khi Tô Tô nghe thấy một tiếng ‘xoạch’ khi cánh cửa trượt được khóa lại, cũng là lúc nụ cười tan biến trên môi, cậu trùm chiếc khăn tắm mềm mại lên mặt, ngồi trên thành bồn tắm, thừ người ra hết cả buổi trời.
Đến khi quay trở ra, đầu như bị sức nóng hầm hập của phòng tắm hun cho tăng thêm vài độ luôn rồi, thế mà nhiệt lượng trong người lại chẳng khác nào bị cái lạnh đang giăng tứ phía hút đi từng chút một.
Tô Tô gần như nằm bẹp ra chiếc giường đặt trong phòng ngủ, Thị Dĩ Thành cũng tiến đến bên cậu.
Tô Tô trở mình lại, ngước lên nhìn Thị Dĩ Thành, rồi lại ngó xuống, giật giật cổ áo ngủ, cười cười với Thị Dĩ Thành: “Anh thích gấu Pooh à?”
Thị Dĩ Thành nói: “Là Việt Việt thích.”
Tô Tô à lên một tiếng: “Việt Việt của anh.”
Thị Dĩ Thành đáp: “Việt Việt của tôi.”
Tô Tô vỗ vỗ lên giường, rồi nằm dịch vào trong, sau đó, bắt đầu cởi áo ra.
Vậy mà Thị Dĩ Thành lại kéo chăn lên, đắp kín người cậu, “Chúng ta… Nói chuyện nhé?”
Tô Tô phì cười, “Lẽ nào anh thật sự chỉ thuần túy muốn trò chuyện thôi?”
Thị Dĩ Thành ngắm nhìn cậu cười, nụ cười xa lạ ấy, lại đang nở trên gương mặt đã đi sâu vào những giấc mộng của anh suốt bao nhiêu năm qua, “Việt Việt, em, thật sự không nhận ra anh sao? Em chẳng nhớ chút gì về anh cả sao?”
Nét mặt anh phảng phất một nỗi bi thương dù đã cố nhưng vẫn không che đậy được, Tô Tô nắm lấy tay anh, “Việt Việt đương nhiên là sẽ nhớ anh rồi, chỉ có điều, tôi lại không phải Việt Việt.
Tôi chỉ là một người, đúng như những gì anh nhìn thấy mà thôi.”
Thị Dĩ Thành chậm rãi vươn tay ra vuốt ve gương mặt Tô Tô, “Việt Việt… Tại sao…” – Những lời chưa nói hết đột ngột ngưng bặt.
“Việt Việt, hình như em sốt rồi.”
Tô Tô cúi đầu xuống, né khỏi bàn tay anh, “Hơi hơi thôi.”
“Hình như là sốt cao lắm đấy.
Chỗ anh có thuốc nè, để anh đi lấy cho.”
Bất thình lình Tô Tô níu lấy tay anh, đôi rèm mi bỗng chốc hé mở, sóng mắt mơ màng nhìn về phía anh: “Này, làm chuyện đó lúc sốt sẽ thấy đã lắm đấy, anh thật sự, không muốn thử sao?”
Thị Dĩ Thành vỗ về mu bàn tay cậu: “Ngoan nào, anh đi lấy thuốc cho em, mùa thu mà sốt cao, thì không thể đùa được đâu.”
Tựa như đang dỗ dành một đứa nhỏ phá phách thích nghịch mấy trò nguy hiểm vậy.
Tô Tô ngẩn ngơ nằm trên giường, đớn đau, như một ngọn lửa, từ nơi sâu thẳm trong tâm trí bắt đầu nhen nhóm, lan thẳng xuống phía dưới, cả người dần dà có cảm giác như đang trôi bồng bềnh trong không trung, không một điểm tựa, chỉ muốn chìm vào mộng đẹp.
Trong giấc ngủ chập chờn, cậu cảm nhận được có người đỡ mình ngồi dậy, đút thuốc, hết thuốc viên, lại đến thuốc nước đắng nghét, cậu khó chịu giãy giụa, lại bị một đôi tay dịu dàng mà kiên định giữ chặt đầu lại, không nhúc nhích được tí nào.
Nỗi đau nơi thể xác, nỗi sầu không cách nào kể rõ trong tim, toàn bộ đều như bị trận sốt mê man này khơi gợi dậy, Tô Tô bắt đầu nức nở như đang khóc, qua một lúc lâu, mới chịu im hẳn, để rồi từng giọt nước mắt thật to lăn dài, tuôn xối xả.
Chợt nghe thấy có giọng nói, không ngừng thủ thỉ bên tai, “Việt Việt, Việt Việt.
Việt Việt, Việt Việt.
Đừng sợ, có anh đây.”
Tô Tô vật vã lắc đầu mê sảng: “Tôi không phải.
Tôi không phải.”
- Hết chương 5-.