Chàng Giám Đốc Sợ Tỏ Tình

Nhật Vy chỉ nhìn 3 người nói chuyện, lâu lâu chỉ trả lời vài câu rồi im lặng đến lúc về nhà

“sao anh không chở em về nhà em”

“thiết bị cách âm ở nhà anh tốt hơn, em muốn mắng muốn chửi gì anh thì cũng không ngại làm phiền người khác”

Nhật Vy không nói gì chỉ im lặng đi vào nhà anh rồi bước vô phòng

“hôm nay em mệt, em muốn ngủ sớm”

Cô vào phòng ngủ của anh mở tủ áo lấy đồ ngủ của mình

“hôm nay em ngủ ở phòng khách, anh không có việc gì thì cũng tắm rửa rồi ngủ sớm đi”

do thường ở nhà anh nên quần áo cô để ở nhà anh cũng không ít.

Anh ôm cô vào lòng “đừng chia phòng ngủ mà, anh muốn ôm em ngủ”

“hôm nay em mệt”

“anh chỉ ôm em ngủ thôi,đừng giận anh mà”

“tại sao em giận anh, anh có quyền tự do riêng của anh, em không quản được”

“đừng giận lẩy vậy mà, thật sự hôm nay anh có hẹn với ông Trần”

“ông Trần hay con gái ông Trần cũng như nhau thôi”

“thật sự là ông ấy hẹn anh, nhưng thật sự không ngờ con gái ông ấy nhờ ba mình hẹn anh, cô ấy biết nếu cô ấy hẹn anh sẽ không đi, nhưng ông Trần hẹn thì chắc chắn anh phải đi, khi anh lại thấy cô ấy ngồi đó anh không thể bất lịch sự bỏ về được, đành phải ngồi đó thôi, nhưng anh chỉ nói vài câu xã giao thôi, không có làm gì hết, em tin anh đi”

“em nghĩ mình nên giữ tí khoảng cách đi”

“em nói vậy là có ý gì”

Cô thở dài rồi “mình chia tay đi”

“em nói gì vậy, em giận anh thì cứ chửi anh, đánh anh nhưng em đừng làm vậy với anh mà, đừng vì 1 chuyện nhỏ vậy mà phán anh tử hình chứ”

“em không muốn phải dành giật với người khác nữa, em mệt mõi lắm rồi”

“em không cần dành giật với ai hết, anh là của em, con tim anh con người anh đã bị em chiếm giữ hết rồi, không còn chỗ cho người khác nữa, vĩnh viễn là của em”

“thôi em về nhà mình đây, anh ngủ sớm đi, hết tháng này em sẽ xin nghĩ về lại Cần Thơ”

“bùm”

cô vừa bước đi thì có tiếng động lớn làm cô phải quay đầu lại

“anh điên hả, tại sao anh lại đấm vào tường thế này” nhìn tay anh đầy máu, trên tường còn vết máu do làm cô hoản sợ

Anh không quan tâm đến tay mình như thế nào,anh chỉ cần giữ cô lại thôi

“em muốn anh làm như thế nào mới không rời đi hả, em muốn anh chết trước mặt em thì em mới chịu đúng không” anh kích động

Nhìn tay anh cô chỉ biết khóc “anh đừng vậy mà, tay anh chảy nhiều qua máu quá em đưa anh đi bệnh viện”

Anh gạt tay cô ra

“không cần, nếu em muốn chia tay thì không cần lo cho anh nữa, không có em anh sống cũng vậy thôi, thôi anh mệt quá, anh muốn ngủ, em về phòng ngủ đi, khuya rồi, nếu em muốn về nhà thì lấy xe anh về, ngủ ngon”

đưa chìa khóa xe cho cô đây cô ra ngoài rồi khóa cửa phòng mình lại.

Cửa phòng vừa đóng lại là tiếng đạp đồ trong phòng kéo đến kèm theo âm thanh giận dữ của anh.

Nhật Vy hoảng sợ vừa khóc vừa đập cửa


“ anh à, mở cửa cho em đi, đừng làm vậy mà, em lo lắm, mở cửa cho em đi, anh mở cửa chuyện gì em cũng hứa với anh hết, em không chia tay nữa không đi đâu hết, em sẽ ở bên anh, anh mở cửa đi”

Nghe Nhật Vy không chia tay nữa anh liền mừng rỡ mở cửa ôm cô vào lòng

“em nói thật chứ”

“thật…thật…anh đừng làm vậy nữa em sợ quá”

“sau này không được đồi chia tay nữa, không đồi bỏ đi nữa, suốt đời ở bên anh, hứa đi”

Cô gật đầu lia lịa vì sợ cảnh tượng lúc nảy xảy ra nữa

“em hứa, em hứa, nghĩ em cũng không dám nghĩ nữa”

“em đồng ý lấy anh nhe”

anh thừa thắng xong lên

“em….”

Cô ngập ngừng không biết trả lời sao, vì quen nhau chưa lâu nên cô chưa nghĩ tới chuyện kết hôn dù có vài lần anh đề cặp qua.

“em vẫn muốn bỏ đi đúng không” anh tức giận

Thấy anh tức giận cô đồng ý ngay

"em không đi đâu hết, em đồng ý, đồng ý”

Anh thở phào “tốt quá”

lúc này mới ý thức được tay mình cũng là lúc cảm nhận được cơn đau

“tay anh đau quá”

Nhìn tay anh vừa sưng to cô lo lắng

“tay anh sưng to quá, em lấy xe đưa anh đi bệnh viện, nhanh đi anh”

Rất may là anh chỉ bị bông gân, nhưng cũng phải bó thuốc 1 thời gian, những vết thương khác trên tay cũng phải bôi thuốc thường xuyên cho mau hết, nhưng không được đụng nước nên giờ đây cô phải ở nhà chăm sóc anh

“anh ở nhà nghĩ được rồi, sao không cho em đi làm chứ”

“ông chủ ở đâu thì em phải ở đó”

“nhưng việc này không phải là việc của thư ký”

“ai kêu em gây họa thì em phải có trách nhiệm chứ”

“là anh tự làm mà”

“không phải em đòi chia tay thì anh cũng không làm vậy, em còn giám như vậy nữa thì không phải như vậy thôi đâu biết chưa”

“sợ anh rồi, căn phòng tan nát hết rồi anh còn thấy chưa đủ hả”

“h thấy cũng hơi tiếc, nhưng không sao vợ anh quan trọng hơn, những thứ đó chúng ta có thể mua lại”

“thôi để em lên dọn dẹp lại”

“em là vợ anh không phải làm việc đó, anh điện thoại kêu người lại don dẹp rồi, chắc gần tới rồi đó”

“vậy lúc trước ai là người bắt em từ cần thơ ra tới đây chỉ để dọn dẹp nhà vậy”

“nhưng anh có cho em dọn ngày nào không, cùng lắm là nấu cơm cho anh ăn thôi”


“uống nước trái cây đi anh, tí nữa em đi chợ mua vài món nấu cho anh ăn bổ máu bổ máu,hôm qua anh mất máu hơi nhiều đó”

cưng chiều đem nước trái cây đút cho anh uống

Anh cười gian sảo

“còn phải bổ cái khác nữa mới được đó”

thấy mặt cô đỏ anh không chọc cô nữa

“em không cần nấu đâu, anh thuê người giúp việc theo giờ rồi, sao này em cũng không cần nấu nướng cực khổ nữa, anh biết em không thích nấu nướng”

“anh không thích người lạ xuất hiện trong nhà mà”

“không sao, miễn em vui là được, họ chỉ là xong việc là về ngay không ở đây”

“uhm vậy cũng tốt,mà anh nghĩ rồi chuyện công ty như thế nào”

“sáng nay anh gọi trợ lý cũng là thư ký trước kia của anh về lại rồi,vì muốn em làm thư kí của anh nên anh đã đều anh ta vào tp hcm quản lý ở đó, anh ta rất được việc, anh cũng rất tin tưởng anh ta, lần này kêu anh ta về lại anh muốn có thời gian bên em nhiều tí”

“anh cần thì gọi không cần thì đều người ta đi, như vậy mà anh ta cũng giúp anh nữa hả”

“tất nhiên rồi, anh ta là bạn học thời đại học với anh, gia đình anh giúp anh ta rất nhiều nên anh ta rất biết ơn, vả lại mỗi lần anh đều tăng lương cho anh ta, anh đâu để anh ta thiệt thòi đâu”

“vậy anh đi tắm rồi nghỉ tí đi, em đợi người dọn dẹp lại mở cổng”

“tay anh vậy sao tắm được”

h anh mới thấy cái tay bị bó thuốc vậy cũng có lợi cho anh lắm chứ

“em tắm cho anh, tóc anh dơ rồi, em gội cho anh, em thấy hết của anh rồi không được mất cỡ”

“được rồi ông trời của tôi à, vậy đợi người don dẹp dép rồi em lên, anh lên phòng ngủ lúc trước của em nghĩ đi”

“uhm, anh lên đợi em phục vụ”

anh còn nghịch nháy mắt với cô 1 cái mới đi

Sau khi ăn tối xong anh mới thông báo cho cô 1 việc

“ngày mai chúng ta sẽ đi mua về thứ đặc sản ở đây, ngày mốt chúng ta sẽ về thăm gia đình em”

“vậy tốt quá, lâu rồi em không về thăm nhà”

“nhân lúc anh nghĩ dưỡng bệnh,anh biết em nhớ nhà nên về cùng em”

“yêu anh quá” cô hôn lên má anh

“Ngày mai anh điện thoại ba mẹ chuẩn bị”

“sao phải kêu 2 bác chuẩn bị nữa”

“thì ba mẹ đi về cùng chúng ta, em sao này không gọi là bác nữa biết không, gọi là ba mẹ giống anh, em sắp là vợ anh rồi”

“nhưng vẫn chưa chính thức mà”

“lần này gia đình anh xuống để bàn chuyện của tụi mình vậy là chính thức rồi chứ gì”

“cái gì, sao nhanh vậy”


“cưới vợ phải cưới liền tay, em định nuốt lời hả, tối qua em đồng ý rồi đó”

“có gấp quá không anh”

“anh quyết định rồi, không cho em từ chối”

“nhìn mặt anh hiện lên 2 chữ ‘muốn vợ’ ra mặt rồi” cô chiêu ghẹo anh

“anh thật sự muốn vậy mà”anh mặt dày thừa nhận

“vậy cuối tuần này chúng ta về đúng không, em điện thoại Nguyệt Vy, Gia Huy, Ái Vân, anh trai cùng về luôn, chắc sẽ vui lắm” cô hưng phấn nói

“nhìn cái mặt vui vẻ kìa, vậy còn nói không muốn”

được cơ hội anh cũng không bỏ qua mà chiêu ghẹo cô lại

“tai em nhớ nhà thôi mà” cô đỏ mặt nói

“nhưng mà tay anh bị vậy sao lái xe được”

“anh kêu tài xế công ty lái, thế là anh được ngồi ôm em rồi” anh ôm cô vào lòng

“anh càng ngày càng lơị dụng em nhe”

“ai biểu em là vợ anh”

Nghe được tin đi gặp thông gia ông bà nghĩa hào hứng chuẩn bị quà biếu

không những cho ông bà thông gia mà còn chuẩn bị quà để tặng cho hàng xóm bạn bè dòng họ nhà cô

“ba mẹ chuẩn bị gì mà nhiều thế này, con nói con chuẩn bị hết rồi mà”

“lần trước ông bà xuôi ra chơi ba mẹ không tiếp đón thì lần này mình phải có lòng thành chứ con, ba mẹ thức suốt đêm qua để chuẩn bị cho đủ đó” bà giải thích

“đóng này là cửa ông bà xui, đóng này là của dòng họ, cái này là của hàng xóm, còn cái này là của bạn bè, bà đủ chưa nhỉ còn thiếu gì không, 2 đứa thấy còn thiếu gì không ba mẹ mua thêm”

ông chỉ từng đóng đồ chất đày cả sân còn hổi coi thiếu gì không nữa

Nảy giờ Nhật Vy nhìn đóng đồ tưởng đâu dọn nhà

“không đủ rồi, đủ rồi 2 bác, không cần gì nữa đâu”

“2 đứa biết không, nhà mình nhỏ quá, không đủ chổ để chứa đồ, suốt đêm qua ba mẹ phải thức giữ đó, mất thì chuẩn bị lại lâu lắm” bà còn kể khổ

“trời đất! ba mẹ già rồi còn ngủ ngoài trời nếu bị gì thì sao, biết vậy con không nói với ba mẹ trước rồi”

anh thật sự hối hận khi nói với ba mẹ trước dù chỉ 1 ngày, nếu anh nói trước cả tháng chắc phải đều động hết xe tải công ty để chuyển đồ quá

“thôi mình đi thôi con, đi nhanh đến nhanh, ba mẹ còn phải bàn chuyện xính lễ với bên thông gia nữa” bà nôn nóng

Ông thì có vẽ thoãi mái hơn

“không sao đâu bà, tôi có ghi những thứ cần thiết ra hết rồi, bà thấy tôi chu đáo không.kaka”

ông lấy cuốn sổ lật từng trang cho bà xem vẽ mặt đắc ý

Bà không khen còn oán trách

“ông chuẩn bị lúc nào sao không nói với tôi, ông xem ghi gì mà có mấy trang ah”

Nhật Vy thật trợn mắt, cái gì mà còn chưa đủ, nhìn cũng cả chục trang chứ phải chơi đâu

Anh cũng không kém gì, ba mẹ có làm quá quá không, lần sau đi không phải kéo 1 đoàn xe tải mà còn cả tàu thuyền nữa mới chở đủ quá

Thấy bà trách ông vội giải thích

“thì lúc bà ngủ đó, tôi không ngủ được nên chuẩn bị”

“ba, sao ba không ngủ, ba già rồi, ở ngoài trời còn thức cả đêm, lỡ ba bị gì thì sao, ba mẹ thiệt là”

Không để ý đến lời nói của con trai

“thôi mình đi thôi con, trể rồi”


“vậy đem quà cần biếu cho gia đình Vy thôi, những thứ khác lần sau chúng ta biếu”

anh nhìn đóng quà biều mà rùng mình

Cô nghe anh nói vậy cũng gật đầu tán thành

“đúng đó bác, mọi người không trách đâu bác, như vậy là nhiều rồi, tụi con cũng chuẩn bị đầy hết rồi”

“không được” 2 ông bà cùng la lên phản đối

Bà không đồng ý

“ lần sau thì là chuyện của lần sau, lần này phải đem đi hết”

“mẹ con nói đúng đó, công ty của chúng ta có nhiều xe tải vậy, kêu 1 chiếc lại chở được rồi”

ông đưa ra ý kiến

“đúng rồi, ông hay quá”

chồng nói vợ khen

“được rồi được rồi, con gọi xe lại là được chứ gì, đứng đây nói chắc tới sang năm chưa cưới được vợ quá”

đành phải làm theo ba mẹ, nếu không đem cái đóng này đi thì sẽ không yên với 2 người họ rồi

Cô nhìn đóng đò mà toát cả mồ hôi

Cuối cùng cũng chuyển đò lên xe xong, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh, nhìn chiếc xe chở hàng chạy sau mà cô ngại ngùng

“mắt công 2 bác quá, làm 2 bác phải chuẩn bị nhiều thứ vậy”

bà ngồi kế bên cô nói

“con bé này, sắp thành người 1 nhà rồi còn khách sáo”

nghe vậy ông cũng chen vào

“mẹ chồng con nói đúng đó Vy, chỉ có nhiêu đó 2 bác còn thấy chưa đủ, lần sau có thời gian phải chuẩn bị đầy đủ hơn mới được”

“haha, mẹ chồng, tôi thích tên gọi này quá, ông đúng là hay, ba chồng à”

hôm nay ông bà rất hợp ý đúng là phu sứng phụ tì mà

Nghe vậy cô ngượng đỏ mặt, anh nhìn cô vậy rất đáng yêu liếc mắt nhìn ba mẹ

“ba mẹ chọc vợ con đỏ mặt rồi nè, mà bây nhiêu đó còn chưa đủ, có khoa trương lắm không”

Bà tức giận nhìn con trai

"tại con đó thằng quỷ, thông báo ba mẹ gấp quá, lỡ thiếu sót gì thì sao”

“bao nhiêu đó mà thiếu sót, con thấy chỉ thiếu cái thuyền đánh cá thôi”

Ông vội đồng ý với con

“Trọng Nhân nói đúng rồi bà”

Anh thấy ba đồng tình với mình vội mừng rỡ nhưng chưa được bao lâu thì bà nói

“đúng rồi, mình đúng là thiếu thuyền đánh cá, mình sống vùng biển phải có thuyền đánh cá mới phải, thằng này thấy vật thật tinh ý”

nghe mẹ nói anh thật bó tay

Ông cũng không kém

“chính xác, ít gì mình cũng phải có thuyền đánh cá thu nhỏ, tôi nói có thiếu mà bà không tin, là này về tôi phải tự tay làm cái mô hình thuyền đánh cá để tỏ thành ý mới được”

bó tay lần thứ n với 2 người này

Nghe vậy cô và anh chỉ biết lắc đầu mà cười

trên đường đi ông bà cứ ý kiến không ngừng có thiếu thứ gì không trên đường mua thêm,gặp mặt phải chào hỏi thế nào, khoa trương hơn là 2 người còn tập luôn chứ, phải nói vân vân và vân vân….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận