Chapter 33: Em yêu, hãy hiểu anh!
Kibum’s pov:
Tôi vừa ra khỏi công ty đã thấy một chiếc limo và người quản gia đợi sẵn ở đó, tôi ngồi vào xe rồi bảo lái xe đi càng nhanh càng tốt, sau đó tôi suy nghĩ phải nói với Min thế nào, chúng tôi chỉ mới ở bên nhau, tôi sợ tôi sẽ mất cậu ấy nếu tôi nói chuyện này với cậu ấy không đúng cách.
Xe dừng lại trước nhà Jae, tôi đi vào gõ cửa, một phút sau Changmin ra mở cửa: “Bumie,anh vào đi”
Tôi bước vào nhà, khi Kibum vừa đóng cửa tôi ôm cậu vào lòng, hôn lên môi cậu, Min đáp lại tôi sau đó đẩy tôi ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi: “Ngồi xuống đã”
Tôi đến ghế sofa ngồi xuống, tôi nhìn sâu vào mắ Min: “Min, anh…”
Changmin: “Chuyện gì vậy?”
Tôi: “Anh là…”
Changmin: “Gì vậy? Nói với em đi”
Tôi: “Anh là người chủ gia đình họ Kim”
Changmin nhìn tôi: “Cái gì?”
Tôi: “Gia đình họ Kim hùng mạnh”
Changmin đứng dậy: “Anh!”
Tôi gật đầu: “Hãy nghe anh nói”
Changmin: “Anh chính là người làm bố em phải bỏ đi, anh chính là người làm ẹ em bị hôn mê…”
Tôi: “Không, Min anh…”
Changmin bắt đầu khóc: “Tôi ghét anh!”
Tôi ôm Min, cậu ấy cố thoat ra nhưng tôi càng ôm chặt hơn: “Hãy nghe anh nói đã”
Changmin: “Anh đã lừa tôi!”
Tôi: “Không…anh”
Changmin: “Tất cả đều là lừa dối!”
Tôi: “Không em yêu…”
Changmin: “Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa…cút đi”
Tôi: “Không”
Changmin: “Hãy để tôi yên!”
Tôi: “Nghe anh nói đã!”
Changmin: “Không!”
Tôi: “Ngày mà bố em bỏ đi…”
Changmin: “Đừng nói nữa!”
Tôi: “Anh đã gọi ông ấy đến gặp anh…”
Changmin: “Tôi nói ngừng!”
Tôi: “Anh biết số nợ là bao nhiêu nên…”
Changmin: “Đủ rồi!!!”
Tôi: “Anh đưa ông ấy tiền để trả nợ…”
Changmin: “Nói dối!”
Tôi: “Ông ấy đã hứa ông ấy sẽ…”
Changmin: “Đừng nói nữa!”
Tôi: “Nhưng ông ấy lại mang số tiền đó đi đánh bạc…”
Changmin ngã xuống: “Dừng lại đi…”
Tôi quỳ xuống ôm Min, cậu ấy đánh liên tục vào ngực tôi: “Cảnh sát bất ngờ ập vào, ông ấy bị bắt nên ông ấy đã trốn đi…”
Changmin khóc nức nở: “Còn…còn…mẹ?”
Tôi: “Anh đã tìm cho bác bác sĩ tốt nhất trong nước…bác ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi, tin anh đi”
Changmin nắm chặt tay lại, càng khóc lớn hơn: “Vì sao?”
Tôi: “Anh yêu em Min…Anh đã thay đổi tất cả cuộc sống mình vì em…anh quay lại học trung học mặc dù anh đã học xong đại học, anh học cách làm kẹo vì em thích chúng, anh bảo Jaejoong làm việc trong công ty để em có thể làm cùng cậu ấy, để em không phải làm công việc vất vả kia… anh yêu em!”
Changmin nhìn tôi bằng đôi mắt ngập nước: “Nhưng tất cả…”
Tôi: “Không em yêu…Anh không lừa dối em”
Changmin: “Vì sao? Sao lại nói cho em những điều này?”
Tôi: “Vì có một số chuyện tồi tệ đã xảy ra”
Changmin: “Anh…đang nói về cái gì?”
Tôi: “Trước khi anh trở lại Hàn quốc, ba năm trước anh sống ở London, bố anh là người chủ gia đình…trong một lần ông đến thăm anh, bạn trai cũ của anh đã giết ông!”
Changmin: “Cái gì?”
Tôi: “Tên anh ta là Choi Siwan”
Changmin: “Vì sao?”
Tôi: “Anh ta chỉ vì tiền…anh ta không hề yêu anh”
Changmin: “Em xin lỗi…”
Tôi lắc đầu: “Khi anh trở lại và gặp em hai năm trước, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh biết rằng anh chỉ muốn bên em cả đời…”
Changmin đỏ mặt.
Tôi: “Nhưng bây giờ Siwan đã thoát ra khỏi tù…”
Changmin: “Cái gì?”
Tôi: “Và dường như hắn đang hợp tác vớ bố em”
Changmin: “Bố và Siwan?”
Tôi gật đầu: “Họ thành lập một công ty…họ mua các công ty khác rồi giải thể nó làm cho hàng trăm người mất việc”
Changmin: “Bố em đã làm những điều này?”
Tôi gật đầu: “Dường như họ đang nhắm vào công ty anh”
Changmin: “Vậy đừng bán công ty cho họ”
Tôi cười khẽ.
Changmin: “Công ty nhà họ kim là công ty mạnh nhất Hàn Quốc, họ không thể nào động tới anh được”
Tôi: “Nhưng ông ấy đã”
Changmin mở to mắt ngạc nhiên: “Cái gì?”
Tôi: “Ông ấy đã thuyết phục tất cả các khách hàng của anh mua sản phẩm của họ chỉ với nửa giá so với bọn anh”
Changmin: “Trời ơi”
Tôi: “Bây giờ thì ông ấy muốn mua lại công ty”
Changmin: “Nhưng anh đừng bán”
Tôi: “Không đơn giản như vậy”
Changmin: “Vì sao?”
Tôi: “Vì họ sử dụng những cách phạm pháp để ép CEO bán”
Changmin: “Cách nào?”
Tôi: “Họ bắt cóc gia đình CEO, đe dọa họ sẽ giết gia đình đó hoặc gửi mail cho CEO những hợp đồng bất hợp pháp mà anh ta đã làm”
Changmin: “Nhưng anh không có gia đình”
Tôi: “Nhưng anh có em! Anh muốn chắc chắn 100% em được an toàn”
Changmin: “Em không muốn đi”
Tôi: “Chỉ một thời gian thôi”
Changmin ôm chặt lấy tôi: “Không, em muốn ở bên anh…huhu…đừng…huhu…em sẽ làm bất cứ thứ gì”
Tôi thở dài: “Em đến nhà anh ở nhé?”
Changmin gật đầu.
Tôi: “Anh sẽ để năm vệ sĩ bảo vệ em 24/24”
Changmin gật đầu.
Tôi: “Em không được ra khỏi nha, thậm chí là vườn”
Changmin gật đầu: “Bất cứ thứ gì”
Tôi thở dài: “OK, vậy đi thu dọn đồ của em đi”
Changmin gật đầu, cậu chạy lên gác, tôi chạy theo mỉm cười, tôi thấy thật hạnh phúc khi cậu ở cùng với tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ được an toàn…