Chap 6: Vết thương quá khứ
Vậy là Puny và Lin cũng đã học tại trường Ko – san được 1 tháng rồi. Từ khi chuyển đến đây học việc mà hai cô bé vui nhất là thoát được cô tiểu thư Hoa Phương gây bao rắc rối ở trường cũ. Ngoài ra thì có một người bạn mới đặc biệt là Gum.
Mẹ cô quả là rất biết suy nghĩ. Nhắc đến mẹ mới nhớ mẹ Puny lên nhà ngoại để chăm bà ốm. Bà ở khá xa nên có lẽ mẹ cô phải ở đó vài ngày. Mẹ cô có dặn dò đủ thứ.
Thứ mà cô sợ hãi đó là những hôm trời mưa . . .
Cô bé sợ tiếng sấm và cả bóng tối nữa. Rất sợ. Vết thương từ quá khứ luôn đè nặng và ám ảnh trong thâm tâm của Puny. Trước mặt người khác cô bé luôn hồn nhiên, vô tư, lạc quan và rất hay cười. Còn nỗi đau này sẽ chỉ đến khi cô có một mình, khi trời đổ mưa và khi bóng tối ngập tràn mọi nơi. . .
Cô ao ước có một gia đình đầy đủ bố mẹ như Lin. Cô làm sao quên được cái ngày bố cô rời bỏ mẹ con cô bơ vơ để đi theo người phụ nữ khác sang nước ngoài sinh sống. Khi đưa tờ đơn li dị ẹ cô ông ta nhẫn tâm, tuyệt tình đến phát sợ. Mẹ đã kí và hai người chia tay. Người đàn bà mà ông ta đi theo rất giàu có .Đúng là vậy. Một người phụ nữ xinh đẹp, giàu có !!!!!
Lí do sợ bóng tối và sấm cũng vì cái đêm ông ta bỏ hai mẹ con ra đi. Trời đổ mưa rất to kèm theo cả tiếng sấm âm vang khắp một vùng trời thi thoảng lóe lên tia sét nhỏ. Ông ta dọn đồ và rời đi vào cái đêm đó. Mẹ vì quá đau khổ chỉ biết khóc khóc và khóc. Còn Puny chỉ đứng lặng ngắm từng hạt mưa rơi xuống lộp độp rồi vỡ tan.
Đêm đó chỉ có nước mắt, mưa và đổ vỡ. Từ đó cô bé luôn sợ những ngày này. Thần trí của cô khi ấy luôn luôn trong tình trạng bất ổn . Thật may, cô bé Linh Hân tốt bụng là bạn tri kỉ của Puny thường sang chơi đùa với cô bé. Dần dần Puny bắt đầu quên đi cái điều ám ảnh này. Nhưng mỗi khi vào những ngày mưa vết thương lòng lại chảy máu. Cô bé sợ hãi khi nhớ về nó. Cô ghét chia li. Rất ghét. Cô đã từng tự hào mà hét lên rằng : “Nhìn này ! Con có 1 gia đình thật hạnh phúc ! Có bố có mẹ ! Con yêu gia đình mình lắm !”
Vậy mà sao giờ đây cô mất đi người bố tuyệt vời luôn âu yếm cô mà nói rằng: “Con gái yêu của bố! Bố tự hào vì có một đứa con gái đáng yêu”
Cái vòng tay ấm áp của bố khi ôm hai mẹ con vào lòng đâu rồi???
Những lần bố đưa đi ăn kem đủ vị chỉ vì cô bé nũng nịu muốn thử hết các vị dâu, sô cô la, hạnh nhân . . . Cô đau khi nhớ về nơi đó
Lần bố đến mắng những đứa bắt nạt cô bé . Khiến cho tụi đó sợ phát khiếp
Những buổi chiều tối cùng nhau ra ngoài đi dạo, ngồi lên chiếc đu gần đó. Mỗi lần bị bố đu lên cao cô đều la hét ầm ĩ . . .
Cả lần đi chơi công viên. Cả nhà cô bé đã chơi bao nhiêu là trò nào là tàu siêu tốc, đu quay, . . . Cùng nhau ăn, cùng nhau chụp hình, cùng cười nói.
. . .Tất cả . . . . Giờ chỉ là hư vô
Đã là quá khứ mất rồi . . .
Puny đã mất đi một người bố tuyệt vời như thế. À không ! Cô khinh ghét con người đó! Người đó bỏ theo người đàn bà khác bỏ mẹ con cô thì sao có thể được tôn trọng mà gọi là bố chứ. Người mà đi theo tham vọng của cá nhân . . .
Không xứng. . .
Cô bé cứ mải mê trong cái kí ức của quá khứ không sao thoát ra đc. Tự chấn an lòng mình, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Cứ khi ở một mình hình ảnh mái ấm hạnh phúc không thôi ám ảnh Bảo Uyên.
Mẹ xin lỗi vì để con chịu đau khổ suốt bao năm qua – Mẹ Puny vuốt từng lọn tóc của con mình an ủi, vỗ về dù cho bà không hề có lỗi gì về chuyện này
Cô bé cựa mình vùi đầu vào gối. Mắt ươn ướt. Lòng tự nhủ phải quên đi quá khứ nhưng sao nó vẫn đeo bám lấy cô đến tận bây giờ. Mỗi khi nhắm mắt lại và nghĩ ngợi cô bé luôn đi vào giấc ngủ rất nhẹ nhàng. Những giấc mơ huyền ảo lại đến với cô bé.Điều đó làm cô bé ham ngủ đến nỗi quên cả ăn. Chỉ cần được vào giấc mơ cô bé sẽ lại hạnh phúc bên cạnh gia đình có bố , có mẹ . . .
Mẹ cô bé đã lên nhà bà ngoại từ đêm hôm qua. Tâm trạng ngày hôm nay của Puny không được tốt lắm. Cô ủ rũ từ tiết một đến tận bây giờ. Lin và Gum có hỏi nhưng Puny chỉ lắc đầu nói là hơi mệt. Puny đâu có mệt đâu chỉ là suy nghĩ nhiều về quá khứ mà thôi.
Đã ba tiết trôi qua, giờ là tiết thể dục. Thầy giáo rất nghiêm khắc cho nên Lin và Gum kéo bằng được Puny xuống sân vì không muốn cô bạn bị phạt ở lại trực nhật. Thật may mắn hôm nay thầy lớp bên nghỉ dạy nên thầy cả bọn phải trông coi cả hai lớp. Thầy không bắt chạy nữa vì không quản thúc được nên bảo lớp trưởng cho cả lớp chơi trò chơi gì đó ở sân. Thầy không bao giờ cho học sinh ngồi một chỗ mà nghịch điện thoại hay tán gẫu. Luôn luôn tiết thể dục là phải vận động. Sợ bị phạt chả học sinh nào dám ra ghế đá ngồi. Thấy Puny xuống sân mà không chịu vận động chỉ ngồi im một chỗ làm Lin và Gum lo lắng chết đi được.
Puny ! Qua đây chơi ! Vui lắm – Lin kéo Puny chạy lại chỗ tụi con gái đang tìm khăn bịt mắt để chơi bịt mắt bắt dê.
Trò chơi này rất vui nhộn và người đầu têu ra trò này là cô lớp trưởng tinh quái. Cô bé rất hay nghĩ ra trò chơi cho tập thể lớp. Cả lớp đều quý Giang vì lí do đó. Cô bạn này rất thích Gum vì cô có một phong cách rất đặc biệt . Chỉ nhìn thấy Gum thôi là cô bé nháo lên. Trò này tất nhiên đối với Gum thật nhảm nhí nhưng mà Giang vẫn kéo bằng được Gum vào chơi để đủ quân số nữ sinh mặc cho Gum có đả đảo thế nào
Puny mới vào chơi đã thua và phải làm sói bắt dê. Cô bé hậm hực đeo băng vào khua tay loạn xạ
Tâm trạng không tốt nên Puny đi vòng quanh sân mà vẫn chả bắt được con dê nào. Chân mỏi rời mà chỉ nghe tiếng cười đùa của cả bọn quanh quẩn nhưng chạy lại thì lại mất hút. Sau một hồi mệt nhọc Puny cũng chạm được vào một người
“ Ai đây nhỉ? Mặc kệ ! Dù sao cũng cảm ơn mình đang muốn thoát ra khỏi trò này ngay bây giờ” – Cô bé thầm nghĩ
Cô bé mừng thầm trong lòng tay cô chạm vào mặt người đó bỗng nhiên có một luồng điện chạy qua khắp người làm cô rụt tay lại. Cô mở băng che mắt ra chớp mắt vài cái để quen với ánh sáng. Khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn cô , anh nhíu mày cũng thật đẹp trai. Tiếng lắp bắp cất lên :
Hả ? . . . A . . n … h .. A.n..h – Cô bé hoảng hốt thực sự
Sao lại là anh ??? – Giọng cô bé run run môi mấp máy nói , tay đầy mồ hôi sợ hãi vẫn bám chặt vào áo anh
Cả khoảng sân rộng chứng kiến cảnh này lặng im trong chốc lát. Tất cả như nín thở. Puny sợ hãi chả nói năng được gì nữa chỉ đứng im người run run
BỎ . . RA – Vyl nhấn mạnh từng chữ phá tan không khí đang im lặng
À . . . Vâng – Puny sợ hãi chỉ biết ú ớ nghe theo lời anh nói
Cô bé từ từ bỏ tay ra khỏi người Vyl. Đến lúc anh đi rồi cô mới dám lau mồ hồi đang rơi lã chã trên khuôn mặt và thở bình thường. Sao mình cứ phải liên quan đến cái tên đáng sợ này nhỉ? Cô nghĩ vậy. Mà dù có vậy cô cũng chỉ có thể nguyền rủa tên đáng ghét này trong suy nghĩ thôi
Đám nữ sinh sau một hồi chấn tĩnh cả đám lao theo Vyl tới tấp miệng hô hào :
Anh Vyl ! Prince !
Cả khoảng sân giờ chỉ còn lác đác vài người. Lúc này Lin và Gum chạy đến chỗ Puny hỏi thăm :
Puny có sao không?
Cô bé lắc đầu tỏ ý không vấn đề gì. Nhưng trong đầu cô bé muốn nổ tung vì Vyl rồi.
Làm tụi này thốt tim quá ! Vyl thật đáng sợ – Lin nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của Vyl run rẩy
Bằng sao được thiên thần Zita phải không? – Cuối cùng Puny đã vui vẻ trở lại mà chọc cô bạn rồi
Lin đỏ mặt quay đi. Zita đúng là thân thiện hơn Vyl gấp ngàn vạn lần. Gum khoác vai hai cô bạn kéo đi :
Về thôi
Ừ đi nào
* * *
Vyl vừa về đến nhà sau khi được anh hội trưởng giải vây khỏi đám nữ sinh. Đúng như mọi người nói Tan như Mama tổng quản của Prince vậy. Anh luôn tới những lúc các thành viên cần. Quả là không hổ danh chút nào. Vyl rất ít khi ra khỏi phòng tập nhưng hôm nay anh lại xuống sân sau trường. Chính vì thế mà khi anh ra về mới bị Puny đụng phải. Anh bước vội lên phòng nhưng bị tiếng anh quản lí Ryo gọi lại:
Cậu chủ
Sao ? – Anh đáp lại vẻ không vui
Anh quản lí nhắc lại lời bà chủ đã dặn anh mấy hôm trước :
Ông bà chủ kêu cậu đi xem mắt nhưng tôi biết cậu sẽ ko đi! Vậy nên để cậu tự đưa bạn gái về cho ông bà chủ vào ngày mai , được chứ?? Chủ tịch mấy năm nay đều rất trông chờ cháu dâu, tổng giám đốc cũng chờ có con dâu, bà chủ cũng mong chờ con dâu. Vậy cậu còn định tới khi nào nữa đây??? Cậu biết rõ sức khỏe chủ tịch rất bất ổn mà còn như vậy ???
Vyl biết ông của mình không hề ép buộc anh chuyện phải có bạn gái. Chỉ là cả nhà ai cũng sợ ông chưa kịp nhìn mặt cháu dâu mà đã phải ra đi. Hiện tại, ông không khỏe nhưng vẫn giữ chức chủ tịch. Khi bà anh còn sống cũng hay trách ông nội ham công tiếc việc. Đến khi bà mất ông lại càng lao vào làm việc ngày đêm như để quên đi một người ông vô cùng thương yêu. Rồi đây mỗi lần mệt mỏi ông vẫn luôn nhớ đến bà. . .
Có lẽ Vyl là người ông nội quý nhất. Ông không bao giờ ép anh bất kì chuyện gì. Nhưng trong lòng ông luôn mong được nhìn thấy cô cháu dâu. Vì thế lần này anh thực sự cũng không muốn làm ông đau lòng.
Nhưng chuyện tình yêu với anh dường như rất phù phiếm. Mọi người chỉ qua là thích vẻ đẹp của anh, thích gia cảnh của anh. Ngoài hai thứ đó ra họ có quan tâm thực sự tới cảm xúc và tâm tư của anh???? Vì thế với anh những người đó hoàn toàn chỉ là hạt bụi, hạt cát. Không có chút ấn tượng gì ngoài hai chữ : Tầm thường
Ở Prince, anh đam mê với công việc của một Dancer. Không hứng thú với bất kì một người phụ nữ nào. Với anh, không có ai là thật lòng hết !!! Chỉ là lợi dụng và lợi dụng. . . Lần này, anh lại khiến ông buồn nữa rồi !!!
Nghĩ ngợi một lúc lâu, anh quản lí buông tha chuyện ra mắt bạn gái , chuyển sang chủ đề khác . Anh quản lí rất thương ba mẹ của Vyl nên anh nhất quyết phải để ông bà chủ gặp được Vyl :
Nếu vậy cậu sẽ đi đón ông bà chủ chứ ?
Không – Vyl thản nhiên đáp lại
Anh quản lí vẫn một mực:
Vậy cậu ở nhà ăn cơm cùng ông bà chủ nhé !
Còn tùy – Nói rồi anh lên phòng đóng chặt cửa lại
Anh quản lí nói vọng lên :
Cậu nhất định phải ở nhà ăn cơm đó !
Ở trong căn phòng rộng, Vyl lặng người đi . Ai mà chả mong gặp bố mẹ mình ở xa về chứ . . Nhưng sao họ lại xa anh lâu vậy . .
Không một lời từ biệt bỏ anh ở đây suốt bao năm . . Bỏ anh vì công việc bận rộn quanh năm suốt tháng.Sau đó thì có đưa anh sang Nhật một thời gian nhưng rồi cũng vì công việc mà để anh một mình
Anh có được tuổi thơ đi chơi cùng bố mẹ như bao đứa trẻ khác hay chăng? Hay chỉ là một đứa bé sống không có tình thương yêu của bố mẹ từ nhỏ. Anh còn quý anh quản lí và bà quản gia hơn cả bố mẹ anh ! Ít ra họ cũng hiểu anh muốn gì, thích ăn gì, quan tâm điều gì, đang có tâm sự hay đang vui vẻ !!!
Tại sao người sinh ra anh lại không biết ??? Vì vậy anh luôn có ác cảm với bố mẹ mình. Anh nghĩ rằng họ chỉ quan tâm đến tiền bạc, sự nghiệp mà thôi.Anh chỉ mong một lần được như những đứa trẻ khác lớn lên trong tình yêu của bố mẹ dù không có được cuộc sống đầy đủ như anh thì chí ít tình yêu cũng đủ để con người ta thấy hạnh phúc lắm rồi.
Phải trải qua người ta mới thấu hiểu tiền không mua được hạnh phúc, giàu sang nhưng không có tình yêu thương, không có cảm giác gia đình .
Nhắm chặt đôi mắt lại anh không muốn nghĩ thêm gì nữa. Không hiểu tại sao khi nhắm mắt lại anh chợt nghĩ đến cô bé phiền phức ở sân trường. Có thể đoán biết được đó là một cô bé hồn nhiên, cứng đầu và ngốc nghếch. Một cô bé như vậy có khi nào lại tầm thường như những người con gái mà anh từng biết. Bỗng nhiên lại nhớ tới một người như cô, anh thấy mình thật thừa hơi trong khi còn bao chuyện mà anh còn phải nghĩ tới, còn phải trải qua.
Trong khoảnh khắc nào đó, có hai con người có những cảm xúc giống nhau, tâm tư giống nhau và đặc biệt có những mong ước , khao khát về cuộc sống gia đình bình yên như tất cả mọi người…