90 ngàn tệ với Ngô Bách Tuế chỉ như một tệ với người bình thường, anh thanh toán khoản tiền này mà không hề thấy áp lực chút nào.
Nhưng anh nói như điều hiển nhiên, còn những người khác thì bật cười. Họ đều có cùng một suy nghĩ là tên ngốc này lại tự làm chuyện mất mặt tiếp rồi.
Tuy nhiên, nhân viên phục vụ không biết Ngô Bách Tuế là một người khờ khạo. Anh ta lập tức đi đến cạnh Ngô Bách Tuế, lịch sự hỏi: "Xin hỏi anh muốn quét mã hay quẹt thẻ ạ?"
Ngô Bách Tuế bình thản đáp: "Quẹt thẻ." Nói rồi, anh bắt đầu lấy chiếc thẻ ngân hàng của mình ra.
Vừa thò tay vào túi, Ngô Bách Tuế đã khó tránh khỏi thấy lúng túng. Bấy giờ, anh mới phát hiện, trước khi đi mình đã thay sang bộ âu phục, chiếc thẻ đen quý giá của anh vẫn nằm ở trong bộ đồ mà anh đã thay ra. Đúng lúc quan trọng thì lại xảy ra sự cố.
"Anh rể, anh mau lấy thẻ ra đi, em muốn xem dáng vẻ quẹt thẻ quá, chắc là ngầu lắm." Hạ Tử Nhiên ở một bên thật sự không nhịn được nữa, có vẻ ha hê thúc giục.
Những người khác cũng có đủ mọi biểu cảm nhìn Ngô Bách Tuế.
"Tôi cũng quên thẻ ở nhà rồi." Ngô Bách Tuế câm nín đáp.
"Ha ha, cậu có thẻ cơ à? Dù có thẻ thì trong thẻ của cậu có nổi hai trăm tệ không?" Hạ Sơ Tuyết cũng không kiềm chế được nữa, châm chọc Ngô Bách Tuế.
"Đồ điên, anh biết 90 ngàn tệ có nghĩa là gì không? Anh có nhặt rác cả đời chưa chắc đã gom đủ đâu!" Hạ Tử Hiên cũng mỉa mai Ngô Bách Tuế, cậu ta thật sự nhìn Ngô Bách Tuế ngày càng ngứa mắt.
"Haizz, tôi ngồi với tên ngốc này một buổi tối đã không chịu nổi rồi. Nếu phải ở với anh ta cả ngày, chắc sẽ nổi điên mất. Không hiểu sao có người vẫn có thể chịu được anh ta những ba năm." Chu Thiến có vẻ chán ghét chế nhạo.
Mọi lời nói khó nghe như cây kim đang chui vào trong tai Hạ Mạt Hàn, khiến cô sắp phát điên. Ban nãy, lúc cô thấy túng quẫn nhất, Ngô Bách Tuế đột nhiên đứng ra như một người đàn ông, muốn thanh toán cho cô. Có một khắc, quỷ tha ma bắt thế nào Hạ Mạt Hàn đã tin lời của Ngô Bách Tuế, vì sâu thẳm trong lòng, cô vẫn mong chồng mình có thể che nắng chắn mưa cho mình.
Nhưng hiện thực thì luôn tàn khốc như vậy, chồng cô chính là một tên ngốc. Mỗi khi anh ra mặt sẽ chỉ làm trò cười, thậm chí là gây ra tai họa.
Thất vọng, thất vọng đến cực điểm!
Hạ Mạt Hàn sắp khóc đến nơi, cô tức giận gào lên với Ngô Bách Tuế: "Nếu anh còn tiếp tục làm tôi mất mặt, tôi sẽ đưa anh vào viện tâm thần!" Lần này, Hạ Mạt Hàn thật sự đã nổi giận, cô ghét Ngô Bách Tuế.
Thấy Hạ Mạt Hàn như vậy, trong lòng Ngô Bách Tuế cũng không dễ chịu.
Nhân viên phục vụ ở một bên có vẻ hơi hoang mang, anh ta nhìn trái ngó phải, sau đó hỏi: "Rốt cuộc ai trong các vị sẽ thanh toán ạ?"
"Thôi để tôi trả cho!" Thái Hâm Lỗi thật sự không xem tiếp được nữa, anh ta lên tiếng.
Lần này, Hạ Tử Nhiên không hề ngăn cản. Dù sao thì nếu Hạ Mạt Hàn thật sự không có tiền và bị giữ ở đây thì người mất mặt cũng là nhà họ Hạ. Vả lại, hôm nay, Ngô Bách Tuế nhiều lần thốt ra những lời ngu xuẩn, bệnh tình rất không ổn định. Hạ Tử Nhiên hơi lo anh sẽ làm chuyện điên rồ gì đó ở phòng bao, nên cô ta để mặc cho Thái Hâm Lỗi trả tiền.
Thấy Thái Hâm Lỗi đã quẹt thẻ xong, Hạ Mạt Hàn không nhịn được nói: "Cảm ơn, tôi sẽ nghĩ cách trả lại anh số tiền này." Dù bây giờ, Hạ Mạt Hàn đang sống những ngày giật gấu vá vai, nhưng cô không muốn nợ ân huệ của Thái Hâm Lỗi, 90 ngàn này nhất định cô sẽ trả lại cho anh ta.
Thái Hâm Lỗi vô tư đáp: "Không cần đâu, chút tiền lẻ ý mà, không sao cả."
Nghe thấy vậy, Hạ Tử Hiên không nhịn được nói chen vào: "Nhất định phải trả, tiền của cậu cũng có phải là giấy đâu, sao phải cho chị ta được hời?"
Thái Hâm Lỗi không quanh co ở chuyện này nữa, anh ta chỉ nghiêm túc đề nghị với Hạ Mạt Hàn: "Tôi thấy điều kiện của cô cũng không tệ, nếu cô muốn ly hôn, bạn bè của tôi đều có điều kiện rất khá. Tôi giới thiệu đại cho cô một người, thì cô cũng không cần phải sống chật vật như thế này nữa."
Đây cũng có thể coi như là lời thật lòng của Thái Hâm Lỗi, một đóa hóa tươi thắm lại bị một tên ngốc vùi dập, riêng cá nhân anh ta thấy không thể chấp nhận được.
"Ha ha, cậu thấy chồng người ta là một tên ngốc, nhưng chị ta lại thấy là bảo bối đấy. Bà nội tôi ép chị ta ly hôn, mà chị ta có nỡ đâu!" Hạ Tử Hiên không bỏ qua bất cứ cơ hội nào châm chọc Hạ Mạt Hàn.
Nếu là lúc bình thường, Hạ Mạt Hàn nhất định sẽ phản bác lại Hạ Tử Hiên. Nhưng bây giờ, cô đã không còn sức để nói, mà cũng không biết nên dùng lời lẽ gì để phản bác lại nữa.
Buổi tụ tập cứ thể giải tán trong im lặng.
Hạ Mạt Hàn lái xe đưa Ngô Bách Tuế về nhà, trên đường đi, cô vẫn không nói một tiếng nào. Cô không mắng Ngô Bách Tuế, hoặc nói cô đã không còn tâm trạng để ý đến anh nữa.
Mười một giờ ba mươi phút tối, Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế đã về đến nhà.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hoàng Quý Lan vừa đánh bài xong trở về lập tức chạy từ trong phòng ra, nói với Hạ Mạt Hàn: "Tiểu Mạt, giờ mẹ không còn một đồng nào. Mai không biết mua thức ăn thế nào đây, con đưa cho mẹ thêm một ít tiền đi!"
Một người gây phiền phức cho cô, một người chỉ biết vòi tiền, đây chính là nhà của Hạ Mạt Hàn, cô thấy rất tuyệt vọng.
Cô lấy một chiếc thẻ ngân hàng ở trong túi ra ném cho Hoàng Quý Lan, lạnh giọng nói: "Trong thẻ có 20 ngàn, mẹ cầm hết đi. Đây là số tiền cuối cùng của con, mẹ đừng tìm con nữa." Dứt lời, cô đi về phòng ngủ.
Ngay sau đó, trong phòng ngủ truyền ra tiếng khóc nức nở của Hạ Mạt Hàn. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa, cứ thế mặc kệ tất thảy, khóc đến mức thương tâm tuyệt vọng.
Hoàng Quý Lan ngây ra, bà ta rất hiểu Hạ Mạt Hàn, chuyện bình thường vốn không thể khiến cô khóc thế này. Ba năm nay, dù phải chịu bao nhiêu chê trách và áp bức, dù gánh nặng trên vai lớn cỡ nào, Hạ Mạt Hàn cũng cố gắng gánh vác, kiên cường chịu đựng, cô chưa bao giờ chẳng chút kiêng kỵ mà khóc nức nở thế này. Nhưng tối nay, sau khi đi ra ngoài một chuyến với Ngô Bách Tuế về, cô đã khóc như vậy. Không cần nghĩ bà ta cũng biết chắc chắn là Ngô Bách Tuế đã lại gây ra chuyện.
Vừa nghĩ vậy, Hoàng Quý Lan lập tức nổi giận đùng đùng, cầm chiếc chổi lông gà ở trên bàn lên, đánh Ngô Bách Tuế một trận nhừ tử, bà ta vừa đánh vừa mắng: "Chắc chắn là thằng ngốc nhà mày chọc cho Tiểu Mạt buồn bực, tao đánh chết mày, đánh chết mày!"
Ngô Bách Tuế im lặng chịu đừng đòn roi của Hoàng Quý Lan, không ho he một tiếng. Nhưng trong đôi mắt bằng lặng của anh lại xuất hiện một tia tự trách và đau xót, tiếng khóc của Hạ Mạt Hàn đã đâm vào trái tim anh.
Sáng ngày hôm sau, tại biệt thự lớn của nhà họ Hạ.
Bà cụ mời các thành viên quan trọng trong gia tộc đến, tổ chức cuộc họp gia tộc tạm thời ở biệt thự.
Nội dung chính của cuộc họp có liên quan đến chuyện đại sự của Hạ Tử Nhiên.
Hạ Tử Nhiên thuộc hàng vai vế nhỏ, không được coi là thành viên quan trọng của gia tộc. Nhưng hôm nay, cô ta là nhân vật chính, đương nhiên sẽ được đến tham gia.
"Tử Nhiên, nghe nói cháu và Thái công tử của nhà họ Thái đang yêu nhau, thật thế không?" Bà cụ híp mắt, cười hỏi.
Hạ Tử Nhiên kiêu hãnh đáp: "Đương nhiên là thật rồi ạ, tối hôm qua anh ấy còn tặng cho cháu một bức tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch!"
Nghe thấy vậy, gương mặt già nua của bà cụ cười đến mức nhăn lại, bà khen ngợi Hạ Tử Nhiên: "Vẫn là Tử Nhiên có tiền đồ, không làm cho bà nội thất vọng."
Được bà cụ khen, Hạ Tử Nhiên vừa sung sướng, vừa tự hào.
Lúc này, bố của Hạ Tử Nhiên là Hạ Hưng Bang đột nhiên nói với Hạ Tử Nhiên: "Nhiên Nhiên, hay con gọi bạn trai con đến đây đi! Chúng ta đều muốn gặp Thái công tử."
Mẹ Hạ Tử Nhiên là Hùng Ngọc Trân cũng lập tức hùa theo: "Đúng vậy, Nhiên Nhiên, con gọi Thái công tử đến đây đi."
Hai vợ chồng Hạ Hưng Bang và Hùng Ngọc Trân thật sự rất hài lòng với chàng rể vàng này, bọn họ vội vã muốn Thái Hâm Lỗi đến đây là để lấy le trước mặt người trong gia tộc. Đương nhiên, chủ yếu là bà cụ muốn gặp Thái Hâm Lỗi, nhưng ngại không muốn đích thân nói ra, nên bảo vợ chồng Hạ Hưng Bang lên tiếng giúp.
Nghe thấy vậy, Hạ Tử Nhiên lập tức đáp: "Để con gọi hỏi anh ấy xem sao, dẫu sao Thái Hâm Lỗi cũng khá bận, con cũng không biết anh ấy có rảnh không nữa?"
Nói rồi, Hạ Tử Nhiên đi ra ngoại gọi điện thoại.
Hơn mười phút sau, Hạ Tử Nhiên đã quay lại.
Lúc này, gương mặt Hạ Tử Nhiên mỉm cười rạng rỡ, trong mắt đầy vẻ hào hứng, cô ta phấn khởi nói lớn lên với mọi người trong gia tộc: "Cháu đã gọi cho Thái Hâm Lỗi rồi, anh ấy bảo lần đầu gặp người lớn nên để anh ấy mời. Anh ấy còn bảo trưa nay sẽ mời tất cả mọi người trong gia tộc chúng ta đến dùng bữa ở Thanh Phong Trai."
Thanh Phong Trai!
Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất ở thành phố Tây Nguyên, địa thế của nó không gì sánh được, nơi đây được coi là thiên đường ẩm thức của Tây Nguyên.
Thanh Phong Trai luôn đứng đầu chủ yếu là nhờ đầu bếp của họ học tài nghệ nấu nướng từ một người đầu bếp tài ba. Người đầu bếp tài ba này như có bí quyết độc nhất vô nhị nào đó, món ăn mà người này nấu đều có mùi vị rất ngon và độc đáo, được mọi người ở các tầng lớp yêu thích.
Vì vậy, dù giá tiền khi ăn ở Thanh Phong Trai rất cao, nhưng ngày nào khách cũng đông nườm nượp, không còn một chỗ trống. Nếu không đặt bàn trước, thì dù là người giàu có đến mấy cũng không đến ăn được.
Ngày thường, để đặt được một bàn ở Thanh Phong Trai rất khó, nhưng Thái Hâm Lỗi lại có thể mở tiệc chiêu đãi tất cả mọi người nhà họ Hạ ở đây. Như vậy chắc chắn phải bao mười mấy bàn mới đủ, đây không phải là chuyện đơn giản cứ có tiền là làm được. Điều này đủ để chứng minh Thái Hâm Lỗi có bản lĩnh cao ngời ngời!
Người nhà họ Hạ có mặt ở đây vừa nghe thấy Hạ Tử Nhiên nói vậy, ai nấy đều thấy kinh ngạc.
Bà cụ lộ vẻ ra khó tin, sau khi lấy lại bình tĩnh một lúc, bà lập tức kích động hạ lệnh: "Mau, mau gọi hết con cháu của nhà họ Hạ đến biệt thự tập hợp!"
"Đúng rồi, còn nữa, bảo tất cả mọi người đều phải ăn vận chỉnh tề, đừng làm nhà họ Hạ chúng ta mất mặt."
Hiện giờ, nội bộ nhà họ Hạ đang nổ tung một tin tức chấn động: Trưa nay, Thái công tử nhà họ Thái sẽ mở tiệc tại Thanh Phong Trai để chiêu đãi toàn bộ người nhà họ Hạ.
Nhận được tin tức này, tất cả người nhà họ Hạ đều ăn vận chỉnh tề, đến biệt thự nhà họ Hạ tập chung.
Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đương nhiên cũng nhận được tin này.
Nghe thấy chuyện này, Hoàng Quý Lan lập tức xù lông, bà ta rất không vui nói: "Con bé Hạ Tử Nhiên này sao tốt số thế cơ chứ? Sao nó có thể tìm được một người bạn trai tài giỏi như vậy? Sao số tôi lại khổ thế này, vướng phải một thằng con rể ăn bám?"
Càng nghĩ càng tức, Hoàng Quý Lan bực đến nỗi muốn nổ tung. Bà ta không nhịn được nữa, lập tức trút giận lên Ngô Bách Tuế, chửi bới anh một trận thậm tệ.
Hạ Mạt Hàn không hề cản Hoàng Quý Lan, bây giờ cô hệt như một người mất hồn. Tối hôm qua, cô đã mất hết sạch mặt mũi, tâm trạng cực kỳ uể oải. Nhưng hôm nay, cô lại phải đi đối mặt với phong ba bão táp nặng nề hơn. Nghĩ thôi cô cũng biết đến lúc đó, người trong gia tộc sẽ lấy Thái Hâm Lỗi và chồng mình ra để so sánh thế nào. Nếu cô đến buổi tiệc này, chắc chắn sẽ bị chết đuối trong nước bọt của bọn họ. Nhưng cô lại không thể không đi, vì đây là mệnh lệnh của bà nội.
Ngồi trước bàn trang điểm, Hạ Mạt Hàn muốn trang điểm thật đơn giản. Nhưng nhìn đôi mắt sưng húp của mình, cô thật sự phải suy nghĩ lại.
"Cứ thế đi!" Hạ Mạt Hàn như chịu chết đi ra ngoài.
Lúc xuất phát, Hạ Mạt Hàn đã dặn dò Ngô Bách Tuế một câu: "Anh hãy ngoan ngoãn ở nhà, em sẽ mang đồ ăn trưa về cho anh."
Lần trước, Hạ Mạt Hàn đã đồng ý với bà nội là sẽ không đưa Ngô Bách Tuế đến tham gia tiệc tùng của gia tộc nữa, mà chính cô cũng không muốn dẫn anh theo, cô cũng sợ Ngô Bách Tuế.
Dặn dò xong, Hạ Mạt Hàn buồn bã ủ rũ đi ra khỏi nhà.
Hoàng Quý Lan đi ra theo, lẩm bẩm: "Mang về cho nó làm gì, nhịn một bữa cũng không chết được đâu."
Ngô Bách Tuế đứng ở cửa, nhìn bóng lưng cô đơn của Hạ Mạt Hàn, ánh mắt anh dần trở nên sâu thăm thẳm.
Đến khi bóng dáng của Hạ Mạt Hàn hoàn toàn biến mất, mắt Ngô Bách Tuế đột nhiên tỏa ra một tia sáng sắc bén. Anh lấy điện thoại ra, gọi vào số máy của Lý Xương Thịnh: "Chuẩn bị đi, hôm nay, tôi sẽ cho cả nhà họ Hạ biết chồng của Hạ Mạt Hàn là một người như thế nào!"