"Từ hôm nay, cảnh cũ sẽ tái diễn thêm 3.000 lần nữa, nỗi đau mà các thiếu nữ năm đó phải chịu sẽ tăng lên gấp 10.000 lần!"
Chưa dứt lời, cả đám ác linh đã gào khóc thảm thiết.
Chúng quỳ rạp dưới chân anh, dập đầu đến nỗi trán rỉ máu.
"Kẻ hèn biết lỗi rồi! Thật sự biết lỗi rồi! Sau này không dám nữa, xin Minh Chủ tha mạng!"
"Ngày đó chúng tôi thật không nên hại các cô ấy! Hối hận không kịp, bây giờ sống không được, c.h.ế.t cũng không xong, ngày ngày muốn c.h.ế.t để tạ tội!"
"Xin Minh Chủ tha mạng! Xin tha cho chúng tôi!"
Cả đám ác linh cầu xin thảm thiết, bao gồm cả tên trưởng làng từng oai phong lẫm liệt.
Nhưng Mạc Hoang Niên vẫn không chút d.a.o động, chỉ nắm lấy tay tôi, khẽ nói:
"Chúng ta đi thôi."
35
Cuối cùng tôi cũng hoàn toàn hiểu rõ về quá khứ của Mạc Hoang Niên.
Anh bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, sống nhờ cơm của hàng xóm để lớn lên.
Năm 16 tuổi, phần lớn người trong làng anh đều c.h.ế.t do lũ lụt.
Mạc Hoang Niên may mắn sống sót vì trú ngụ trong hang núi, nhưng cũng phải sống trong cảnh đói khát, rách rưới, buộc phải cùng những người khác rời quê hương để chạy nạn.
Khi đến thôn Tuyền Đài, anh đã hấp hối.
Chính con gái của tân huyện lệnh, Mạc Thời Hòa, đã cứu anh, chăm sóc tận tình.
Cô đặt tên cho anh, dạy anh biết chữ, cùng anh tập võ, và khi mọi người cười nhạo, khinh bỉ xuất thân của anh, cô luôn đứng trước mặt anh, mắng lại họ đến mức họ đỏ bừng mặt.
Nhưng rồi ba năm đại hạn xảy ra, người dân khốn khổ.
Để cầu trời ban mưa, dân làng quyết định tế thiếu nữ xuống biển.
Vì từ xưa đã coi trọng con trai hơn con gái, đến thời điểm đó, trong làng chỉ có chín cô gái ở độ tuổi phù hợp.
Mạc Thời Hòa, lúc 17 tuổi, là người lớn nhất.
Những người khác còn chưa đầy 11 tuổi.
Có người đề nghị, để thể hiện thành ý, hãy tế hết tất cả.
Phu nhân huyện lệnh nhất mực phản đối, cho rằng đó là chuyện vô lý.
Tuy nhiên, trưởng làng lại chủ động đứng ra nói sẽ hiến con gái mình đầu tiên để làm gương, ép phu nhân huyện lệnh phải đồng ý.
Mạc Thời Hòa, để cứu các cô gái, đã giả tạo thiên tượng và bói toán, nhưng bị trưởng làng phát hiện, đành bất lực nhìn họ bị giam giữ.
Ngày tế lễ, cô xuất hiện với một chiếc rìu lớn, giải cứu các cô gái, nhưng cũng vì vậy mà làm lộ ra âm mưu của trưởng làng – hắn đã bí mật gửi con gái đi nơi khác.
Trưởng làng tức giận, ra lệnh bắt cô lại, và sáng hôm sau cô bị nhốt vào quan tài để hiến tế.
Tối hôm đó, Mạc Thời Hòa tự cởi trói, bảo Mạc Hoang Niên đưa các cô gái chạy trốn, còn cô ở lại để câu giờ.
Khi Mạc Hoang Niên quay lại, cô đã bị tế sống, chìm xuống đáy sông.
Tuy nhiên, một trong những người cha của các cô gái phản bội, dẫn đến việc họ bị bắt lại và trở thành lễ vật tuẫn táng.
Các bà mẹ không đành lòng, trong đêm đã cầu xin Mạc Hoang Niên đưa các cô gái đi.
Trước khi đi, họ quỳ xuống xin anh, nếu bị truy đuổi, thà g.i.ế.c các cô gái còn hơn để họ bị hiến tế sống, vì linh hồn của họ sẽ bị phong ấn dưới đáy biển, không bao giờ được tái sinh.
Đến lúc đó, Mạc Hoang Niên mới biết rằng trưởng làng đã dùng tà thuật lên Mạc Thời Hòa, khiến cô bị kẹt vĩnh viễn dưới đáy biển.
Nỗi giận của anh dâng trào, nhưng anh cũng hiểu rằng Mạc Thời Hòa sẽ muốn anh cứu các cô gái.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người, khi bị dồn đến đường cùng, không còn lối thoát, Mạc Hoang Niên đã đẩy tất cả các cô gái xuống vực thẳm.
Dưới dòng thác xiết, chỉ có mình anh nổi lên.
Kể đến đây, Mạc Hoang Niên đã nghẹn ngào, gương mặt đầy đau khổ, không thể nói tiếp.
Và tôi chợt hiểu ra nguồn gốc của chín bài vị trong linh đường ngày hôm đó.
Sau một lúc im lặng, tôi hỏi: "Nhưng tại sao, dưới khăn che mặt đỏ lại là bài vị của anh?"
"Tôi đã thay nó."
Anh nhắm mắt, cố nén cảm xúc nhưng không giấu nổi sự hối hận trong lòng: "Tôi không thể bảo vệ được em, vậy nên sẽ thay em chịu đựng nỗi khổ."
"Họ nghiền nát xương tôi, muốn tôi mãi mãi bị giam trong địa ngục, nghĩ rằng đó là sự trừng phạt dành cho tôi, nhưng họ không biết tất cả đều là kế hoạch của tôi."
Anh đột nhiên cười, nhưng trong mắt lại ánh lên sự căm hận pha lẫn nước mắt: "Họ ghim đầu, tay và chân của em, nhốt em vào quan tài, tế sống, rồi lại vi phạm thỏa thuận, đem theo tám cô gái khác cùng tuẫn táng, giả vờ hàng ngày cúng bái, cầu xin em bảo vệ sự an yên cho làng, nhân đinh thịnh vượng, dựa vào cái gì?"
Anh nghiến răng: "Chúng chỉ xứng đáng đốt hương cho tôi, c.h.ế.t rồi thì xuống địa ngục của tôi, đời đời chuộc tội, vĩnh viễn không trả hết."
36
Anh nói tôi chính là Mạc Thời Hòa, tôi không hề bất ngờ.
Lần đầu tiên trốn ra khỏi linh đường, tôi đã mơ hồ đoán được điều đó.
Mọi việc đều có nguyên nhân, nếu không có duyên, tôi không thể xuất hiện ở nơi đó.
Huống hồ, tôi còn có khuôn mặt giống hệt Mạc Thời Hòa.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay run rẩy của Mạc Hoang Niên: "Tám ngàn năm qua, anh đã vất vả rồi, phải không?".