Editor: Đờ
Dương Hạ hiểu được câu nói kia của y, vừa tức giận lại buồn cười, Quý Nghiêu giờ là cái gì, một Hoàng tử không quyền thế lại dám có tâm tư dơ bẩn này với hắn.
Nghĩ lại đời trước, chỉ cần nhẹ nhàng hạ một thánh chỉ xuống đã chém được đầu hắn xuống.
Đối với Dương Hạ, quả nhiên là vẩn, nực cười.
Dương Hạ gạt Quý Nghiêu sang một bên.
Ngày đầu xuân mưa phùn rơi dày đặc, không khí ẩm ướt mát mẻ.
Dương Hạ vừa ra khỏi cửa ngục, tiểu hoàng môn đã giương ô ra đón.
Đi bên cạnh hắn là Phó chỉ huy sứ Cẩm y vệ.
Hiện giờ hoạn quan trong cung chỉ có Dương Hạ và Lý Thừa Đức độc đại, Hoàng đế chỉ tin Dương Hạ - nhân tài mới xuất hiện, Lý Thừa Đức thì căn cơ sâu, con rết trăm chân chết cũng không ngã, cũng chẳng phải là hạng người dễ sống chung.
Năm đó có một bản án liên quan đến Lý Thừa Đức và họ ngoại của Hoàng đế, Cẩm y vệ bị kẹp giữa rất khó xử, lại bị hối lộ nên đè lại.
Không nghĩ rằng Dương Hạ lại muốn lật ra.
Một tờ khẩu cung còn dính máu, dấu tay ấn lên không biết là ngón nào mà còn dính cả da thịt thối nát.
Phó chỉ huy sứ nhìn tờ khẩu cung kia mà da đầu run lên, trong đầu nhớ lại hình ảnh của Dương Hạ khi ở trong ngực.
Trong ngục u ám tối tăm, Dương Hạ vận quần áo màu son ngồi ghế trên, một tay khoát lên tay vịn, giày vải sạch sẽ, thần thái lười nhác, lại có vẻ khinh thường.
Bên dưới là hai phạm nhân, một người mạnh miệng bị tra tấn đến mức tàn tật biến dạng, vết thương hoại tử đã bốc mùi, vùng bụng thì hỏng cả rồi, lưới sắt nung đỏ đã rọc không biết mấy tầng da thịt, toàn bộ đều là máu, chảy đầy đất.
Phạm nhân không hề tỉnh táo, Dương Hạ nói gì thì là đó, ấn dấu tay lên, không biết tờ khẩu cung kia viết xong thì liên lụy đến bao nhiêu người.
Phó chỉ huy sứ kêu khổ trong lòng, chẳng trách Chỉ huy sứ không muốn giao tiếp với Dương Hạ này, quá khó chơi.
Thấy hắn sắp đi, nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ Dương Hạ quay đầu lại, cười châm biếm, nói: "Triệu đại nhân hôm nay vất vả rồi."
Phó chỉ huy sứ cười bồi, nói: "Đốc công mới vất vả, hôm nay ít nhiều nhờ đốc công mới tra được manh mối của vụ án này."
"Triệu đại nhân quá khen rồi, ta và ngươi đều làm việc vì Bệ hạ, tự nhiên phải tận tâm tận lực rồi, phải không nào?"
"Ph..
phải!"
Hai người nói nói cười cười, giả tạo với nhau, đột nhiên, Dương Hạ nói: "Nghe nói thuộc hạ của Triệu đại nhân có một bách hộ họ Tiêu?"
Phó chỉ huy sứ sửng sốt, Cẩm y vệ bách hộ thì có nhiều, chợt phản ứng lại, nói: "Đốc công nói Tiêu Bách Niên ư?"
Dương Hạ cười, ngón tay gầy guộc gõ gõ lên tờ khẩu cung, nói: "Triệu đại nhân giao việc này cho cậu ta đi lo liệu đi."
Vụ ấn này liên lụy rất rộng, việc đi bắt người hết sức nguy hiểm, không chừng còn mất mạng, Phó chỉ huy sứ không biết tbn đắc tội với Dương Hạ chỗ nào, cậu ta là một nhân tài đáng bồi dưỡng, tuy có tiếc nhưng vẫn đồng ý với Dương Hạ chuyện này.
Đây là một bản án tham ô, vì liên lụy rất rộng nên vẫn chưa xử được.
Dương Hạ lật lại án cũ, ý chỉ họ ngoại Hoàng đế.
Hắn đã tốn rất nhiều tâm tư cho bản án này, cuối cùng cũng có kết quả nên tâm tình tốt lên, cuối cùng mới nhớ ra Quý Nghiêu.
Ngày đó hắn lạnh lùng, trách cứ y hoang đường, không chỉ vậy còn nói hậu duệ quý tộc nói những lời này là làm trò cười trong thiên hạ, khiến người ta nhạo báng.
Quý Nghiêu ấm ức mà giải thích, lời qua tiếng lại, không hài lòng, tan rã trong không vui.
Quý Nghiêu trẻ con, vẻ mặt kia của y cứ như là Dương Hạ vứt bỏ tâm ý chân thành của y vậy.
Trông thế mà cũng nhịn được mấy hôm không đến tìm Dương Hạ.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu trên bàn Dương Hạ thỉnh thoảng xuất hiện một tí đồ, ví dư đóa hoa mới nở, con chim nhỏ xếp bằng lá cây, mảnh giấy Tuyên Thành vẽ một con người nhỏ, đầu đội mũ quan, bụng phưỡn ra bên trong có một con thuyền nhỏ, ý là - ta trèo được cả thuyền trong bụng đốc công đấy, khiến Dương Hạ vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng một lát sau lại thấy mờ mịt và cảnh giác lên, hồi lâu sau Dương Hạ mới bình tĩnh lại được.
Dương Hạ nghĩ, mặc kệ cũng mặc kệ đủ rồi.
Nhưng trời không chiều lòng người, không đợi Dương Hạ có động tác tiếp theo hắn đã bị phong hàn, bắt đầu sốt nhẹ, mệt mỏi toàn thân.
Bên trong bên ngoài Nội quan giám đều là thân tín của Dương Hạ, hai người thường xuyên lui tới với nhau, Quý Nghiêu cũng đã thành khách quen của nơi đây.
Khi y tới, Dương Hạ đang uống thuốc, mặt nặng chảy nước, lông mi nhíu chặt lại, dáng vẻ lạnh lùng khó chịu..