Editor: Đờ
Đã lâu rồi Dương Hạ chưa cười thoải mái như vậy.
Từ khi còn nhỏ, vì muốn thăng tiến mà hắn làm gì cũng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, về sau thì chẳng ai muốn đùa giỡn với hắn, cũng chẳng ai dám mà Dương Hạ thì không chủ động.
Hắn cười vui vẻ, gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp tươi tắn hẳng lên.
Cười xong, hắn tiện tay nhặt sách cấm trên giường, nói: "Đó là do Điện hạ chưa hưởng qua chỗ tốt của đàn bà thôi."
Quý Nghiêu lẩm bẩm: "Có chỗ nào tốt đâu."
Đôi mắt dán lên mặt Dương Hạ.
Đại thái giám chạm tay là bỏng đương triều mặc y phục màu đỏ thêu chỉ vàng, bờ vai mong manh, góc mặt nghiêng dưới ánh đèn bỗng giảm bớt mấy độ sắc bén.
Những ngón tay thon dài, sạch sẽ lật qua lật lại mấy tờ sách cấm, trong tranh giữa hai chân của người đàn bà là vòng eo căng chặt của người đàn ông.
Lòng Dương Hạ gợn sóng nhưng trái tim Quý Nghiêu lại nóng lên.
Y nhớ tới mẹ mình.
Người đàn bà điên rồi cũng muốn thể diện, móng tay lúc nào cũng tô màu đỏ, rực rỡ, đẹp đẽ.
Ma xui quỷ khến thế nào mà nhìn chằm chằm ngón tay Dương Hạ, nắm lấy, hỏi: "Công công hưởng chưa?"
Dương Hạ nhíu mày, hơi khó chịu, lại bối rối, nói: "Buông tay."
Quý Nghiêu không chịu, lòng bàn tay đổ mồ hôi rồi vẫn cố cháp mà nắm lấy cổ tay hắn.
Dương Hạ không tỏ vẻ gì, lạnh lùng nói: "Điện hạ, nô tài bảy tuổi đã vào cung."
Quý Nghiêu chợt nhớ tới thân phận của Dương Hạ - hắn là thái giám, là hoạn quan, thì lồng ngực như có một ngọn lửa bùng lên.
Y không kiềm lòng được hướng mắt đến thân dưới của Dương Hạ, ánh nhìn mang theo sự tò mò và ý tứ thăm dò.
Dương Hạ nhạy cảm, đương nhiên là nhận ra, mặt biến sắc, chịu đựng mím môi lại.
Hắn chưa kịp gạt tay Quý Nghiêu ra Quý Nghiêu đã chồm tới, cúi đầu nói: "Công công, ta khó chịu quá."
"Tại công công tự nhiên cho ta xem mấy cái này." Quý Nghiêu già mồm nói, giọng điệu tủi hờn, dính sát lại, hơi thở nóng bỏng phả vào tai người kia: "Làm sao bây giờ, ta khó chịu quá."
Toàn thân Dương Hạ căng lên, đẩy mạnh Quý Nghiêu ra, lùi vài bước, lạnh lùng nói: "Tôi đi tìm cung nhân."
"Ta không muốn người khác!" Quý Nghiêu lập tức nắm lấy cánh tay hắn, nắm được rồi thì đè người xuống giường, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Dương Hạ, lặp lại: "Ta không muốn người khác."
Dương Hạ giận dữ nhưng vẫn cười, nhìn Quý Nghiêu, hỏi: "Vậy điện hạ muốn ai?"
Quý Nghiêu nhìn ánh mắt sắc như dao của hắn, kích thích đến mức bên dưới càng cương cứng, hưng phấn đến mức ngón tay run lên.
Y mềm giọng, nũng nĩu nói: "Công công nói muốn dạy ta làm sao có thể đem con bỏ chợ được?"
Y quá khỏe, cơ thể nóng bỏng, thon dài lại rắn chắc đè nặng Dương Hạ.
Dương Hạ chưa bao giờ gần người khác đến vậy, giãy dụa, vẻ mặt tối sầm: "Quý Nghiêu! Cút khỏi người ta."
Quý Nghiêu cười với hắn: "Lần đầu tiên công công gọi tên ta đó."
Dương Hạ cả giận nói: "Quý Nghiêu!"
Quý Nghiêu cười rộ lên, nói: "Công công gọi tên ta sao mà dễ nghe quá!"
"Nhưng mà đừng có dữ như vậy..." Dương Hạ giãy thật mạnh, đá vào cẳng chân Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu giật mình, cúi đầu, thân thiết cọ đầu mũi Dương Hạ: "Công công đừng tránh, ngày xưa công công có dữ với ta như vậy đâu."
Dương Hạ khó chịu quay đi, Quý Nghiêu nắm cổ tay hắn, nắm đến mức bầm tím, đầu gối đè chân hắn lại.
Dương Hạ chẳng biết thằng nhãi này làm sao khỏe thế.
Dương Hạ hít sâu một hơi, nhẫn nại nói: "Quý Nghiêu, đứng dậy khỏi người ta."
Quý Nghiêu thấp giọng nói: "Công công xấu tính quá, cho ta xem mấy cái kia, khiến ta khó chịu giờ lại không thèm quan tâm ta."
"Đem con bỏ chợ thế là không tốt."
Giọng y hồn nhiên, dại khờ, lại hơi có ý cười.
Phát quan của Dương Hạ lệch đi, hai má đỏ bừng vì tức giận.
Hắn nằm trên chiếc giường đầy sách cấm, mỗi cuốn sách đều khiến người ta vô cùng ấn tượng nhưng Quý Nghiêu thấy còn chẳng diễm tình bằng Dương Hạ.
Dương Hạ nhìn chằm chằm Quý Nghiêu đang tươi cười, cảm thấy lạnh cả người, quả nhiên thằng ranh này vẫn cứ vờ vịt mà lừa hắn.
Dương Hạ nhin xuống, nói nhỏ: "Điện hạ, người làm đau tôi."
Quý Nghiêu nắm cổ tay hắn, mấy dấu tay đã bầm rồi.
Quý Nghiêu nhìn, vẫn cười nói: "Công công đỏng đảnh quá, làm sao bây giờ nhỉ, công công đau, lòng ta cũng khó chịu."
Y dùng hông đẩy đẩy Dương Hạ.
Dương Hạ đờ ra như thể bị sét dánh vậy, ngẩn người.
Quý Nghiêu cầm tay hắn, ấn xuống dưới, dán lại bên tai, khẩn khoản: "Công công ơi, giúp ta."
Vật kia đã cương rồi, phồng lên, tủi thân nằm bên dưới lớp vải, cảm giác tồn tại rõ ràng.
Quý Nghiêu mặt dày cầm những ngón tay thon thả, trắng trẻo của hắn lên ấn nơi đó của mình.
Vừa chạm vào Quý Nghiêu đã thở dốc, Dương Hạ giật mình phản ứng lại, giãy dụa, chật vật xuống giường, hung ác nhìn Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu vẫn nhớ đến những xúc cảm ngón tay hắn mang lại, trong lòng hơi tiếc nuối nhưng trong giây lát sau y đã ăn phải một cái tát thật mạnh.
Dương Hạ tức giận, ngực phập phồng, mắng: "Đồ vô liêm sỉ."
Quý Nghiêu chạm chạm đầu lưỡi vào bên trong bên má sưng đỏ, mỉm cười: "Công công đừng nóng, ta đã sớm nói với ngươi, ta không muốn người ngoài dạy ta."
Dương Hạ đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: "Gọi ngươi một tiếng Điện hạ thì ngươi tự cho mình có địa vị à?"
"Ngươi là cái thá gì?"
Quý Nghiêu không phản đối, cười: "Công công không diễn nữa ư?"
Dương Hạ không nói mà cứ nhìn y, ánh mắt nặng nề, có phần muốn giết y.
Lòng Quý Nghiêu bất chợt đau, nhưng trong nỗi đau lại có sự sung sướng lạ, đáng ra nên là thế này, đây mới là Dương Hạ.
Quý Nghiêu nói: "Công công giết ta thì ngươi uổng phí ba năm nay rồi."
Dương Hạ nhìn y như người xa lạ, bình tĩnh nói: "Thì sao, ngươi chết cũng chẳng ai quan tâm."
"Tựa như năm đó công công dìm chết tiểu hoạn quan kia?" Quý Nghiêu ngôi thẳng dậy, mắt mày cong cong, nhẹ nhàng nói hai chữ: "Đêm rồi."
"Ta nói cho công công một bí mật nhé." Y vui vẻ đến gần Dương Hạ, Dương Hạ lùi lại.
Y "chậc" một tiếng, nói: "Trong ngự lâm quân có người nhà họ Tạ."
"Hôm nay công công giết ta, ngày mai mọi người sẽ biết công công mưu hại Hoàng thất.
Đến lúc đó, công công cũng sẽ lại đi theo ta thôi.".