Đêm đó Hàn Chương và Triệu Tiểu Đoạt ngủ cùng nhau.
Mấy năm nay qua lại gần gũi, có khi ra ngoài làm việc cho Dương Hạ, điều kiện có hạn, không yêu sách được nhiều cũng sẽ ăn ở cùng nhau.
Tướng ngủ của Triệu Tiểu Đoạt không tốt lắm.
Mới đầu hai người ngủ hai phía rõ ràng, đêm ngủ lại lăn đến cạnh Hàn Chương, một chân cũng gác lên.
Hàn Chương đá văng ra cậu lại dán lên, ngủ đến là say, lẩm bẩm: “Cha nuôi…” Rồi lại nói: “Anh ơi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hàn Chương mở to mắt, Triệu Tiểu Đoạt gác đầu lên vai gã, hơi thở nóng bỏng như con mèo con ngoan ngoãn.
Nhưng ở đây nào có mèo, khi giết người đích thị là một con báo con.
Lòng dạ Hàn Chương thâm sâu, ban đêm ngủ cũng nông, lúc ngủ lúc tỉnh, mãi đến nửa đêm mới vào giấc.
Đến khi gã tỉnh, Triệu Tiểu Đoạt mở to mắt nhìn gã, vẻ mặt có vẻ vi diệu.
Hàn Chương giơ tay ấn ấn đường, đột nhiên cứng đờ, phát hiện ra điều bất thường.
Hai người gần gũi quá.
Bên dưới chân Triệu Tiểu Đoạt, thứ ấy của gã phấn chấn đầy tinh thần chọc vào đùi Triệu Tiểu Đoạt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Triệu Tiểu Đoạt chớp mắt, hỏi: “Anh, sao thứ kia anh lại to vậy?”
“Nó còn chọc tôi.”
Hàn Chương: “…”
Gã ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn Triệu Tiểu Đoạt, bình tĩnh nói: “Phản ứng buổi sáng bình thường của đàn ông thôi.”
Triệu Tiểu Đoạt lại nhìn gã, à lên, còn nhìn xuống người dưới của gã.
“Không phải cậu cũng có à?” Hàn Chương hất chăn ra, hơi có vẻ nôn nóng.
Triệu Tiểu Đoạt ngẩn người.
Hàn Chương cũng tỉnh táo lại.
Triệu Tiểu Đoạt là hoạn quan.
Đại để là ở lâu với Triệu Tiểu Đoạt, người này khác hẳn với hoạn quan, luyện võ, lại bị thiến từ khi còn nhỏ, ánh mắt lúc nào cũng bừng bừng phấn chấn, khí thế độc nhất vô nhị của người thiếu niên.
Gã quên mất Triệu Tiểu Đoạt là hoạn quan.
Hai người lập tức im lặng.
Triệu Tiểu Đoạt dùng tay ma xát chăn đệm, nói nhỏ: “Tôi không có…”
Hàn Chương hiếm khi có vẻ luống cuống: “… À.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Triệu Tiểu Đoạt nói: “Tôi mà có cũng có khi không to như vậy.” gã còn khoa tay múa chân: “Mà sau lại…”
Triệu Tiểu Đoạt không nói nữa, cụp mắt xuống, hơi có vẻ hụt hẫng.
Trong phút chốc, bao nhiêu hoa ngôn xảo ngữ không còn thấy bóng dáng, hỏi cậu: “Đau không, khi ấy…”
Sắc mặt Triệu Tiểu Đoạt trắng nhợt, than thở: “Đau chứ.
Miệng cắn giẻ, kêu cũng không kếu được, họng banh ra như muốn rách luôn.”
Hàn Chương không biết nói gì, giơ tay xoa đầu Triệu Tiểu Đoạt.
Hai người đều mới tỉnh, cùng ngồi trên giường, đắp chung chăn, quần áo lúc này cũng chẳng chỉnh tề nhưng trông lại có vẻ gần gũi hơn.
Triệu Tiểu Đoạt nhìn Hàn Chương, nhếch môi cười, gọi gã: “Anh ơi.”
Hàn Chương giật mình, giơ tay che đôi mắt sáng ngời của cậu, ho một tiếng: “Nên dậy đi.”
Triệu Tiểu Đoạt: “Vâng!”.