Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Tháng tư, Tô Niệm Khâm bởi vì công việc nên phải đi Nhật Bản một chuyến.

“Không cần nói cho em biết, anh lại muốn đi đường bộ.” Tang Vô Yên chế nhạo anh.

“Vì sao phải đi đường bộ, anh có thể đi máy bay.”

“Không phải anh nói không thích ngồi máy bay sao?” Tang Vô Yên trừng lớn mắt.

“Không thích cũng không phải không ngồi.”

Tang Vô Yên tức giận đánh giá người đàn ông này càng ngày càng biết cách luồn lách ngôn ngữ.

“Sao phải đi xa như vậy?”

“Có một triễn lãm thời trang rất quan trọng, công ty vừa mới vào lĩnh vực này nên cần đi tuyên truyền.”

“Khi nào trở về?”

“Rất nhanh……”

Không đến 10h, Tô Niệm Khâm liền nằm trên giường ngủ. Anh vì muốn chuẩn bị công việc chuyển giao cho Dư Tiểu Lộ, bận việc mấy ngày, dường như không có thời gian ngủ.

Tang Vô Yên cuộn mình trong lòng anh, trên vai là tay trái của anh.

Giờ phút này, điện thoại bên ngoài đột nhiên vang.

Tang Vô Yên nhanh chân nhanh tay chạy đến phòng khách đi tiếp. Khẳng định lại là Tiểu Lộ đã quên chuyện gì, lúc nhận cuộc gọi, Tang Vô Yên nghĩ.

“Alo”

Đối phương chần chờ một chút mới nói: “Chào cô Tang, tôi là Dư Vi Lan.”

Tang Vô Yên ngẩn ra: “…… chào ……” Cô không biết nên xưng hô như thế nào.

“Niệm Khâm đang ngủ, để tôi đi gọi anh ta.” Tang Vô Yên trả lời qua loa chuẩn bị chạy trốn.

“Không, không, không.” Dư Vi Lan vội vàng ngăn lại, “ Tôi tìm cô”

“Tìm tôi?”

“Cô Tang dường như không thích tôi?”

“Không có, tôi……” Tang Vô Yên vụng về nói.

“Không sao, làm một mẹ kế từng bị Niệm Khâm chán ghét, da mặt đã sớm luyện đủ dày.” Dư Vi Lan nói một câu vui đùa, làm dịu không khí.

Tang Vô Yên hơi ngượng ngùng cười cười.

“Vô Yên. Tôi có thể giống như Niệm Khâm và Tiểu Lộ gọi cô như vậy không,” Dư Vi Lan nói, “Trước kia, quan hệ của tôi và Niệm Khâm rất xấu, suốt mười năm anh ta chưa từng nói một câu đàng hoàng với tôi.”

Đó chính là phong cách của Tô Niệm Khâm khi tức giận, Tang Vô Yên nghĩ.

“Nhưng sau đó lại chuyển biến tốt hơn. Cô biết không? Vô Yên. Đây là vì có cô. Cô thay đổi anh ta.”

“Tôi cái gì cũng chưa làm.”

“Không, cô khiến anh ta yêu cô, đây là chuyện quan trọng nhất. Thành tâm thành ý yêu cô, ánh mắt của anh ta mới trở nên trong trẻo hơn. Tình yêu của hai người, làm cho anh ta hiểu được, anh ta đối với tôi bất quá chỉ là tình thương đối với người mẹ không hơn không kém.”

“Cám ơn cô.” Tang Vô Yên có chút hổ thẹn nói.

“Không có gì phải cảm ơn, Vô Yên, đây là việc làm của một người mẹ thay con mình thuyết phục người yêu có thể thanh thản ổn định gả cho con mình. Đây vì tôi có tâm tư mà?”

Tang Vô Yên cười.

“Niệm Khâm đang làm gì?”

“Anh ta đang ngủ.”

“Vậy àh, hèn chi tôi cảm thấy kỳ quái, tôi nói chuyện cô lâu như vậy, mà anh ta cũng chưa ngăn lại. Anh ta đối với cô bảo hộ có chút quá độ.”

“Kỳ thật anh ta rất ghét tôi.”

“Sao?”

“Chê tôi hay làm loạn này nọ, không biết nấu cơm, còn nói tôi hát rất tệ nữa.”

“Aiz…… Dạy con vô phương. Vô Yên, tôi sẽ từ từ sửa thành kiến của anh ta.” Dư Vi Lan cười nhẹ, “Ngày mai anh ta mấy giờ bay?”

“Uh. Chín giờ sáng.”

“Tôi có thể đến tiễn không?” Dư Vi Lan hỏi.

“Đương nhiên có thể!”

Ở sân bay, đây có thể nói là lần đầu tiên cô gặp Dư Vi Lan. Có khuôn mặt xinh đẹp giống Tiểu Lộ nhưng lại cực kỳ ôn nhu tao nhã. Tuy rằng trẻ tuổi, nhưng vì thân phận nên cách ăn mặc vừa lịch sự mà sang trọng.

Tang Vô Yên như trước không biết nên xưng hô với cô ấy như thế nào.

Tô Niệm Khâm sắp đi, quay đầu: “Nguyên tắc cũ, mỗi tối đều ngoan ngoãn ở nhà chờ điện thoại của anh.”

“Anh rất phiền.” Tang Vô Yên bĩu môi.

“Dám chê anh phiền?” Tô Niệm Khâm hung ác nói.

Tô Niệm Khâm rời đi đã hai tuần, liền cảm thấy buồn khổ. Tiểu Lộ và dì Hứa đều đến thăm cô, nhưng sự nhớ thương anh không hề giảm. Nhớ những mệnh lệnh ngang ngược của Tô Niệm Khâm này, khi tức giận sẽ nhíu mày, còn có tham lam hôn mình.

Ra khỏi siêu thị, thấy dưới lầu có quầy bán kẹo hồ lô. Lần đầu tiên lừa Tô Niệm Khâm ăn sơn tra (một loại xí muội hình tròn dẹp), hai hàng lông mày dính chặc với nhau. Một người đàn ông vừa ngoan cố vừa tàn bạo như vậy, lại sợ chua.

Tang Vô Yên về nhà, chưa kịp mở đèn thì có điện thoại.

“Tang Vô Yên, trễ như vậy em còn đi đâu?” mới bắt máy đã nghe thấy tiếng Tô Niệm Khâm gầm lên.

“Niệm Khâm, em nhớ anh.” Tang Vô Yên không để ý cơn giận của anh, nhẹ nhàng nói.

Đầu bên kia hoảng hốt một chút, không nói gì.

“Rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ……” Tang Vô Yên nói tiếp.

Bên Tokyo đã là đêm khuya, anh vừa mới đàm phán xong với luật sư đối tác, trên đường về khách sạn gọi cho cô. Cho nên Tang Vô Yên có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đi đường còn có hô hấp của Tô Niệm.

“Em ở nhà một mình phải ngoan nha, anh sẽ nhanh chóng trở về.” anh nói.

Sau đó có người tìm Tô Niệm Khâm, anh đành phải vội vàng cúp điện thoại. Tang Vô Yên nhìn đồng hồ trên tường, 9h10. Cô mới về trễ 10 phút mà thôi, anh đúng là không nhẫn nại, có như vậy mà cũng muốn phát giận.

Sau đó, anh ta như sét đánh không kịp bưng tai làm xong mọi việc, quyết định về trước một tuần.

Tiểu Tần đi theo, mỗi lần nhớ lại hiệu suất làm việc của ông chủ liển cảm thấy đáng sợ: “Nếu nhiều việc hơn nữa chắc sẽ thấy tai nạn chết người.

Sau khi bọn họ chuyển về nhà cũ, theo yêu cầu của Tang Vô Yên đem lầu hai đổi thành vườn hoa trong nhà. Sau đó quyết định thời gian đính hôn là 6 tháng cuối năm.

Tang Vô Yên định gọi hỏi bà Tang trước, đột nhiên nói với Tô Niệm Khâm: “Em hình như nên về nhà anh một chuyến.”

“Em nói thật?”

“Đương nhiên.”

Cho dù chắc chắn như vậy, nhưng trên đường đi Tang Vô Yên vẫn như cũ rất khẩn trương.

“Gặp chị của Tiểu Lộ, em nên xung hô thế nào?” Vấn đề này như nỗi bất an lớn trong lòng cô.

“Bà Dư, Dư Vi Lan, bác gái Tô, bà Tô, chị của Tiểu Lộ…… Tùy em chọn.”

“Anh kêu gì.”

“Dư Vi Lan.”

“……”

Giây lát, Tang Vô Yên lại hỏi: “Tính ba anh như thế nào, có dọa người không?” Người trong truyền thuyết đều rất cổ quái, huống chi còn sinh ra đứa con như vậy.

“Làm sao có thể, ông ấy bây giờ là một người già nhiệt tình, tính tình tốt giống anh.” (= =)

“……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui