Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh


“Ah– Tiểu Lộ, tớ lộn dấm chua thành nước tương rồi.”
“Không sao, một lát tớ nêm lại cho” Dư Tiểu Lộ lập tức đi tới dọn dẹp đống bừa bãi do Tang Vô Yên bày ra. Cô thuần thục đánh trứng gà, sau đó bỏ thêm ít muối, dùng chiếc đũa quấy lên. Sau đó nếm thử canh củ cải của Tang Vô Yên mới nấu, rất mặn, lại thêm chút nước nấu tiếp.
Phòng bếp vốn rất lớn, đáng tiếc thêm Tang Vô Yên đứng vào, cảm thấy không có chỗ. Đành phải lui đến góc sáng sủa nói chuyện phiếm với Dư Tiểu Lộ.
“Tô Niệm Khâm đi đâu vậy?” Cô nhìn nãy giờ không thấy bóng dáng anh đâu hết.
“Trong nhà có việc, cho người tới chở anh ấy về.” Dư Tiểu Lộ thản nhiên nói.
“Trong nhà? Anh ấy có người nhà?” Tang Vô Yên trố mắt.
“Làm sao mà không có người nhà, Tô gia ở núi Sư tử còn đó, đâu có biến mất. Anh ta không kể cho cậu nghe àh?” Dư Tiểu Lộ để đồ ăn xuống hơi nghi ngờ.
“Núi Sư tử? Tô gia?” Tang Vô Yên khó hiểu.
Lúc này, Dư Tiểu Lộ ngừng tay, nhìn Tang Vô Yên, hơi do dự : “Nếu lúc trước anh ấy không có đề cập qua, coi như tớ nhiều chuyện vậy. Niệm Khâm tự biết suy nghĩ, tớ không nói chuyện của anh ấy nữa.”
“Vậy chuyện của cậu có thể nói không?” Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy mình không nên bị động nữa.
“Để xem là nói cái gì?” Dư Tiểu Lộ nói.
Không biết Tiểu Lộ và Tô Niệm Khâm là ai ảnh hưởng ai, tính tình cũng giống nhau, đúng là người một nhà .
“Hai người là họ hàng?”
“Uhm.”
“Anh ấy nói anh ấy lớn lên ở cô nhi viện, có người nhà sao bị đưa vào cô nhi viện?”
“Ách– vấn đề này có vẻ phức tạp, nếu kể hơi dài, cậu đổi câu hỏi, hỏi cái gì đơn giản một chút.”
“Anh ấy nói mẹ anh ấy qua đời. còn ba thì sao?”
“Đương nhiên còn.” Dư Tiểu Lộ gật đầu, “ Nhưng, Vô Yên, câu này không có liên quan với tớ, phạm quy rồi. Quên đi, coi như tớ tặng cậu vậy.”
“Cậu và anh ấy là quan hệ gì?” hỏi như vậy, Tang Vô Yên lại cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác giống như cùng tình địch ngả bài.
“Dì nhỏ.” Dư Tiểu Lộ lơ đễnh, trả lời rõ ràng.
“Dì nhỏ?!”
“Không hề có huyết thống.”
Trong đầu Tang Vô Yên chỉ nghĩ đến hai chữ dì nhỏ.
“Chị tớ là mẹ kế của anh ấy.”
Tang Vô Yên đơ tại chỗ.
Lúc này, một chiếc Bentley màu rượu vang dừng lại cách nhà khoảng trăm thước, tài xế chợt nghe Tô Niệm Khâm nói, “Ở đây được rồi, không cần chạy qua.”
Tài xế có chút khó xử, từ kính hậu nhìn Dư Vi Lan.
Dư Vi Lan gật gật đầu.
Xe chậm rãi dừng lại, Dư Vi Lan nói: “Sức khỏe ba cậu không tốt, thường xuyên nhắc đến cậu. Cậu nên trở về nhiều hơn.”
Tô Niệm Khâm trầm mặc.
“Nghe Tiểu Lộ nói cậu thích một cô gái rất đáng yêu, hãy đối xử tốt với cô ấy.” Cô lớn hơn Tô Niệm Khâm có mấy tuổi, cách nói chuyện hoàn toàn giống một trưởng bối, còn lấy tay vỗ vỗ đầu gối Tô Niệm Khâm.
“Không cần cô nói, tôi cũng biết quý trọng.” Tô Niệm Khâm đẩy tay ra, sau đó xuống xe rời đi.
“Thiếu gia.” Tài xế vốn muốn dìu anh đi, lại bị Dư Vi Lan ngăn.
“Quên đi.”
Tang Vô Yên từ cửa sổ trong phòng bếp nhìn thấy Tô Niệm Khâm đẩy hàng rào vào vườn hoa.
Cô nhất thời bối rối đứng lên, cũng không biết tại sao mình lại muốn chạy trốn, cầm lấy túi, chuẩn bị ra cửa.
Vừa ra cửa liền đụng phải Tô Niệm Khâm.
“Vô Yên, định đi đâu?” Tô Niệm Khâm hỏi.
“Trình Nhân tìm em.” Cô không dám nhìn anh.
“Quan hệ trong nhà họ rất phức tạp” Trong quán cà phê, Trình Nhân nói.
Phục vụ đi tới.
“Tớ muốn nước ép dâu . Trình Nhân uống gì?”
“Ô mai lạnh.”
Phục vụ nhớ kỹ, “ Một ly nước ép dâu còn gì nữa không?” Rõ ràng không nghe thấy yêu cầu của Trình Nhân.
“Còn nước ô mai.” Tang Vô Yên bổ sung.
“Nhà cũng giàu nữa.” Trình Nhân tiếp tục phân tích. Có Mercedes đưa đón gia cảnh chắc cũng không tệ. “Với những việc cậu nghe thấy, người có tiền chuyện chồng già vợ trẻ là bình thường, Dư Tiểu Lộ chắc cũng không cần lừa cậu. Bây giờ vấn đề chính là: Tô Niệm Khâm vì sao muốn gạt cậu. đối với hoàn cảnh hiện nay như chúng ta mà nói, nhà có tiền cũng là chuyện tốt ah, vì sao không nói lời nói thật?”
“Tớ hơi giận, chẳng lẽ tớ không đủ tư cách để anh ấy kể chuyện của mình, chẳng lẽ anh ấy muốn kiểm nghiệm coi tớ có phải là gái hám tiền sao? Trình Nhân, tớ đột nhiên không còn tin tưởng vào tình yêu.” Tang Vô Yên vuốt tóc, “ Tớ rất rầu.”
“Đúng vậy, nhiều tiền mà không thể xài đúng là chuyện nên rầu. Chúng ta phải tính toán tính toán một chút.”
“Chết đi.”
Tang Vô Yên vẻ mặt đau khổ, lo âu trong lòng không ai có thể giúp được. Lúc biết Nhất Kim chính là Tô Niệm Khâm, Tô Niệm Khâm là Nhất Kim, cô thấy mình đã biết được bí mật lớn rồi.
Cô điện thoại kêu Lí Lộ Lộ tra trên Internet “ Tô gia núi Sư tử” là cái gì. Nghe giọng Dư Tiểu Lộ chắc là nơi nổi tiếng.
Kết quả thật là khiến người ta hoảng sợ.
Một gia tộc giàu có, gồm có công ty mỹ phẩm RD nổi tiếng thế giới.
“Chủ yếu là mỹ phẩm?”
“Không phải, cái đó chúng ta quen nhất. Cái khác……” Lí Lộ Lộ kéo chuột xuống, “ Còn có giàn khoan dầu mỏ.”
“Dầu mỏ cái gì?”
“Chắc là công cụ thăm dò dầu mỏ dùng cho chuyên ngành.”
Thật sự là điều mà Tang Vô Yên không thể nghĩ đến.
Lí Lộ Lộ hỏi: “Tang Vô Yên định nghỉ việc rồi tìm một rùa vàng sao?
Mẹ Tô Niệm Khâm chết sớm, lớn lên trong cô nhi viện, là chuyện mà Tang Vô Yên có thể chấp nhận. Hơn nữa mặc kệ áp lực gia đình, Tang Vô Yên cảm thấy Tô Niệm Khâm là của một mình cô, cô hiểu rõ anh.
Nhưng trong vòng một ngày, đột nhiên phát hiện, Tô Niệm Khâm hoàn toàn không như cô biết. Anh không phải cô nhi, cũng không phải lẻ loi hiu quạnh, anh có cha, có mẹ kế, thậm chí còn có một gia đình cực kỳ hiển hách. Trong nháy mắt, nhận thức của cô về anh toàn bộ sụp đổ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất, người nói cho cô biết không phải là Tô Niệm Khâm!
Tang Vô Yên ngồi trong công viên, do dự có nên gọi điện về nhà không, chỉ mong mẹ còn quan tâm cô.
“Uy–”
“Mẹ, con là Yên Yên.”
Đầu bên kia điện thoại, ngừng một chút, chỉ nghe tiếng thở của đối phương.
Không nghe trả lời, Tang Vô Yên bỗng nhiên không biết muốn nói gì, “Con……ba mẹ không đi tản bộ àh.”
“Không, một mình ở nhà, đang muốn ra ngoài.”
Nghe được giọng của mẹ, Tang Vô Yên nhẹ nhàng thở ra. “ Ba còn ở trường?”
“Uh, trường muốn làm đánh giá giáo viên, việc gì.”
“Mẹ……” Tang Vô Yên nói: “Sau này không cần gửi tiền qua ngân hàng nữa, con đi làm rồi.”
“Cuộc thi cuối khóa nhất định phải thi, lúc tốt nghiệp ra trường nhớ chụp ảnh lại.” Giọng mẹ bình thường lại, “Phí sinh hoạt cũng sẽ gửi đến tốt nghiệp, con mới đi làm thì có bao nhiêu tiền. Con gái nhất định phải độc lập, dùng tiền của mình mới có thể ngẩng đầu nhìn người.”
“Dạ.” Cô biết ý của mẹ. tư duy này từ nhỏ đã khắc sâu vào tâm cô.
Cúp điện thoại mới hiểu được mình bất an cái gì. Mẹ từng nói cho dù anh có tiền, chúng ta cũng không thể vọng tưởng trèo cao.
Từ nhỏ mẹ chỉ mong cô có hạnh phúc bình thường, nên đặc biệt nghiêm khắc trong việc học. Bà nói học đại học, tìm một chỗ làm không chênh lệch lắm với chồng, mới là tiêu chuẩn cơ bản của hạnh phúc.
Mà gia thế của Tô Niệm Khâm như vậy, cô không hề nghĩ qua. Mà sao anh lại muốn gạt mình?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui