Chàng Nhập Bạch Trú


Lúc Từ Dĩ Niên tỉnh lại, đầu cậu thì choáng váng não thì căng, toàn thân không có sức cứ như là bị rút gân.

Đây là di chứng do dị năng bị tiêu hao quá độ.

Trong khi nửa mê nửa tỉnh, cậu thử động đậy cái chân bủn rủn, không cẩn thận đụng vào thứ gì đó, cậu cứ tưởng là chăn đệm trên giường nên đá đá vào nó, nhưng cảm giác khác hẳn với tưởng tượng của cậu.

Não Từ Dĩ Niên chậm chạp nhận ra.

Bên cạnh cậu có người.

Các loại suy nghĩ tức khắc xẹt qua đầu cậu, Từ Dĩ Niên mở mắt nhìn.

Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa thủy tinh vào trong phòng, vì có bức màn che nên ánh nắng cũng dịu đi, chiếu vào khuôn mặt của người bên giường.

Từ Dĩ Niên không khỏi thở thật khẽ, nghiêng đầu nhìn hắn.

Đường nét khuôn mặt rất anh tuấn, xương lông mày cao thẳng, lúc nhắm mắt say ngủ khó tránh khỏi lộ ra cảm giác vô hại ôn hòa.

Từ Dĩ Niên ngờ ngợ rằng tối qua mình nằm mơ thấy Úc Hòe, những giấc mơ như thế này cậu đã mơ vô số lần và lúc tỉnh dậy cũng đã buồn bã mất mát vô số lần.

Có một dạo cậu nghĩ rằng, cả đời này sẽ không thể thấy được Úc Hòe ngủ bên cạnh mình lúc tỉnh táo.

Cứ như bị giải thường lớn từ trên trời rơi xuống đầu, cậu váng đầu hoa mắt một hồi mới ý thức được đến tột cùng là tại sao bây giờ bọn họ lại dùng tư thế này để dây dưa cùng một chỗ với nhau.

Mặt Từ Dĩ Niên đỏ bừng, tai thì nóng, chân nhũn ra.

Khó trách tại sao cậu lại cảm thấy người mình nặng nặng...!
Cánh tay của Úc Hòe to hơn tay cậu rất nhiều, hơn nữa cơ thể hắn chặt chẽ vây lấy cậu, Từ Dĩ Niên không thể nào nhúc nhích được.

Có lẽ trong lúc ngủ cậu bất giác bị nguồn nhiệt bên cạnh hấp dẫn, vậy nên cậu cũng vòng tay ôm lấy Úc Hòe.

Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm cánh tay mình hồi lâu, dè dặt rút tay về, định xóa sạch dấu vết gây rối của mình trước khi Úc Hòe tỉnh dậy.

Ngay tại lúc cậu sắp thành công thì đôi mắt của hắn khẽ động đậy, con ngươi màu tím chậm rãi mở ra.

...!Thất bại trong gang tấc, mẹ nó!
Từ Dĩ Niên bị bắt quả tang, trong lúc bối rối, cậu theo bản năng đặt tay về chỗ cũ tỏ vẻ chưa hề xảy ra chuyện gì.

Vừa hành động xong thì cậu cảm thấy cứ sai sai ở đâu, trước tiên không nói tại sao trong thời khắc mấu chốt mà cậu lại đi tự hại chính mình, mà hành động này bị Úc Hòe bắt gặp trông cứ như mình đang định ôm hắn vậy.

Quả nhiên, Úc Hòe dời tầm mắt xuống dưới, hướng về phía cánh tay đang khoác lên vai hắn, sau đó lại nhìn mặt Từ Dĩ Niên, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Hắn không nói gì, Từ Dĩ Niên cảm giác như bị hắn cười nhạo từ đầu đến chân một lượt.

Cũng vì nguyên do này nên tay cậu mỏi mệt lạ thường, bất kể dùng lý do gì để giải thích thì đều có vẻ như trong lòng cậu đầy rẫy mưu đồ xấu xa, cho nên Từ Dĩ Niên không thèm giải thích luôn.

Cậu đánh phủ đầu trước, ác mồm ác miệng hỏi: "Anh ôm tôi làm cái gì?"
Vừa nói cậu vừa làm bộ rụt tay về.

"Đây là phòng của tôi." Úc Hòe cũng thu cánh tay đang đặt trên lưng cậu về, lười biếng đẩy vấn đề lại cho cậu, "Không thì em nghĩ xem tại sao em lại ở đây."
Từ lúc Từ Dĩ Niên mở mắt ra là hắn đã tỉnh.

Cậu cứ tưởng mình hành động rất khẽ khàng rồi nhưng đối với hắn mà nói thì có thể so với đất rung núi chuyển.

Hắn đoán rằng nhóc này sau khi thức dậy sẽ trợn mắt há mồm, xoay người xuống giường, muốn chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu, cả quá trình vô cùng lưu loát.

Chẳng ngờ phản ứng đầu tiên của Từ Dĩ Niên lại mờ ám lén lút như vậy.

Bọn họ nằm đối mặt với nhau, bốn mắt nhìn nhau.

Trái ngược với tư thế khăng khít thân mật lúc nãy, bây giờ có thể coi như là khoảng cách an toàn.

Sau khi Úc Hòe buông tay, thần kinh căng thẳng của Từ Dĩ Niên liền ngưng trệ, ngây ngốc quên mất cái kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo của đối phương.

Cậu theo mạch suy nghĩ của Úc Hòe mà nhớ lại: "Hôm qua tôi đại sát tứ phương ở đấu trường thể thao Tượng Sơn, đánh một trận sảng khoái phấn khích nhất trong cả buổi tối, mấy người đặt cược đều reo hò vì tôi...!Nói thật, tôi quá là ngầu luôn!"
"Khá ngầu." Úc Hòe phụ họa.

Từ Dĩ Niên không ngờ còn có thể nghe thấy một câu khen ngợi từ miệng Úc Hòe cho nên có hơi ngỡ ngàng, giây tiếp theo Úc Hòe liền vội vàng bổ sung: "Lúc ngất đi trước mặt tôi cũng rất ngầu."
"...Ngoài ý muốn thôi."
"Cả đấu trường đông người như vậy em không tìm, cứ phải đặc biệt đến ngất trước mặt tôi, em cố tình đúng không?"
Từ Dĩ Niên nghẹn lời một lát.

Thật tình cờ, câu nói này lại chọc vào đúng chỗ chột dạ nhất của cậu.

Lúc ấy cậu bị thương rất nặng, kiên cường đi xuống khỏi đài thi đấu, khi nhìn thấy Úc Hòe đang đứng đó, thói quen ở quá khứ đột nhiên ùa về không đúng lúc khiến cậu lộ ra vẻ yếu đuối.

Từ Dĩ Niên cãi cố: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi còn chẳng nhìn thấy rõ anh."
Úc Hòe liếc mắt nhìn cậu một cái rất hàm súc, không phản bác lại ngay.

Cái sự im lặng đó so với đáp trả còn khiến người ta bất an hơn, chuông cảnh báo trong đầu Từ Dĩ Niên rung lên điên cuồng, nhanh chóng quyết định xốc chăn lên, chuẩn bị nhân dịp mình đang chiếm thế thượng phong để bỏ chạy.

Nhưng tình trạng cơ thể của cậu còn tệ hơn so với tưởng tượng, chỉ một động tác xốc chăn lên thôi mà cậu phải gian nan lắm mới làm được.

Di chứng nghiêm trọng do tiêu hao dị năng có lẽ một hai ngày chưa thể hồi phục lại ngay được.

Cậu chống giường muốn ngồi, thân thể từ trên xuống dưới đều kháng nghị.

Đau.

Cậu nhẫn nhịn nhíu chặt lông mày.

Vất vả mãi mới dựng mình dậy được, cậu đang định dịch sang bên cạnh giường thì đùi lại đau như muốn nứt ra.

Lúc cậu di chuyển thì cái chân hôm qua bị Tạ Kỳ Hàn đâm một phát lại run rẩy, Từ Dĩ Niên xuýt xoa, tay chân mềm nhũn, đành quay về lại giường lần nữa.

Người bên cạnh kịp thời đỡ lấy cậu.

Bàn tay vững vàng mạnh mẽ đặt sau lưng cậu, Úc Hòe nắm lấy bờ vai cậu, để nửa người trên của cậu tựa vào đầu giường.

Từ Dĩ Niên thấy hắn thu tay về, ánh mắt cậu không khỏi thuận thế nhìn vào khuôn mặt hắn, không ngờ Úc Hòe cũng đang nhìn cậu.

Hô hấp của Từ Dĩ Niên không tự chủ được mà rối loạn.

Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

Vị trí căn phòng này của bọn họ là phòng ngủ, bao bởi vách ngăn và hành lang, bên ngoài phòng ngủ còn có một phòng tiếp khách mở rất rộng, âm thanh vang lên từ phía bên đó.

Úc Hòe xuống giường, tùy ý chuàng một cái áo ngủ trên giá treo quần áo, vừa mặc vừa đi ra ngoài cửa
Thân thể yêu tộc đều có cơ bắp kinh người, lúc Úc Hòe quay lưng về phía cậu để mặc quần áo, Từ Dĩ Niên tinh mắt trông thấy đường cong nơi bả vai của hắn.

Vai yêu quái vừa dày vừa rộng, tay dài chân dài, nhìn là biết ẩn chứa một sức bật cực kỳ khủng khiếp.

Yết hầu của Từ Dĩ Niên hơi ngứa, trong lúc vô tình nuốt ực một cái.

Úc Hòe mở cửa, trước mặt là Hoa Hoành Cảnh tươi cười và Nam Chi đang cầm một bó tulip.

"Ông chủ Úc." Thấy Úc Hòe chỉ khoác áo ngủ, hơn nửa phần ngực đều trần trụi, Hoa Hoành Cảnh mở miệng trước: "Vừa dậy à? Không đánh thức cậu đấy chứ."
"Dậy được một lát rồi." Úc Hòe nhìn đóa hoa tươi xinh đẹp mơn mởn trong lòng nữ yêu, "Đây là..."
"Hoa tiên sinh tặng tôi, nói là quà gặp mặt." Nam Chi thành thạo nhận lấy sự niềm nở này.

Trên mặt cô và Hoa Hoành Cảnh đều nở nụ cười tương tự như nhau, so với tặng hoa và nhận hoa, họ càng giống như kỳ phùng địch thủ.

Mắt thấy đối tượng hợp tác đã mò tới tận đây rồi, Úc Hòe không khách khí hỏi: "Cậu nhàn lắm à?"
Hoa Hoành Cảnh giật mình: "Quên mất mang cho cậu bó hoa rồi."
Úc Hòe lạnh lùng bảo: "Thế cậu có thể cút cùng với hoa của cậu rồi đấy."
Hoa Hoành Cảnh: "..."
"Chúng ta đổi nơi nói chuyện được không?" Hoa Hoành Cảnh thấy tình hình không ổn bèn đổi đề tài, y và Nam Chi đều đứng trên hành lang, sau lưng Úc Hòe là phòng khách rộng rãi.

Y điềm nhiên nhìn vào bên trong, không ngờ Úc Hòe lại từ chối thẳng thừng: "Không tiện."
Biểu cảm của Hoa Hoành Cảnh khẽ thay đổi, càng muốn đi vào hơn: "Sao thế, có người không thể gặp à?"
Trùng hợp lúc này trong phòng lại vang lên âm thanh, âm thanh đó rất nhỏ, người thường vốn dĩ không thể nghe thấy, nhưng ba yêu quái ở đây đều có thính giác nhạy bén.

Nam Chi hơi đăm chiêu rồi nở một nụ cười rất dịu dàng.

Úc Hòe lười biếng tựa vào cửa, như đang cố tình nói cho người bên trong nghe: "Dù sao thì cũng mới qua đêm với tôi, không tiện gặp mặt người ngoài."
Từ Dĩ Niên trong phòng trợn trừng mắt, cảm thấy hắn còn không biết dùng từ hơn cả Nguyên Mộ.

Mẹ nó đây là cái chuyện ma quỷ gì vậy trời?!
Quả nhiên, Hoa Hoành Cảnh liền im lặng.

Đầu óc của Từ Dĩ Niên toàn là cái câu qua đêm kia, mặt đột nhiên nóng bừng lên, cậu đau khổ nhắm mắt lại, chui vào trong chăn.

Nếu Hoa Hoành Cảnh và Nam Chi không đi vào, ít nhất sẽ không nhận ra người trên giường là mình...!
Cậu mới tính toán xong thì chợt nghe Hoa Hoành Cảnh hỏi thẳng: "Thật hay giả đấy?"
Từ Dĩ Niên nghĩ thầm Úc Hòe nhất định sẽ không nói đâu, tin tưởng Úc Hòe! Chỉ có đứa ngu mới có thể thoải mái nói ra tên bạn trai cũ vào lúc này.

"Từ Dĩ Niên."
"...!Má nó, rốt cuộc cậu có EQ không vậy?"
Từ Dĩ Niên tung chăn lên, kinh hoảng ngồi bật dậy.

Ngoài cửa, Hoa Hoành Cảnh tỏ ra khiếp sợ.

Đời sống tình cảm của đại đa số yêu tộc đều khá tùy tiện, trong mắt nhân loại thậm chí còn có thể coi là thối nát, nhưng từ khi quen Úc Hòe tới nay hắn vẫn luôn một mình, cứ tưởng rằng hắn thanh tâm quả dục một thời gian dài như vậy cuối cùng cũng noi gương đồng tộc rồi, ai mà ngờ tình cũ lại bén.

Lại là Từ Dĩ Niên.

"Cậu thật đúng là..." Hoa Hoành Cảnh gian nan nói, "Tình cảm quá sâu nặng."
Cùng với tiếng của Hoa Hoành Cảnh thì bên trong cũng vang lên từng đợt động tĩnh.

Nếu còn không trở về thì chắc Từ Dĩ Niên sẽ phá tan cái phòng này ra, Úc Hòe ý bảo Nam Chi: "Dẫn cậu ta tới phòng sách đi, tôi đến sau."
"Không cần phiền phức thế đâu, tôi định báo cho cậu là đã điều tra được hướng đi của hàng hóa tại hội đấu giá ngầm rồi." Ý cười nơi khóe miệng của Hoa Hoành Cảnh sâu hơn, "Mấy ông già nhà tôi còn đang vội vã thu dọn hỗn loạn."
Úc Hòe cảm thấy ngoài mong đợi, khen y: "Hành động nhanh nhẹn đấy."
"Nếu cậu còn muốn hỏi cái gì thì hôm nay đi tìm đại trưởng lão vẫn kịp đấy." Giọng điệu của chủ nhân bộ tộc huyễn yêu nhẹ nhàng: "Tôi còn có việc cần xử lý, không quấy rầy nữa."
Từ Dĩ Niên vừa nghe Hoa Hoành Cảnh tạm biệt Úc Hòe vừa dùng tốc độ rùa bò để xê dịch.

Cậu nghe không hiểu chuyện của hội đấu giá ngầm, chỉ cảm giác đại khái là tin tức tốt.

Bây giờ cả tâm tư của cậu đều đã bị chuyện xấu hổ lúc nãy chiếm cứ, thầm nghĩ nhanh chóng chạy trốn, chỉ là lúc di chuyển thì thần kinh cả người đau đớn như bị kéo căng, dù rằng không có sức lực gì nhưng cậu vẫn kiên trì đi tới mép giường.

Cậu chìa chân ra, muốn dẫm lên tấm thảm mền.

"Em vội vàng đi WC à? Muốn đi thì có thể nói một tiếng với tôi, tôi cũng chẳng cấm em."
Cơ thể Từ Dĩ Niên cứng đờ.

Cậu dại ra nhìn Úc Hòe không biết đã vào từ khi nào, môi mấp máy nửa ngày cũng không nghĩ ra một lời giải thích hợp lý, chỉ có thể buồn tẻ nói: "Tôi tập phục hồi, tăng cường vận động...!cho mau lành."
Lúc nói chuyện cậu cũng đồng thời rụt chân về giường, nếu có cái lỗ nẻ vào trên đất thì chắc chắn cậu sẽ không do dự mà chui vào.

Úc Hòe nhìn cái chân co quắp của Từ Dĩ Niên.

Mắt cá chân và đầu gối của nam sinh đều dính một ít bụi như sương khói, dưới ánh mặt trời, da thịt tuyết trắng còn nổi bật hơn cả màn đêm.

Hắn thản nhiên nói: "Vết thương của em là tôi chữa, không cần em hoạt động linh tinh."
Người trên giường nghe thế ngẩng đầu khó tin: "Anh chữa?"
Cậu cứ tưởng tối hôm qua Úc Hòe giúp cậu tìm một bác sĩ y thuật cao minh rồi dẫn người đó tới nơi này, hóa ra là đối phương tự chữa trị.

Khó trách trên người cậu ngay cả một vết thương cũng chẳng tìm thấy.

"Ngoan ngoãn nằm yên một ngày là sẽ tự nhiên khỏi."
Từ Dĩ Niên liếc mắt nhìn hắn, không tự giác nắm chặt chăn mềm: "Ò."
Cảm giác giải thưởng lớn lại rơi từ trên trời xuống lần nữa, cậu yên phận nghe lời hiếm thấy, nằm về giường lẫn nữa, dùng chăn bao lấy cơ thể.

Cậu cố tình kéo chăn cao lên một chút để che giấu đôi môi đang cong lên của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui