Chàng Nhập Bạch Trú


"Tâm trạng tốt, cười một cái cũng không được?"
Biên tập: Lebt Wohl
###
Sau khi đại trưởng lão chết, cả viện trường lão mất đi người đứng đầu, lần lượt thú nhận hành vi phạm tội của mình trước đài xét xử.

Có trưởng lão vì muốn giảm hình phạt nên đã chủ động thẳng thắn khai ra quy trình và chi tiết của hội đấu giá ngầm.

Do lời tố cáo trước khi chết của đại trưởng lão quá kinh người nên tổng cục trừ yêu nhanh chóng đưa ra câu trả lời, tỏ vẻ sẽ điều tra kỹ càng tiền căn hậu quả cái chết của Tuyên Đàn, đồng thời phát lệnh truy nã treo thưởng giá cao các trưởng lão và hứa nguyện cơ đang lẩn trốn với cả hai giới.

Trong một con hẻm đầy chai rượu chất thành đống và thực phẩm rác, có vài tên yêu quái tụ tập uống rượu hô to gọi nhỏ con số trên lệnh truy nã.

Ngọn đèn mờ mờ hắt bóng vào con hẻm, một người qua đường khoác áo choàng đi lướt qua bên cạnh bọn họ.

Người nọ phóng mắt nhìn giải thưởng treo trên tường, nắm chặt lấy góc áo choàng.

Nếu những gã yêu quái say rượu đó để ý cẩn thận hơn một chút, sẽ phát hiện người khoác áo choàng này có diện mạo giống y như một vị trưởng lão trên lệnh truy nã.

La trưởng lão cúi đầu, bước từng bước về phía trước.

Có một gã yêu quái trong đó tấm tắc cảm khái: "Cục trừ yêu lần này hào phóng quá, cái giá này có thể mua được cả một dãy nhà trọ ở cảng Tự Do."
"Vậy cũng phải xem đó là ở khu vực nào, chút tiền ấy cũng chỉ đủ mua cái nhà vệ sinh dưới lâu đài cổ thôi."
"Theo tôi thì cục trừ yêu giúp tên nhãi kia đấy là do thẹn quá hóa giận.

Chuyện xảy ra trên đài xét xử không biết đã truyền thành như thế nào rồi, băng ghi hình phiên xét xử được bán ở chợ đen với giá trên trời—— Cái gì mà chung sống hòa bình, bị vả mặt cho đôm đốp, bọn họ không nóng nảy mới là lạ."
"Nếu thật sự Tuyên Đàn bị chết không minh bạch, vị kia không chừng..." Yêu quái nói đến đây đưa tay xoẹt qua cổ mình, làm động tác chém đầu.

"Giết! Giết con mẹ nó ấy!" Yêu quái uống say nói năng linh tinh, "Toàn chuyện bẩn thỉu, giết cả bộc tộc nhà người ta còn muốn che che giấu giấu, vừa nghe là biết loại khốn nạn! Hơn nữa số yêu quái và thầy trừ yêu ông chủ giết còn ít hay sao? Nói không chừng ngài ấy đã sớm biết chân tướng rồi."
"Mấy ông già trên lệnh truy nã này thoạt nhìn đều rất dễ đối phó, bao giờ mới để ông mày gặp được một người đây?"
...!
La trưởng lão ra khỏi phạm vi tầm mắt của đám yêu quái, rẽ vào một con ngõ khác.

Ông mất không ít công sức mới tới được cảng Tự Do.

Có thể dùng quan hệ để xử lý sạch sẽ ngay vào ngày đầu tiên xảy ra chuyện, cuộc sống trốn chui trốn nhủi đã khiến ông sức cùng lực kiệt.

Nơi này cách lâu đài cổ còn rất xa, bùa dịch chuyển trên người ông đã dùng hết, nếu muốn gặp Úc Hòe thì không thể không đi một đoạn đường rất dài.

Bên cạnh con hẻm nhỏ mở đầy quán bar, ban đêm tiếng người ồn ào.

La trưởng lão dùng hết khả năng để tránh khỏi khu vực tụ tập của đám yêu quá.

Ông đang lách qua lùm cây xanh trong công viên thì đúng lúc nghe thấy tiếng chuông từ đằng xa, gác chuông lớn ở quảng trường Hắc Diệu Thạch vang lên, bây giờ là chín giờ đúng? Hay là mười giờ đúng? Hy vọng lúc ông đến được lâu đài vẫn chưa muộn lắm.

Ông đang tính thời gian thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.

"La lão." Một sát thủ im hơi lặng tiếng đứng trước mặt ông, động tác linh hoạt như con mèo đen, "Chủ nhân mời ông trở về."
La trưởng lão không nói lời nào.

"Chủ nhân nói, mặc kệ sống chết, chỉ cần đem ông về là được."
La trưởng lão nhìn chằm chằm cơ thể tràn trề sức lực của sát thủ, mắt dần dần lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Thực lực của sát thủ này cao hơn ông nhiều lắm, nếu đối phương không chủ động hiện thân thì từ đầu đến cuối ông không hề biết có người theo sau.

Rõ ràng chỉ đi một đoạn nữa là đến lâu đài cổ rồi, ông đã chạy tới tận đây, chỉ thiếu một chút thôi...!
La trưởng lão ép bản thân bình tĩnh vận dụng yêu lực, thử ngưng kết thành ảo cảnh.

Ông không tin Hoa Hoành Cảnh sẽ có lòng từ bi buông tha ông, so với theo sát thủ trở về, chẳng bằng liều chết một phen.

Cảng Tự Do không cho phép đánh nhau, bọn họ gây ra động tĩnh nói không chừng sẽ dẫn đội tuần tra tới.

Sát thủ thấy ông vùng vẫy liền đè thấp người về phía trước, dao găm trong tay lóe ra ánh sáng.

Đột nhiên, động tác của sát thủ cứng đờ.

Không gian phía trước vỡ thành mảnh nhỏ, giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình xé rách, có một quỷ tộc bước ra từ trong vết nứt, hắn không nhìn La trưởng lão lung lay sắp đổ, trực tiếp chuyển ánh mắt lên người sát thủ.

"Trở về chuyển lời với chủ nhân của cậu, tôi muốn giữ La trưởng lão ở lại cảng Tự Do làm khách mấy hôm."
Một thoáng đờ đẫn qua đi, sát thủ khách sáo nói: "Đây là chuyện nhà của bộ tộc huyễn yêu, xin ngài không cần nhúng tay."
Khác với bộ dạng như gặp quân địch của sát thủ, vẻ mặt của Úc Hòe không hề thay đổi: "Vậy bảo Hoa Hoành Cảnh tự đến nói với tôi."
"..." Sát thủ cắn chặt răng.

Nếu dùng cách đánh bất ngờ một mạng đổi một mạng, nói không chừng gã có thể có cơ hội giết chết La trưởng lão.

Nhưng bất kể có thành công hay không, gã nhất định sẽ chết ở đây.

Xuất phát từ thói quen, gã nắm chặt dao găm trong tay.

Bỗng dưng bàn tay của gã đau nhức như kim châm muối xát, sát thủ cúi đầu, thấy dao găm mình nắm trong tay đang nhanh chóng hóa thành một vũng nước thép, nước thép nóng bỏng khiến gã da tróc thịt bong, khuôn mặt sát thủ run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi.

"Còn chưa cút?" Úc Hòe lạnh giọng nói.

Cuối cùng sát thủ nhìn thoáng qua La trưởng lão rồi lẻn vào bóng đêm vội vã bỏ đi.

La trưởng lão tránh được một kiếp nạn thấy thế thở phào một hơi, lúc này ông mới phát hiện sau lưng mình đã nhớp nháp mồ hôi lạnh.

Tay chân ông đều không tự chủ được mà run rẩy, trong chốc lát ông không phân biệt được đến tột cùng là mình sợ sát thủ mà Hoa Hoành Cảnh phái tới hay sợ cách mà Úc Hòe đuổi sát thủ đi.

Ông run lẩy bẩy giương mắt nhìn, bất ngờ va phải một đôi mắt yêu sẫm màu.

La trưởng lão quỳ rạp xuống, liên tiếp đập đầu mấy cái.

Úc Hòe không nói gì.

Hắn đã quen được người ta khúm núm cầu xin, cho dù La trưởng lão đột nhiên làm ra hành động như vậy, hắn cũng không có phản ứng dư thừa nào.

La trưởng lão quỳ bên chân hắn, dập đầu cầu xin: "Van xin ngài, van xin ngài giúp tôi..."
...!
Do bốn phía giáp biển, ban đêm tại cảng Tự Do luôn có tiếng gió rít gào.

Từ Dĩ Niên tắm rửa xong lau tóc đi ra khỏi phòng tắm.

Cậu đóng chặt cửa sổ lại, bên ngoài ngã tư đường lập lòe ánh đèn giống như những sợi gấm rực rỡ đan cài.

Nam sinh không tự chủ được ngáp một cái, chưa kịp lau nước mắt thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng nhiên kêu lên.

Cậu còn đang thắc mắc chẳng biết ai gọi điện thoại cho mình, vừa trông thấy tên hiển thị, chút buồn ngủ của Từ Dĩ Niên liền tan thành mây khói.

Cậu ấn nghe rồi ngồi xuống bên cửa sổ sát đất.

"Mẹ?"
"Tiểu Niên." Giọng mẹ Từ vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, "Chưa ngủ à con?"
"Chưa ạ, con mới tắm rửa xong." Từ Dĩ Niên nói xong liền đếm ngược từ một đến ba trong lòng.

Quả nhiên——
Mẹ Từ lo lắng hỏi: "Nghe nói lúc các con kiểm tra tốt nghiệp đã gặp phải phiền toái rất lớn, không thì bỏ thi đi con?"
"Sao có thể vừa gặp phiền phức liền bỏ thi được, ngài đã bảo con bỏ thi bao nhiêu lần rồi." Từ Dĩ Niên kháng nghị, "Không tin con của mình như vậy à?"
Khác với phu nhân chủ nhà của mấy gia tộc lớn ở yêu giới, mẹ Từ Dĩ Niên không phải là thầy trừ yêu quá vĩ đại, mẹ Từ không kiêng dè kể với cậu, bà bỏ kiểm tra tốt nghiệp tận hai lần, lần thứ ba mới miễn cưỡng qua được.

Tuy rằng có tư chất thường thường trong lĩnh vực trừ yêu nhưng thiên phú của mẹ Từ ở những mặt khác lại vô cùng nổi trội: Mẹ cậu là nữ trừ yêu tiêu lắm tiền nhất mà cậu từng gặp.

Làm một phụ nữ trung niên xinh đẹp, mẹ Từ thích dùng lễ phục đủ loại đủ kiểu, túi và mỹ phẩm chăm sóc da chất thành đống.

Trái ngược với bà, bố Từ Dĩ Niên là một thầy trừ yêu mạnh mẽ và truyền thống, có sở thích kiếm tiền nuôi gia đình, hai vợ chồng hòa thuận vui vẻ, bầu không khí trong gia đình vô cùng hài hòa.

"Ôi chao, lần này khác, bố mẹ đã xem băng ghi hình phiên xét xử hôm ấy, bố con cũng bảo tình huống bây giờ phức tạp, ông ấy đồng ý cho con bỏ thi."
Từ Dĩ Niên hoài nghi: "Bố con đồng ý? Chắc là bị ngài véo cánh tay nên mới đồng ý."
Mẹ Từ mắt điếc tai ngơ: "Không phải con sợ mất mặt đấy chứ? Thế con thương lượng với bạn học đi, mọi người cùng nhau bỏ thì chắc không mất mặt lắm đâu con."
"Chỉ sợ không được.

Bạn học của con người này còn dũng cảm hơn người kia, chuyện này không có đường nào thương lượng đâu."
"..."
Từ Dĩ Niên lại nói: "Huống hồ cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng của mẹ, phó hiệu trưởng để Úc Hòe đi theo nhóm bọn họ, anh ấy chăm sóc cho bọn con lắm."
"Sao con lại gặp Tiểu Úc...!Úc Hòe?" Mẹ Từ ngẩn người, không cẩn thận gọi xưng hô ngày trước, "Tình huống này không tốt cho con."
Mẹ Từ do dự một lát, cẩn thận nói: "Bây giờ thằng bé có phải đã khác xa ngày xưa không?"
Từ Dĩ Niên không trả lời ngay.

Cậu biết mẹ mình băn khoăn chuyện gì, xa nhau năm năm, cách chia tay của cậu và Úc Hòe lại hỏng bét thành cái kiểu kia, bà lo lắng cũng là đương nhiên.

"Úc Hòe không thay đổi." Cậu hơi ngại ngùng, nhưng giọng nói rất kiên định: "Anh ấy...!vẫn tốt lắm."
"Thật chứ?"
"Không phải an ủi mẹ đâu, sao con có thể qua loa chuyện này với mẹ được.

Anh ấy còn chữa thương giúp con, tuần trước con bị thương nặng lắm...!Không phải nhiệm vụ, mẹ đừng nóng vội, là con tự đến đấu trường thể thao..."
Cách một cánh cửa khép hờ, Úc Hòe lẳng lặng đứng bên ngoài nghe cậu nói.

Dựa theo ước định, La trưởng lão sẽ đến cảng Tự Do tìm kiếm sự trợ giúp.

Lệnh truy nã của cục trừ yêu khiến viện trưởng lão thành cái đích cho người ta chỉ trích, La trưởng lão cùng đường nên bằng lòng nói ra bí mật có liên quan đến hứa nguyện cơ và Hoa Hoành Cảnh.

Nhớ tới Từ Dĩ Niên mới hỏi tin tức về chuyện này, hắn định gọi người ra cùng nghe.

Đến bên ngoài phòng, Từ Dĩ Niên đang khép hờ cửa nghe điện thoại.

Khác với bình thường, Từ Dĩ Niên ở trước mặt mẹ Từ thật sự rất ngoan ngoãn.

Úc Hòe vốn định tạm thời bỏ đi, đang chuẩn bị cất bước thì nghe thấy Từ Dĩ Niên nhắc đến tên mình.

Cứ như bị đóng đinh tại chỗ, hắn không có cách nào để đi được nữa.

Giữa những lời đồn mưa máu gió tanh bay đầy trời, ngay cả chính hắn cũng tự hiểu rằng mình không còn giống ngày xưa nữa, nhưng Từ Dĩ Niên lại bảo hắn không thay đổi.

Nếu Nam Chi và Tạ Kỳ Hàn biết được đánh giá của Từ Dĩ Niên, có lẽ bọn họ sẽ bị ý nghĩ khờ dại như vậy chọc cười.

Ngoại trừ không thay đổi, cậu còn nói hắn rất tốt...!
Nhớ tới mình thường xuyên châm chọc khiêu khích Từ Dĩ Niên, thỉnh thoáng còn nảy ra mấy cái ý niệm biến thái trong đầu, Úc Hòe hiếm thấy mà suy nghĩ lại đôi chút, đến tột cùng mình có đảm đương nổi tiếng tốt này hay không.

Vất vả mãi mới thuyết thục được mẹ Từ ở đầu bên kia, Từ Dĩ Niên tạm biệt bà.

Cậu muốn đi sấy mái tóc còn hơi ẩm ướt của mình thì nghe thấy có tiếng người gõ cửa phòng.

"Ai vậy?" Từ Dĩ Niên nói, "Cửa không đóng, vào đi."
Cửa phòng được mở ra.

Có lẽ là do ánh sáng trong phòng khiến vẻ mặt của người tới trở nên rất dịu dàng: "Có manh mối của hứa nguyện cơ, muốn tới nghe không?"
Từ Dĩ Niên lập tức đáp: "Muốn."
Ký hiệu của hứa nguyện cơ còn đang bám trên người Hạ Tử Hoành, cho dù trước mắt sóng êm gió lặng, nhưng vẫn là tai họa ngầm.

Huống hồ cả đời này Hạ Tử Hoành không thể ở cảng Tự Do mãi được.

Hồi sáng đi ăn cơm tình cờ gặp Úc Hòe, Từ Dĩ Niên cố ý hỏi.

Không ngờ đến đêm đã có manh mối rồi.

Lúc trả lời, ánh mắt của cậu sáng ngời, Úc Hòe nhịn không được cong khóe môi.

Từ Dĩ Niên tưởng hắn đang cười nhạo mình đầu tóc bù xù lại còn nhỏ nước tong tong, cậu không thân thiện hỏi: "Anh cười cái gì? Anh không có lúc vừa tắm xong à?"
Nghe thấy cậu chất vấn, ý cười nơi khóe môi của Úc Hòe chỉ tăng chứ không giảm, hắn thẳng thắn đánh giá Từ Dĩ Niên, bỗng dưng sát lại gần.

Khoảng cách của bọn họ được rút ngắn, gần như có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.

Đôi mắt màu tím sẫm không chớp cái nào, trắng trợn bắt lất tất cả phản ứng của người trước mắt.

Toàn bộ động tác đều có dục vọng xâm lược cực lớn, giống như là công kích.

Từ Dĩ Niên đứng vững chân, không lùi lại.

Cậu nghe thấy Úc Hòe nói: "Tâm trạng tốt, cười một cái cũng không được?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui