Chàng Nông Dân Cực Phẩm

"Ha ha, thử thì thử, nhưng mà tôi cũng muốn nếm thử một ngụm.”

Triệu Hùng Cường nói xong liền không nhịn được muốn kéo áo ngực của Lý Thúy Hoa ra.

Thấy bộ dạng gấp gáp không chờ nổi của Triệu Hùng Cường, Lý Thúy Hoa cười khanh khách.

"Trông bộ dạng háo sắc nóng vội của cậu kìa, chẳng lẽ cậu không biết áo ngực của phụ nữ không được kéo từ dưới lên sao?”

Mặc dù Triệu Hùng Cường biết chuyện này, nhưng lại không có chút kinh nghiệm thực tế nào cả, nghe thấy lời này của Lý Thúy Hoa, anh liền có chút ngại ngùng gãi đầu.

"Tôi không biết, nhưng chị Thúy Hoa biết là được mà."

Triệu Hùng Cường nói xong, hai tay bắt đâu không thành thật vuốt dọc theo cẳng chân trắng nõn của Lý Thúy Hoa, sờ dần lên cái mông to đẫy đà.

Lý Thúy Hoa cũng bị Triệu Hùng Cường trêu chọc năm lần bảy lượt đến mức sốt ruột.

Cô ta tự cởi cài áo ngực sau lưng ra, trong nháy mắt, hai con thỏ vừa trắng vừa to lập tức nảy ra ngoài.

Trước đó hai bầu ngực này đã lộ gần hết, Triệu Hùng Cường vừa nhìn đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bây giờ hoàn toàn lộ ra rồi, anh liền không nhịn được nữa


Ực...

Triệu Hùng Cường dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, mà âm thanh này cũng bị Lý Thúy Hoa nghe thấy rõ ràng.

"Có phải thèm không?"

Hỏi xong, Lý Thúy Hoa còn cố ý dùng tay bóp mấy cái, động tác dâm tục đó khiến Triệu Hùng Cường lập tức nhào tới.

"Chờ một chút, có phải cậu quên mất chuyện đã đồng ý với chị rồi không?”

Lúc miệng hắn chuẩn bị chạm vào thỏ ngọc, Lý Thúy Hoa cũng lui về phía sau một bước ngăn cản động tác tiếp theo của Triệu Hùng Cường.

Lúc này Triệu Hùng Cường đang cảm thấy cơ thể khô nóng khó chịu, làm gì còn tâm trí nói nhảm với Lý Thúy Hoa nữa, cố gắng dướn người qua muốn nếm thử một ngụm.

"Cậu đúng là thằng nhóc háo sắc, chị bảo cậu chờ một chút cậu có nghe thấy không? Ha ha ha..."

"Chị Thúy Hoa, chị muốn gì thì nói nhanh lên, tôi không đợi được nữa rồi.”

Triệu Hùng Cường vừa nói vừa áp sát lại gần, đang định ngậm lấy thỏ trăng thì bị Lý Thúy Hoa dùng tay chặn lại.

"Chị đã cởi quần áo cho cậu nhìn như vậy rồi, còn cho cậu hôn nữa, có phải cậu cũng nên móc thứ trong quần ra cho chị nhìn thử không?”

Nghe thấy giọng nói dâm đãng của Lý Thúy Hoa, Triệu Hùng Cường đảo mắt một cái, đứng dậy cười nói: “Chị Thúy Hoa muốn xem thì tự lại đây cởi ra xem đi, chị không cho tôi nếm thử thì phải tự cởi, nếu không thì cho tôi nếm thử trước rồi tôi sẽ cởi quần móc nó ra cho chị xem, cho chị chơi nhé, được không?”

Triệu Hùng Cường vừa nói vừa ưỡn lên, khiến thứ to lớn trong đũng quần nhô cao hơn.

Lý Thúy Hoa nhìn đường nét mơ hồ thì thầm vui mừng, đồng thời tốc độ trên tay không hề chậm lại, nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng của Triệu Hùng Cường, nhẹ nhàng kéo một cái, cục cưng quý giá của anh lập tức nhảy ra.

"Ôi trời ơi, ai mà chịu được cái thứ này của cậu chứ.” Tuy ngoài miệng Lý Thúy Hoa nói thế nhưng trong lòng lại kích động không thôi, thứ này mà đâm vào thì không phải thoải mái muốn chết sao?

Nhìn thứ đồ chơi vừa dài vừa thô giống như củ cải trắng kia, Lý Thúy Hoa không khỏi có chút mong đợi.

Lúc Trương Phú Quý không ở nhà, cô ta cũng đã thử dùng dưa chuột cà tím các thứ rồi, nhưng loại củ cải trắng thế này, cô ta chưa thử bao giờ cả, chủ yếu là không ai nghĩ tới thứ đó cũng chơi được.


"Chị Thúy Hoa, bây giờ chị xem xong rồi, có phải đến lượt tôi thử một chút không?”

"Được được được, hôm nay chị nghe theo cậu hết.”

Nói xong, Lý Thúy Hoa liền dùng hai tay nâng hai chú thỏ ngọc trằng của mình lên, đi thẳng tới chỗ Triệu Hùng Cường.

Triệu Hùng Cường cũng vội vàng ôm Lý Thúy Hoa vào lòng, một tay ôm lấy vòng eo đây đà rồi dân trượt xuống, miệng không hôn lên thỏ ngọc mà bắt đầu từ cái cổ trắng nõn của Lý Thúy Hoa trước.

Đúng lúc Triệu Hùng Cường chuẩn bị hôn lên thỏ ngọc của Lý Thúy Hoa, loa phát thanh trong thôn bỗng nhiên vang lên.

"Lý Thúy Hoa nhanh chóng đến thôn ủy một chuyến, chồng cô Trương Phú Quý bị thương rất nghiêm trọng, nhanh chóng đến đại đội viện thôn ủy một chuyến, nghe thấy thì nhanh chóng qua ngay.”

Lý Thúy Hoa vốn đang đang động tình thở gấp nghe thấy lời này thì lập tức tỉnh táo lại, Triệu Hùng Cường cũng dừng động tác, bởi vì chuyện có thể kinh động đến thôn ủy không phải là chuyện nhỏ.

Lý Thúy Hoa lo lắng mặc quần áo vào, nói với Triệu Hùng Cường: “Tiểu Cường, chị đi xem Phú Quý trước, chuyện hôm nay coi như chị nợ cậu, sau này bổ sung.”

Nói xong, Lý Thúy Hoa tùy tiện đi một đôi dép lê rồi chạy tới thôn ủy, dọc đường khiến đám chó sủa không ngừng.

Có điều rất nhanh sau đó đám chó này không dám sủa nữa, bởi vì Triệu Hùng Cường cũng đeo hai cái giỏ trúc chạy về phía thôn ủy, anh không nghĩ ra Trương Phú Quý bị thương thế nào cả.

Lúc anh tới thôn ủy liền nhìn thấy Lý Thúy Hoa ghé vào người Trương Phú Quý gào khóc, Trương Phú Quý nằm trên cáng cứu thương làm bằng gậy trúc, một chân vặn vẹo rũ xuống, rõ ràng đã gãy.

Triệu Vũ cau mày nghe Trương Phú Quý nói, càng nghe càng nhíu chặt mày lại.


"Phú Quý, ý của cậu là Tống Ngọc Thanh của thôn chúng ta bị Vương Bá Thiên cưỡng ép mang đi?”

Nghe thấy câu hỏi này, Triệu Hùng Cường vừa tới cũng rất sốt ruột, nhanh chóng chen lên phía trước.

Trương Phú Quý thều thào nói: "Đúng vậy, buổi sáng cháu định mang mấy con thỏ hoang lên trấn bán, đến cách cửa thôn một đoạn thì gặp Vương Bá Thiên và Tống Ngọc Thanh, thấy hai người đó cãi nhau, sau đó thấy Vương Bá Thiên định cưỡng ép mang Tống Ngọc Thanh đi, cháu liền đi lên ngăn cản.”

"Haiz, kết quả chính là như bây giờ, không những bị hắn dùng gậy sắt đánh gãy chân mà mấy con thỏ hoang cũng bị cướp mất.”

Triệu Vũ nghe lời này thì tức đến mức run người, nói: “Phú Quý, chuyện này chú sẽ cho cậu một lời giải thích hợp lý, bố của Vương Bá Thiên cùng lắm chỉ là cục trưởng của trấn trên thôi mà con trai ông ta muốn một tay che trời, đúng là khinh người quá đáng, cậu đến chỗ thầy thuốc già trong thôn nối xương lại trước đã, sau đó lên bệnh viện huyện, chuyện này chú sẽ đi gặp Vương Tương Như nói chuyện."

Trương Phú Quý nhìn thoáng qua Triệu Vũ đang vô cùng tức giận, vô cùng cảm kích nói: “Cảm ơn trưởng thôn, cảm ơn trưởng thôn, nhưng bố hắn là cục trưởng, bọn cháu không dám đắc tội, ngộ nhỡ hắn trước mặt thì xin lỗi, sau lưng lại đâm thêm một dao nữa thì bọn cháu không trêu vào được đâu, chuyện này coi như xong đi, một nông dân như cháu bớt chuyện thì tốt hơn, bỏ đi vậy.”

Tuy rằng cực kì không cam lòng, nhưng Trương Phú Quý cũng hiểu không thể trêu vào người làm quan được.

Nghe lời này của Trương Phú Quý, Triệu Vũ thở dài, chỉ cần là người ở thị trấn Hương Liễu thì không ai không biết Vương Bá Thiên, đây chính là bá chủ một phương ở thị trấn Hương Liễu, không ai muốn chọc vào cả, muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, quan hệ lại rộng, cho nên chuyện của Trương Phú Quý, thật ra ông ta không có lòng tin cho lắm.

Bây giờ thấy Trương Phú Quý chủ động nói như vậy, trưởng thôn như ông ta cũng thở dài trong lòng một hơi, dù nói thế nào cũng chỉ là trứng chọi đá.

"Chú Phú Quý, chị dâu thế nào rồi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận