Chiều ngày hôm đó hai người bọn họ cũng đến được nhà của Lý Hữu.
Thừa Ngân đứng nửa buổi nhìn vào cái cổng, lính canh hai bên cũng đứng nửa buổi nhìn hai người bọn họ.
"Làm gì?"
Hoàng Cảnh Thiên khóe môi giật giật, nhìn Thừa Ngân đang đứng sờ tay vào đầu một con sư tử đá được điêu khắc vô cùng chỉn chu và đẹp mắt.
Hắn từ lúc xuyên đến đây cũng chưa từng được nhìn thấy chỗ nào giàu có đến như vậy! Hắn chỉ quanh quẩn ở nơi rừng núi nhà tranh vách lá, đến những ngôi nhà nhỏ chật khít ở trong thành, cũng chưa từng nhìn thấy chỗ nào vừa nguy nga tráng lệ, vừa cao sang đến như thế này.
Kiếp trước Thừa Ngân tuy đã từng thấy, cũng từng làm việc nơi những tòa cao ốc chọc trời.
Chỉ là từ lúc đến đây hắn chỉ đối mặt với miếng cơm manh áo, sống tằng tiện, nghĩ rằng cả đời này cũng chỉ quanh quẩn với cái nghèo.
Nghèo khổ đã ăn sâu vào tiềm thức và thói quen của hắn.
Thừa Ngân chưa từng nghĩ mình vậy mà lần nữa có cơ hội chạm tay vào sự giàu có.
Hắn thật cảm thấy muốn khóc!
"A Hà, ngươi nói thử xem, đây bất quá chỉ là nhà của một giám quan, nếu ở chỗ thành chủ thì có phải còn rộng hơn hay không?"
Hoàng Cảnh Thiên khẽ nhìn hắn một cái cũng không rõ trong lòng là tư vị gì.
Mấy ngày nay y vốn biết hắn vô cùng yêu tiền, nhưng mà đến mức độ này thì thật ngoài ý muốn.
"Ngươi thích?"
"Đương nhiên! Lão tử còn tưởng suốt đời mình sẽ sống ở rừng trúc kia, vậy mà giờ lại có cơ hội trở cờ nha! Biết đâu được một ngày nào đó lão tử cũng có ngôi nhà lớn như thế này thì sao?"
Hoàng Cảnh Thiên không khỏi buồn cười.
Đêm trước hắn chính miệng nói muốn trở về nhà cỏ, còn nói vô cùng yêu thích sự bình yên ở nơi đó.
Vậy mà mới một chút giàu có này đã làm hắn thay đổi rồi!
"Không phải ngươi từng muốn trở về nhà cỏ hay sao?"
Thừa Ngân nghe đến đây, nhớ đến những lời mình nói mấy đêm trước mà không khỏi cảm thấy bản thân vừa bị Hà Bá bốc phốt.
"Đệt, a Hà, ngươi muốn ghẹo gan bố đi?"
Hắn vừa nói vừa trừng mắt nhìn người trước mặt.
"Ghẹo gan?"
Hoàng Cảnh Thiên từ ngày tìm lại được ký ức đến nay thì vô số lần nghe từ ngữ khó hiểu của Hứa Thừa Ngân.
Tỷ như những lần nói tục chửi thề của hắn.
Hoàng Cảnh Thiên tuy từ từ nhỏ đến lớn bác học tinh thông, vậy mà những lời hắn nói toàn thứ y lần đầu đều nghe không hiểu.
Quả thật trên đời còn những điều mà Cảnh đế không biết.
Hứa Thừa Ngân giải thích đó là từ địa phương, hàm ý là không tốt.
Y nghe vậy cũng không muốn hỏi tiếp, nhưng mà càng lúc y càng phát hiện, dường như đây là một Bạch Lãng hoàn toàn khác với những gì mình đã biết trong quá khứ.
Hoặc giả người này cũng không phải Bạch Lãng.
Bởi vì, nếu mất trí nhớ thì cũng không nói năng lạ lẫm, nhăng cuội như vậy! Còn nói vô cùng thuận miệng giống như trước đây và bây giờ cũng đều như thế.
Thừa Ngân sau khi nghe y không hiểu từ mình vừa nói thì thâm tình đến khoác lấy vai y, nhưng mà hắn chỉ cao đến ngực y, cho nên nhất thời tư thế này có chút quái dị.
"A Hà, thật sự bố cũng chỉ có ngươi là bằng hữu, bố cũng rất muốn đối xử hòa nhã với ngươi.
Trước đây bố là người rất ôn hòa...!cái gì mà...!tao nhân mặc khách...!Đúng nha!"
Hứa Thừa Ngân cười cười một cái.
"Nhưng mà cuộc đời, chặc chặc..."
Nói đến đây hắn chặc lưỡi khoa trương.
"Ngươi nếu trải qua cuộc đời như bố hẵng ngươi có muốn hòa nhã cũng không được.
Nhưng mà bố cũng không cần phải học theo người khác.
Bố cảm thấy rất sảng khoái.
Sống lại một lần bố liền cảm thấy hết sức thoải mái, tùy tiện một chút cũng có gì là sai chứ?"
"Sống lại?"
Hoàng Cảnh Thiên phút chốc nhíu mày thành hàng.
"Thì là..."
"Hai người làm gì đó?"
Có một lính canh nhìn thấy bọn họ thì thầm nửa ngày cũng không rời đi thì đến hỏi.
Hoàng Cảnh Thiên liền âm trầm.
"Ta là tân binh năm nay đến nhậm chức."
"Danh tính?"
Hoàng Cảnh Thiên tằng hắng một cái rồi nặn ra tên mình.
"Hà Bá!"
Thật sự thì lần đầu y nghe Thừa Ngân gọi mình như vậy thì vô cùng phản cảm.
Mấy ngày qua y đã hiểu được, với tính cách của Hứa Thừa Ngân thì cái tên này nhất định là do hắn đặt.
Chắc muốn trù dập y! Bất quá y cũng không thể bắt hắn gọi mình bằng cái tên khác.
Đợi sau này cục diện đổi thay, thì cái tên Hà Bá y cũng sẽ chôn nó vào quên lãng, tựa như chưa từng tồn tại đi!
Hai lính canh nghe đến tên liền nhìn nhau một cái rồi rất nhanh đứng lùi lại ba bước.
"Ngươi...!ngươi theo bọn ta!"
Bọn lính đi rất nhanh, hai ngươi bọn họ cũng nhanh chóng nối gót theo sau.
Sáng nay, lính canh đã được căn dặn kỹ lưỡng, nếu có người tên Hà Bá đến thì chính là khách quý của Lý Hữu.
Thừa Ngân vừa đi vừa ngó nhìn dáo dác.
"Quả nhiên nhà giàu.
Nếu trong này ở nhà củi cũng cảm thấy thoải mái.
Há há."
Nhưng mà Thừa Ngân đã vui sướng quá sớm! Chỉ sau đêm nay hắn sẽ không còn cảm thấy mình suy nghĩ đúng nữa.
Qua nhiều hành lang, cuối cùng hai người dừng lại trước một căn phòng nhỏ, trong phòng có một bộ bàn ghế cùng chiếc giường nhỏ.
Chỗ này nhìn thì biết là dành cho hạ nhân lưu lại.
"Ngươi ở lại đây!"
Một trong hai tên lính chỉ chỗ cho Thừa Ngân.
"Đa tạ đại nhân!"
Thừa Ngân nhìn căn phòng cũng cảm thấy khá hài lòng.
Có chỗ ngã lưng là tốt rồi.
Hắn cũng chưa từng đòi hỏi gì quá nhiều.
"Còn hắn?"
Thừa Ngân nhìn Hoàng Cảnh Thiên, lính canh khẽ chớp mắt một cái rất nhanh, nhưng Thừa Ngân có thể đánh hơi ra được bọn chúng đang nói dối.
"Hắn sẽ làm việc khác nên không ở lại chỗ này."
"Hắn làm việc gì? Còn ta làm việc gì?"
"Ngươi phụ trách tưới cây và quét dọn.
Còn hắn sẽ làm cận vệ của giám quan!"
"Đệt!"
Thừa Ngân âm thầm chửi rủa, nhưng mà nghĩ lại từ đi hốt phần thành quét dọn thì cũng được an ủi phần nào.
Bất quá hắn không cam tâm, trước đây không phải do hắn xui bị thương nên kết quả thi thấp hay sao? Mẹ nó, cuộc đời đúng là cách nhau bởi điểm số, thời nào cũng vậy, hắn hận nha!
"Còn gì muốn hỏi?"
"Vậy thì không có!"
"Ngươi thu xếp đồ đạc, lát nữa quản gia sẽ đến dặn ngươi công việc."
"Dạ, đại nhân!"
Dứt lời, ba người bọn họ quay lưng rời đi, Hà Bá cũng không thèm nhìn hắn một cái, Thừa Ngân liền ném tay nải xuống giường chửi đông mắng tây.
"Móa mày Hà Bá, vừa được chỗ làm tốt liền không thèm quen biết bố.
Bọn quan lính còn che giấu cái gì...!hay là mày dùng ngân lượng đổi lấy chỗ tốt? Hay lắm, chờ xem!"
Xong hắn nằm vật ra giường lăn qua lộn lại, liền bị giường cứng làm cấn xương sườn mà hét thảm một tiếng.
"Ui da, đau chết bố, đến cái giường cũng khi dễ bố! Móa..."
Lúc này Hoàng Cảnh Thiên được đưa qua nhiều khúc quanh, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng, bên ngoài có hai lính canh đứng hầu.
Vừa nhìn thấy y, hai người đó liền mở cửa ra, sau khi y vừa vào trong, cửa rất nhanh được đóng lại.
Bên trong, Lý Hữu đang đứng chờ, vừa nhìn thấy y, hắn lập tức quỳ xuống khấu đầu.
"Vi thần khấu kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Lý ái khanh, bình thân!"
"Tạ bệ hạ!"
Lý Hữu vừa đứng lên, chân hắn khẽ run run, lấy tay áo lên chùi khóe mắt ẩm ướt.
Hoàng Cảnh Thiên nhìn thấy bỗng dưng khẽ cắn khớp hàm một cái.
"Bệ hạ, là chúng thần vô dụng, để bệ hạ phải chịu khổ thời gian qua!"
"Các ngươi không có tội.
Chỉ là hoàng đệ của ta đã ra tay quá dứt khoát!"
Hoàng Cảnh Thiên khẽ thở dài một cái, y từ từ đến bên cửa sổ hóng mắt nhìn về hoa viên bên kia.
"Bệ hạ, vi thần đã căn dặn thuộc hạ, ngày mười lăm tháng mười một thái hậu dâng hương ở Hương Sơn, sẽ làm kế trộm long tráo phụng.
Xin bệ hạ hãy an tâm!"
"Vệ tướng, hắn là tên cáo già.
Chỉ sợ đến lúc đó không dễ dàng có thể rời đi.
Nhưng mà, đợi đến Lăng Hoa cuộc chiến sẽ bắt đầu.
Lúc đó, nếu thái hậu còn chưa rời khỏi, e là sẽ trở thành con tin dưới tay của Vệ tướng."
Hoàng Cảnh Thiên ngừng lại một lúc.
"Dù gì năm xưa thái hậu từng đưa Hoa phi vào lãnh cung, thù này e là Hoàng Cảnh Dương sẽ không để yên cho người.
Vì vậy, lần này ngươi cùng Hàn Sĩ Nguyên phải chuẩn bị chu toàn.
Chúng ta dời đô về Lăng Hoa.
Sau đó lập tức truyền chỉ gọi Hoàng Cảnh Dương đến, nếu hắn không đến thì chính là công khai tạo phản.
Vệ tướng đương nhiên không đứng nhìn, vậy thì tam triều Nguyên lão của hắn cũng đến lúc phải đối diện với tội làm phản cùng bách tính thiên hạ rồi!"
"Bệ hạ, chỗ của Kỳ tướng quân..."
"Khanh an tâm.
Trẫm nhiều năm nay đã có trù bị, ở Lăng Hoa binh hùng tướng mạnh, tất cả đều do một tay trẫm dựng lên.
Chúng cũng theo trẫm chinh chiến nhiều năm.
Năm năm trước khi Vệ tướng âm thầm giấu diếm tư binh, trẫm đã nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Bất quá lại đến sớm hơn dự định."
"Năm đó lẽ ra bệ hạ nên xử lý Ung vương!"
"Không phải trẫm không muốn, mà là hắn năm lần bảy lượt được Vệ tướng che chở, lại có Úc Trì hết sức bảo vệ.
Lúc đó trẫm mới đăng cơ, đồng loạt trừ khử hết các hoàng tử, vừa ổn định quần thần.
Bất quá, khi đó bọn chúng đã công khai chống đối trẫm, cho nên giết cũng danh chính ngôn thuận.
Còn Hoàng Cảnh Dương kia...!năm đó hắn còn trẻ tuổi, bên ngoài lại nhu thuận hiền đức, cho nên không có cớ diệt hắn.
Mấy năm chinh chiến khắp nơi, trẫm đã bỏ quên một kẻ như hắn."
Hoàng Cảnh Thiên vừa nói, ánh mắt tàn bạo lãnh khốc tràn đầy tử khí.
"Lần này, hắn ngang nhiên nhân lúc trẫm vừa đại thắng Kỳ quốc trở về thì âm thầm trù bị kế hoạch tạo phản.
Lần này xem như đây là cơ hội mượn Hoàng Cảnh Dương để diệt trừ thế lực của Vệ tướng."
Hoàng Cảnh Thiên quay đầu lại từ từ ngồi xuống bàn.
Lưng thẳng như trúc, hai tay cầm chiếc bút.
Lý Hữu lập tức đến mài mực cho y.
Y liền viết vài chữ.
"Trung thì sống, nghịch thì chết!"
Y vừa viết xong thì đưa cho Lý Hữu, hắn liền nhanh tay xếp lại.
"Giao thứ này cho Kế thân vương.
Vùng đất phong của hắn mấy năm nay vô cùng hưng thịnh.
Nếu được sự hỗ trợ của hắn thì binh lực chúng ta sẽ trải dài từ Lĩnh Nam, Lăng Hoa đến Biện Đô.
Trẫm nhiều năm nay cũng chiếu cố hắn không ít.
Nhưng kẻ này rất dễ bị xúi giục, lại không có chính kiến.
Gửi cho hắn phong thư này.
Thấy thư như thấy người.
Ngày mười lăm tháng mười hai chúng ta sẽ khởi binh đánh về kinh thành!"
"Vi thần tuân chỉ!"
Lý Hữu nhận mệnh xong vừa cất thư vào tay áo, Hoàng Cảnh Thiên lại đều đều giọng.
"Đêm mai gọi người của ta đến đây.
Trẫm cần luận quân!"
"Dạ, bệ hạ!"
Hoàng Cảnh Thiên ngừng lại một chút, ánh mắt lần nữa phóng ra ngoài cửa sổ.
"Ngươi có tin trên đời này có cái gọi là tá thi hoàn hồn hay không?"
"Vi thần ngu muội, chưa từng nhìn thấy qua thứ như bệ hạ vừa nói."
"Bạch Lãng, trước đây ngươi chăm sóc y thế nào?"
"Vi thần nhiều năm nay theo chỉ thị của bệ hạ, dù giao chiến cùng Thiên Sát nhiều lần vẫn chừa lại cho y một cái mạng."
"Ngươi chắc đã biết y mấy tháng qua ở cùng trẫm chứ?"
"Vi thần đã biết."
"Bạch Lãng là nhi tử của cựu thái phó.
Từ nhỏ đã học cùng trẫm.
Đáng tiếc, năm đó lại theo mẫu nương của y đứng về phía nhà ngoại.
Chắc hẳn trong lòng cũng có nhiều vướng mắc.
Chỉ là...!hiện tại y thay đổi quá nhiều, giống như một người khác.
Con người dù bị mất ký ức thì tính tình cũng không thể khác biệt hoàn toàn đến như vậy!"
"Nếu muốn thăm dò cũng không có gì là khó!"
"Hử?"
"Mẫu nương của y chẳng phải đang bị giam ở chỗ của thái hậu nương nương hay sao?"
Hoàng Cảnh Thiên nhếch mép lên rồi gật đầu một cái.
***
Đêm đó, Thừa Ngân lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Trời bên ngoài giá lạnh, từng cơn gió thổi vào làm hắn cảm thấy buốt tận xương.
Ở đây không có lò than sưởi ấm, chăn mềm cũng mỏng manh.
Một hạ nhân như hắn có được căn phòng để ngủ thì đã là may mắn lắm rồi.
Nếu như ở nhà củi, e là hắn giờ này phải chui nhủi trong đống rơm mà nằm.
Thừa Ngân lồm cồm bò dậy, vừa hít hít chiếc mũi đỏ ửng của mình vừa xoa xoa hai cánh tay mở vội tay nải lấy thêm y phục quấn vào.
"Lạnh chết mọe bố rồi!"
Thừa Ngân thầm oán.
Mặc một đống y phục vẫn không hết lạnh.
Môi run, răng đánh cầm cập vào nhau.
"Grư...!Grư...!Không được rồi, phải tìm một chút than..."
Thừa Ngân lập tức nhảy xuống giường, quấn cả chăn rồi rời khỏi phòng.
Hắn định xuống nhà bếp tìm chút than sưởi ấm, hoặc nếu không được thì ngủ lại ở đó cũng tốt.
Dù gì cũng ấm áp hơn căn phòng này.
Thật sự hắn sắp chịu không nổi.
Hắn tự hỏi, không biết Hà Bá rốt cuộc có đang nệm ấm chăn êm hay không.
Hắn trốn vào một góc nhìn đông ngó tây, sau khi phát hiện không có lính canh liền lủi đi.
Bất giác, hắn nghe thấy một tiếng tiêu vang vang trong đêm vắng sầu não ruột.
Đêm nay trên trời treo một nửa vầng trăng, trong đêm tối mờ mờ, ở những dãy hành lang lại có đèn lồng đỏ treo cao.
Không gian ảo diệu lại có chút lãng mạn.
Bất giác, hắn từ lúc nào liền đi theo tiếng tiêu đó.
Bên dưới cội mai cạnh hồ nước nhỏ, một thiếu nữ bạch y phiêu phiêu ngồi tựa lưng vào gốc mai thổi tiêu.
Tiếng tiêu sầu não ruột, ánh mắt nàng lơ lửng trong không khí u uất thê lương.
Tóc dài chấm hông, từng sợi tóc mềm bay bay trong làn gió nhẹ.
Ánh trăng chảy trên tóc nàng bật lên chút ánh bạc.
Bạch mai rơi lã chã trên mái tóc nàng, cả khung cảnh chìm dưới ánh trăng khuya.
Thừa Ngân phút chốc thất thần.
Không hiểu sao hắn bỗng nhớ thế giới mình sống đến kỳ lạ, nhớ đến những ngày thơ ấu bên cạnh cha mẹ, ngày mà hắn còn có một mái ấm gia đình đúng nghĩa.
Hắn bỗng nhớ đến dòng sông, con suối, nhớ đến chiếc cầu bắt ngang thành phố mà mình thường nhìn thấy mỗi lần đi làm.
Những thứ đó trong quá khứ không hề có ấn tượng với hắn, nhưng mà hiện tại bỗng dưng hắn nhớ nhà đến da diết.
Đúng là, khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn!
Nơi đó Thừa Ngân đã không còn bất kỳ ai chờ đợi hắn về, và nơi này cũng như vậy.
Bất giác, hắn quên luôn cái lạnh thịt da đang gào thét, hắn thấy lòng mình một mảng lạnh lẽo cùng cô đơn.
Đã bao lâu rồi hắn không nhớ nhà?
Bỗng dưng tiếng tiêu im bặt, cô nương cũng đứng dậy từ từ đến bên hồ nước.
Bóng nàng phiêu phiêu trong gió, yếu nhược mỏng manh.
Bất giác nàng khom xuống cởi giày, dường như chuẩn bị nhảy xuống hồ.
Ở thế giới của hắn, mỗi lần người ta nhảy cầu không phải đều để lại đôi dép hay sao? Một cô nương vừa thổi điệu sầu thương, nửa đêm nửa hôm xuất hiện một mình chỗ hồ nước cởi giày thì không phải muốn tìm chết thì còn gì nữa chứ? Thừa Ngân nhíu mày một cái.
"Tự tử?"
Chưa kịp dứt suy nghĩ hắn liền phóng đến, vừa chạy vừa hét.
"Cô nương, đừng dại dột nha!"
Dứt lời, hắn phi đến chụp lưng cô nương nhưng nàng quay đầu nhìn thấy thì trừng mắt một cái nhích người qua.
Thừa Ngân mất đà liền ngã nhào xuống hồ.
'Bùm' một cái mới phát hiện hồ nhỏ vậy mà vô cùng sâu.
Nước mùa đông lạnh buốt giá, chân phải của hắn trong phút chốc dường như bị chuột rút.
Hắn dùng tay quơ quơ nhưng bất lực, càng lúc càng trôi xa bờ.
Hắn đã uống khá nhiều nước lạnh, tim cũng sắp đông cứng.
"Có khi nào chết đuối hay