Chàng Quản Gia Lạnh Lùng

Đêm. Lạnh. Tuyết lại rơi. Một thoáng lặng người nhìn ra màn đêm. Hắn ngồi bần thần trước màn hình laptop. Chẳng hiểu sao, lúc này, hắn vẫn còn vô cùng tỉnh táo, không sao chợp mắt nổi. Mở ngăn kéo bàn làm việc, hắn lấy ra một lọ thuốc đã bị bóc mất nhãn dán trước đó, dốc ra 3 viên, hắn nuốt vào trong miệng. Uống thuốc này, không biết còn có tác dụng hay không nữa. Nhưng có lẽ là không, bởi, trước giờ đã quá lạm dụng vào nó, uống hết lọ này tới lọ khác, chắc hắn đã “chai” thuốc luôn rồi.
Con đường vẫn còn dài phía trước, mà người đi trên con đường đã thấy mệt mỏi, nhưng, lúc này không còn dừng lại được nữa rồi, bởi đằng sau đã không còn lối thoát, mà phía trước lại cứ mịt mờ sương ảo. Đi tiếp, có thể có đường, nhưng quay lại, là bóng đêm sâu thẳm. Hắn quan sát mọi thứ xung quanh một lượt, cái gì cũng màu đen, đen đặc như nền trời, cũng giống như tình cảnh của hắn trước mắt, thế nhưng màu đen này lại lấp lánh những đốm sáng nhiều màu, le lói ở giữa, có thể không thể chiếu sáng toàn bộ, nhưng vẫn khiến màu đen này không còn cô độc, trơ trọi. Hắn nhìn sang nó, nó đang ngủ ngon lành giữa chiếc giường to lớn của hắn. Nhìn nó như có hào quang bao phủ, làm sáng căn phòng này của hắn, sáng lên giữa màu đen cô độc, và sáng lên, cả cuộc đời hắn. Nhìn nó, hắn thấy tâm mình thật tĩnh, thật lặng, thật nhẹ, mà cũng thật vui. Cô công chúa nghịch ngợm bướng bỉnh ngày nào, giờ cũng đã lớn, đã biết nghĩ ình, và cho cả người khác. Qua đi rồi một thời thơ ấu, qua đi rồi những ngày tháng vui vẻ, qua đi rồi những hồn nhiên nhí nhảnh. Đọng lại gì đây khi con người ta trưởng thành? Phải hay không một chút bỡ ngỡ? Phải hay không một thoáng tiếc nuối? Phải hay không một phút mong chờ, vào tương lai phía trước? Mọi thứ không phải tự nhiên mà đến, mà tất cả, đều đã được định trước. Giống như, cuộc đời này đã định hắn phải mồ côi mẹ từ sớm, đã định hắn phải cửa nát nhà tan, đã định hắn gặp được mẹ nó, và đã định hắn nuôi nó lớn cho tới bây giờ. Đã định…
Hắn chăm chú nhìn nó hồi lâu. Gương mặt này, giống hệt với gương mặt mẹ nó ngày xưa, có điều, có phần sắc xảo hơn đôi chút, ngang bướng hơn đôi chút, và xinh đẹp hơn đôi chút. Mẹ nó ngày xưa đẹp với vẻ đẹp hiền hòa, ôn nhu như nước, nhẹ nhàng nồng hậu, nhẹ tới mức khiên người ta có cảm giác có thể bay đi bất cứ lúc nào. Nếu nói mẹ nó có vẻ đẹp ôn nhu như nước, thì nó chính là ánh trăng tỏa sáng trên màn đêm huyền ảo, vẻ đẹp rực rỡ, nổi bật. Vẻ đẹp này làm hắn vừa say mê, vừa sợ hãi. Ánh trăng, có phải của riêng ai? Ai có thể giang tay thu hết được ánh trăng này? Ai có thể khiến ánh trăng lu mờ trước mắt những người khác? Vì vậy, hắn sợ, hắn lo. Hắn không thể sở hữu ánh trăng này. Cũng như, hắn không thể sở hữu được nó vĩnh viễn vậy. Nhìn tướng ngủ của nó, hắn dở khóc dở cười, cái cô nhóc này, hắn mới dém chăn cho ban nãy, bây giờ chăn đã muốn rơi xuống đất rồi. Lại lần nữa rón rén đến bên cạnh giường, hắn đắp lại chăn cẩn thận cho nó, đặt một cái gối ôm lên, chặn cho chăn không rơi xuống nữa. Ở cạnh nó, biết bao ôn nhu, biết bao dịu dàng, biết bao ấm áp, biết bao yêu thương, hắn đều bộc lộ hết cả. Em gái… hắn lúc nào cũng trốn tránh hai chữ này. Nếu là trước đây, hắn sẽ rất vui vẻ mà chăm sóc cưng nựng, còn bây giờ, hắn thấy hai chữ này chướng mắt hơn bao giờ hết.
~- Oe…oe…_ tiếng đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời vang vọng khắp căn phòng. Tiếng khóc của đứa trẻ lảnh lót, nghe rất thích, rất êm tai. Bà vú nhanh tay đỡ lấy đứa trẻ từ tay vị nữ hộ sinh. Đứa trẻ trắng trẻo, xinh đẹp, là một bé gái rất đáng yêu. Bà vú cực kì yêu thích đứa trẻ này, miệng bà cứ cười suốt với nó.
- Bà , bà Kara cho con ôm đứa bé một lát!_ tiếng người phụ nữ thều thào nói, giọng Anh - Mỹ phát âm rất chuẩn.
- Được, đứa bé rất đáng yêu!_ bà vú trao đứa bé sang tay ột người phụ nữ đang nằm trên giường sinh, cũng là mẹ của đứa bé. Người phụ nữ này vẫn còn khá trẻ, chỉ gần 30 tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ, e chừng còn trẻ hơn vài tuổi lận.
- Con gái của mẹ!_ người phụ nữ ôm lấy đứa bé ghì trong lòng, thì thào nói.
Từ giọng nói, có thể thấy cô xúc động đến nhường nào. Đứa con cô mong chờ suốt hơn chín tháng, đứa con gái bé bỏng. Nhưng ngay lập tức, cô lại nở nụ cười tự giễu, tiếc là chồng cô, bố đứa bé lại không có ở đây, nếu không, hẳn cũng rất vui mừng đi. Bố đứa bé hiện đang phải làm việc bên Pháp, nhất thời không thể trở về ngay được.

- Cô Ramie, đưa đứa bé tôi bế cho, cô nghỉ ngơi đi!_ bà Kara đưa tay.
- Được rồi, bà giúp cháu chăm sóc tiểu công chúa của cháu thật tốt nhé!_ nở nụ cười yếu ớt, Ramie trao đứa bé vào lại tay của bà Kara.
- Cô cứ nghỉ ngơi đi nhé!_ gật đầu với Ramie, bà nhanh chóng bế đứa bé ra ngoài, bé cần phải diện kiến gia chủ của gia tộc nữa, hiện đang đợi ở đại sảnh.
Trên chiếc ghế cao quý và quyền uy nhất của gia tộc, một người đàn ông đã bước sang tuổi trung niên đang yên lặng ngồi đấy. Tựa như một bức tượng, nếu như không cách 5 giây ông ta lại chớp mắt một lần thì e rằng, ông ta chính một bức tượng chân chính, không hơn không kém. Nghe tiếng bước chân vọng lại từ đằng xa, mép áo ple phẳng phiu trên người ông khẽ động đậy, ông rất nhạy cảm với tiếng bước chân, của nam hay của nữ, của người hay của động vật, của người lớn hay trẻ con, ông đều đoán được, chỉ cần là tiếng bước chân, ông sẽ đoán được.
Cửa chính mở rộng, một người phụ nữ bước vào, trên tay bà bế một đứa nhỏ, còn thấy lấp ló gương mặt còn đỏ hỏn của đứa nhỏ. Vầng trán người đàn ông hơi dao động, khẽ nhướn lên, rồi nhíu lại, sau đó lại phẳng lì như ban đầu, cơ hồ nếu không nhìn rõ sẽ chẳng có ai có thể nhìn thấy được hành động này của ông.
- Ramie đã sinh rồi?_ nhẹ giọng nhả ra một câu tiếng Anh ngắn gọn, người đàn ông thay đổi tư thế ngồi, chân phải vắt chéo sang chân trái. Ung dung, nhàn nhã, như kẻ thống trị mọi thứ.
- Thưa Ngài, đã sinh!_ bà Kara từ tốn trả lời, một từ cũng không thừa ra, như kiểu chỉ cần sai một từ, bà cũng phải chịu phạt nặng vậy.
- Là trai hay gái?

- Là một tiểu cô chủ thưa Ngài!_ bà Kara dè dặt trả lời. Ông ta quả nhiên hơi nhíu mày lại, xong, đột nhiên lại dãn ra như thường.
- Lại đây!_ ông khẽ phẩy tay.
Bà vú nhanh chóng bước lại gần, đứa đứa nhỏ trên tay cho người đàn ông. Ông ta dùng một tay ôm lấy đứa nhỏ, không nói một câu gì, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt ấy. Đứa nhỏ này rất giống Ramie lúc nhỏ, duy chỉ có đôi mắt đang mở kia là khác, đôi mắt đứa nhỏ này màu xanh, chứ không phải màu tím. Trên mặt ông hiện lên tia tức giận. Quả nhiên là lấy người ngoại tộc, thế mà đám già trẻ đó còn lừa dối ông suốt hơn một năm qua. Bà Kara nhìn biểu hiện của ông, lập tức hiểu ra vấn đề, trong lòng một thoáng run sợ không thôi. Đã bị lộ rồi, giấy tất không gói được lửa, cái kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra. Bà không ngừng cầu nguyện cho đứa nhỏ đáng thương, bà mong nó vẫn còn sống sót để nhìn thấy bình minh tươi đẹp, nhìn thấy cuộc sống tấp nập ngoài kia. Bà sợ đứa nhỏ này sẽ nối gót hàng trăm, hàng ngàn nhưng bi kịch trước đó đã từng xảy ra. Bà sợ, đôi chân như mềm nhũn, vô lực, tay bà lập tức bấu víu vào thành một chiếc ghế bên cạnh bà. Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng bà.
- Hunter!_ ông khẽ kêu một cái tên.
- Vâng thưa chủ nhân!_ một thân ảnh cao lớn nhanh chóng nhảy xuống từ đâu đó trên trần nhà cao kia.
Người này còn khá trẻ, ngoài hai mươi, là một người Nhật, là hậu duệ của một vị nào đó xuất thân từ thuật nhẫn thân (ninja). Anh luôn có cách ẩn mình hoàn hảo nhất, chỉ khi có lệnh của người đàn ông kia, mọi người mới được nhìn thấy anh. Nhưng chỉ là hình dáng, còn cả người anh đều mặc một màu đen bí ẩn, gương mặt cũng mang một chiếc mặt nạ đen, chỉ nhìn thấy được đôi mắt sâu thăm thẳm.
- Mang đứa nhỏ này đi, để nó trong hồ Miti một tuần. Trong một tuần đó không cho bất cứ ai đến gần hồ. Sau thời hạn, nếu nó vẫn còn sống, thì ta sẽ cho nó sống, còn nếu nó chết, ta sẽ cho nó biến mất không còn dấu vết nào trên đời này._ người đàn ông đanh giọng ra lệnh. Quyết định này, đã lâu rồi không thực hiện, nhưng bây giờ, lại xuất hiện trên chính đứa cháu gái vừa mới ra đời của ông.
- Vâng thưa chủ nhân!_ người trẻ tuổi cúi đầu vâng dạ, tay đón lấy sinh vật nhỏ bé chưa biết vị đời, nhanh chóng thoắt ẩn thoát hiện trong màn đêm.

- Nhưng thưa Ngài, cô chủ nhỏ…_ bà Kara đánh liều nói.
- Câm miệng!_ chưa kịp để bà nói hết câu, người đàn ông gắt giọng, nhìn bà tròng trọng, đến nỗi bà có cảm giác mình sắp bị cái nhìn kia thiêu đốt thành tro bụi.
- Vậy tôi xin lui ra ngoài!_ bà Kara cúi đầu rồi lùi ba bước ra đằng sau, sau đó xoay người rời khỏi. Người đàn ông im lặng không nói gì, mắt nhắm lại, đầu hơi ngả ra đằng sau, dựa vào lưng chiếc ghế trạm trổ tinh xảo. Kẻ lừa gạt ông, chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp cả.
Hồi tưởng lại quá khứ đã qua, ông nhớ kể từ khi ông ngồi lên vị trí này, có trên 5 đứa trẻ, trên 5 sinh mệnh đã chôn vùi mạng sống ở hồ Miti. Hồ Miti, nếu đã đến đây, đến với lãnh địa của gia tộc này, không ai là không biết. Hồ mang tên thần thoại, không phải ngẫu nhiên mà có, hồ này được khơi tạo cách đây hàng nghìn năm, từ đời tổ tiên truyền lại, truyền đến ông bây giờ. Không biết người xưa đã làm thế nào, dùng cách gì, mà nước trong hồ, lại không phải thứ nước bình thường. Nước này không trong suốt tự nhiên, mà nó lại có màu tím, màu tím cứ đậm dần đậm dần từ trung tâm hồ đến các vòng bán kính lớn hơn, đến đêm, người ta thường nhìn thấy, từ trung tâm đáy hồ tỏa ra những làn khói xanh đặc biệt, thậm chí còn có những vệt sáng lấp lánh. Hiện đại đã mấy thế kỉ, nhưng vẫn chưa có một ai, chưa có một nhà nghiên cứu nào trong gia tộc có thể lí giải được nguyên nhân tại sao? Họ chỉ biết rằng, phía sâu dưới đáy hồ có một loại chất rất đặc biệt, và nó còn nguy hiểm hơn cả uranium, hay bất kì chất phóng xạ nào khác. Chất này không tồn tại trong bảng tuần hoàn các nguyên tố, có thể do nó chưa được tìm ra, hoặc cũng có thể do chưa ai nghiên cứu được đặc tính của nó nên chưa dám công bố ra quốc tế. Chỉ riêng việc nghiên cứu này thôi cũng khiến nhiều giáo sư phải bỏ mạng. Tuy nhiên, công cuộc nghiên cứu công trình vĩ đại của tổ tiên này đã được dừng lại ở thời đại của ông. Ông cho rằng, nếu tổ tiên đã tạo ra, vậy thì con cháu các ông chỉ việc sử dụng, tại sao phải tốn thời gian, tổn thất người và của để đổi lại là những xác chết xám đen? Hồ Miti từ lâu đã được sử dụng cho việc loại bỏ thành phần ngoại tộc, nâng cao khả năng cho người trong tộc, và loại bỏ những kẻ phản đồ của gia tộc. Đương nhiên, án phạt tối cao của gia tộc, chính là bị ném vào hồ để khi nổi xác lên mặt nước. Còn phần loại bỏ thành phần ngoại tộc, là do hồ Miti có điểm khác biệt. Bất kể là ai, chỉ cần là người trong dòng tộc này, và một dòng tộc có quan hệ khác, rơi xuống hồ, không những không chết, mà còn khiên cho dòng máu trong người họ trở nên đặc biệt. Máu của họ sau khi thay đổi, có khả năng tẩy lọc đáng kinh ngạc. Máu này có thể dùng để lọc bỏ những độc tố, nhưng tế bào ung thư hay những tế bào bị tổn hại của bất kì dòng máu nào khác. Nước hồ còn khiến ắt của họ, có màu tím tuyệt đẹp, một màu tím huyền ảo khác lạ. Khi đi trên đường, gặp bất kì người nào có đôi mắt đặc biệt ấy, hãy nhớ rằng, phải tránh họ càng xa càng tốt. Họ có thể dùng máu cứu bạn, thì cũng có thể dùng máu để giết bạn. Hơn nữa, trên móng tay những người này, có chứa độc tố thần kinh. Mọi chất độc đều có thể điều chế ra thuốc giải, còn độc này thì không. Cách điều chế thì có, nhưng để điều chế, lại rất khó khăn. Và biện pháp điều chế, chỉ có người nắm vị trí tối cao trong gia tộc mới biết.
Ông nghiêng người, hơi phẩy tay một cái, lập tức có bóng hình vụt qua từ căn phòng phía sau ông. Một người đàn ông mang mặt nạ bí ẩn.
- Thưa chủ nhân!_ người đàn ông cung kính cúi người.
- Annie đâu?_ ông nhàn nhạt mở miệng.
- Thưa chủ nhân, tiểu thư đang ở trong phòng.
- Mấy ngày nay, nó có động tĩnh gì không?

- Thưa chủ nhân, tối qua, tôi nghe tiếng động lạ phát ra từ trong phòng cô ấy, nhưng ngay khi tôi xông vào, liền không thấy gì cả, chỉ thấy cô ấy đang nằm yên trên giường, như đang ngủ say. Tôi còn bị cô ấy mắng thất lễ, dám xông vào phòng cô ấy lúc nửa đêm.
- Tiếp tục canh chừng nó cho ta. Nếu lát nữa, Ramie có tới tìm, thì cho con bé vào, để Annie an ủi nó một chút cũng được. Nhưng ngươi phải trông chừng cẩn thận cho ta, hai đứa nó rất ranh mãnh.
- Vâng thưa chủ nhân!
- Thật là, hai đứa nó cũng đâu còn nhỏ, một đứa 37, một đứa cũng gần 30 tuổi rồi, mà tính cố chấp không ai bằng. Đặc biệt là Annie, nó cứ như vậy suốt 17 năm rồi._ ông thở dài.
- Vậy thưa chủ nhân, còn chuyện kia…_ người đàn ông hơi ngập ngừng.
- Nhiều năm trước, ta đã hứa với Annie, sẽ không động gì đến hắn cả. Nhưng đột nhiên ta lại phát hiện ra có điều kì lạ, và ta không muốn bất kì điều gì bất lợi tới gia tộc, vậy, hắn không nên tồn tại nữa. Vốn dĩ cách đây mấy năm, ta đã cho người ám sát hắn, nhưng lại bị Annie phát hiện được, nó đã ngăn cản việc đó.
- Còn lần này…
- Ta không tin tên đó mạng lớn như vậy…
~Jenny~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận