Chương 1113:
Diệp Phi nở nụ cười nói: “Nhân sâm, rễ sắn, ngũ vị hương, hoàng kì, thanh bì, thiên ma, đương quy, hoàng bách, quả thật những vị thuốc này không ức chế lẫn nhau”
“Nhưng chúng sẽ có một loạt các tương tác với nhau.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi kết hợp nhân sâm và thiên ma?
Ngũ vị hương cùng hoàng bách kết hợp sẽ sinh ra cái gì? Điều gì sẽ xảy ra khi thanh bì và rễ sắn hòa vào nhau?”
Diệp Phi tiếp tục hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra khi chúng kết hợp với nhau và sau khi trải qua hoa giao sẽ phát sinh vấn đề gì?”
Đôi mắt của Sư phụ Cung nheo lại, véo ngón tay đọc ra vài dược tính rồi hừ một tiếng: “Quả thật chúng tương tác với nhau sẽ xảy ra nhiều thứ nhưng cuối cùng vẫn vô hại đối với cơ thể con người.”
Ông ta ngẩng cao đầu nói: “Tôi, người đã ăn nửa bát nhỏ là ví dụ chứng minh tốt nhất”
Diệp Phi hỏi: “Vậy nếu thêm một ít hoa hạnh nữa?”
Sư phụ Cung siết chặt mấy ngón tay, một lúc sau sắc mặt hơi thay đổi: “Những thứ phát sinh từ món phật nhảy tường, sau khi được xúc tác bởi hoa giao, lại thêm một ít hoa hạnh, nó sẽ sản sinh ra một loại chất kháng sinh có tính chất kháng khuẩn lợi”
Diệp Phi nhìn sư phụ Cung với ánh mắt lạnh lùng: “Nói một cách đơn giản, nó sẽ trở thành một loại thuốc kháng sinh cephalosporin.”
Trần Thần Hi cười khẩy: “Hoa hạnh? Hoa hạnh có từ đâu?”
“Cho dù có hoa hạnh, vậy thì sao? Đối với cơ thể chỉ có lợi, không có hại” Bà ta hừ lạnh: “Cứ cố làm ra vẻ thần bí”
“Rượu Hạnh Hoa”
Đột nhiên Sư phụ Cung thay đổi sắc mặt, bưng rượu Hạnh Hoa trên bàn lên: “Rượu vào, người chết!”
Món phật nhảy tường này cho thêm các loại rượu khác thì không có việc gì, nhưng thêm rượu Hạnh Hoa thì sẽ hoàn toàn thay đổi bản chất của nó.
“Cậu tuổi trẻ tài cao, là tôi thô lỗ rồi.
Thật xin lỗi”
Lập tức vẻ kiêu ngạo trên mặt Sư phụ Cung biến mất, ông †a đứng trước Diệp Phi cúi đầu: “Sau này chỉ cần nhà hàng mở cửa, cậu có thể đến ăn bất cứ lúc nào, hoàn toàn miễn phí cả đời.”
Giọng điệu của ông ta tràn đầy sự cảm kích, nếu như hôm nay Diệp Phi không kịp thời tìm ra manh mối, sợ rằng nhà hàng sẽ xảy ra tai nạn, đến lúc đó thiệt hại sẽ lên đến hàng trăm triệu.
Khuôn mặt xinh đẹp của những người phụ nữ mặc sườn xám lại lần nữa chấn động, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Phi không mấy nổi bật này lại thực sự thuyết phục được Sư phụ Cung và khiến cho ông ta phải xin lỗi ở nơi công cộng bất chấp hình tượng của mình.
Hơn nữa nhà hàng Hoàng Đình lại còn miễn phí cho Diệp Phi cả đời.
Điều này tương đương với việc Diệp Phi có quyền mà trước nay chỉ mình Sư phụ Cung có.
Trần Tích Mặc cũng hơi kinh ngạc, cô ta không ngờ rằng Diệp Phi lại có khả năng này.
“Biết mình sai mà sửa, thái độ rất tốt”
Diệp Phi cười nhạt, cầm lấy giấy bút lên viết gì đó rồi ném cho Sư phụ Cung: “Tôi đã thay đổi một loại thuốc cho công thức bí mật của ông.
Không những sẽ không có tương khắc lẫn nhau mà nó còn làm cho hương vị của món phật nhảy tường này thơm và ngon hơn.”
“Xem như là tôi cảm ơn vé ăn miễn phí cả đời mà ông tặng”
Sau khi nói xong, Diệp Phi vẫy tay với Trần Tích Mặc rồi dứt khoát quay người rời khỏi nhà hàng Hoàng Đình.
Sư phụ Cung nhìn xuống tờ giấy thì thấy thiên ma đã biến thành cẩu kỷ, ngay lập tức ông ta sửng sốt, sau đó võ đùi: “Đỉnh cao, đỉnh cao, đây mới chính là bậc thầy…”
Chỉ một sự thay đổi đơn giản mà đã khiến cho toàn bộ món ăn bớt đi mấy cái rủi ro.
Hơn nữa, nó còn làm cho mấy món ăn trở nên tươi mát hơn và ngay cả hương vị cũng được tăng lên một tầng cao mới.
Trần Thần Hi xao động sau khi nghe thấy sự ngưỡng mộ trong lời nói của Sư phụ Cung dành cho Diệp Phi.
Bà ta chợt cảm thấy rằng bà ta từ chối việc điều trị của Diệp Phi hình như đã là một quyết định vô cùng thiếu sự sáng suốt.
Diệp Phi không để ý đến suy nghĩ của mọi người, anh xoay người bước ra khỏi nhà hàng.
Khi vừa bước ra khỏi nhà hàng, ngay lập tức anh đã ngửi thấy một mùi sát khí dày đặc.
Sau khi thân thủ được xếp vào hàng Địa Cảnh thì khứu giác của Diệp Phi cũng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
Mặc dù anh nhìn qua một lượt và không phát hiện ra ai đáng ngờ nhưng trong lòng anh vẫn bắt đầu cảnh giác hơn.
Cái cảm giác đó giống như đang bị một con mãnh thú âm thầm rình rập.
“Xì xào…”