Chàng Rể Bí Ẩn


Tầm chạng vạng, ánh hoàng hôn dần tắt ngấm, nhường chỗ cho một bầu trời đen tối.

Dòng người hối hả ra vào trung tâm thương mại, lối vào bãi xe kẹt cứng.

Các hàng quán vỉa hè từ lớn đến nhỏ đều động nghẹt người ngồi ăn, làn khói trắng từ mấy món ăn bốc lên nghi ngút.
Tiếng nước chảy róc rách từ hòn non bộ chảy xuống hồ nước nhỏ với vài chú cá bơi qua bơi lại trong hồ.

Một người giúp việc đứng bên thành hồ, ném thức ăn xuống làm đám cá không ngừng bơi lên mặt hồ để thưởng thức bữa tối của mình.
Đứng trước tấm gương lớn, Lý Thế Kiệt chỉnh lại bộ vest màu xanh dương đậm màu của mình.

Dù không thích đi dự những buổi tiệc như thế nhưng vì chuyện lớn, anh cũng đành nghe theo.
Chuẩn bị xong xuôi, Lý Thế Kiệt quay người nhìn Trịnh Thu Cúc đang mặc trên người chiếc áo thun form rộng dài gần đến đầu gối và chiếc quần ngắn bên trong, những lúc Trịnh Thu Cúc mặc như vậy cứ trông như cô không mặc quần.

Cô đang ngồi ở bàn làm việc, tập trung nhìn vào máy tính, không nhìn về phía này.
Mỗi lúc làm việc, cô đeo thêm một chiếc kính trong suốt trông như bị cận nhưng thật ra cô dùng nó để tránh những tia sáng có hại cho mắt từ các loại màn hình.

Dù không lộng lẫy như mỗi khi ra đường nhưng hiện tại, nét đẹp của cô đã có thể đốn gục một sát thủ như Lý Thế Kiệt.
Trôi qua thêm một lúc, Trịnh Thu Cúc cuối cùng cũng không thể chịu nổi việc người khác nhìn chằm chằm vào mình như vậy.

Cô ngẩng đầu, cặp chân mày hơi nhíu lại, nhìn về phía Lý Thế Kiệt: "Anh nhìn gì vậy?"
"Không, không có gì." Giờ phút này Lý Thế Kiệt mới như bừng tỉnh, thoát khỏi sự đắm chìm trong sắc đẹp của cô.

Anh nói: "Chẳng qua cô đẹp quá thôi."
"Nói nhảm!" Trịnh Thu Cúc mắng: "Bộ anh không thể nói mấy câu có ý nghĩa à? Suốt ngày chỉ biết nói nhảm là hay."
"Không phải người vợ nào cũng thích nghe chồng mình nói những lời ngon ngọt hay khen mình sao?" Lý Thế Kiệt nói trông thản nhiên.
Trịnh Thu Cúc lạnh đáp: "Rất tiếc.

Tôi không nằm trong số đó."
Cô lại nhìn vào màn hình.

Ánh sáng từ màn hình hắt vào càng làm những đường nét góc cạnh trên gương mặt cô hiện rõ hơn, cứ như một người đẹp được đúc từ một bức tượng ra vậy.
"Vậy có lẽ chúng ta nên bỏ qua mấy bước phụ mà để vào chuyện chính được rồi." Lý Thế Kiệt cười, một nụ cười mang nhiều ẩn ý phía sau.
Trịnh Thu Cúc cũng nhận ra điều đó.

Cô không muốn lại bị anh dẫn dắt nữa.

Cô vờ như không nghe thấy, lạnh lùng nói: "Còn không đi nữa lát để ba tôi đợi thì anh tự hứng chịu hậu quả.

Mau đi đi để tôi còn làm việc."
Lý Thế Kiệt cũng không để bụng câu nói của cô.


Anh mỉm cười nhìn cô thêm vài giây rồi rời khỏi phòng.

Anh biết đây là cơ hội tốt nhất để cô không phải ở cùng với anh.

Dù chỉ là nửa ngày hay gần một đêm thôi thì cô cũng đã cảm thấy đủ rồi.
Dãy đèn hai bên hành lang đều đã được mở lên.

Gần đến giờ cơm tối nên khi đứng ở hành lang vẫn có thể nghe được một vài tiếng động nhỏ của những người giúp việc đang quần quật dưới phòng bếp, chuẩn bị thức ăn cho chủ của mình.
Đi đến đầu cầu thang, bất chợt tiếng chuông điện thoại trong túi áo khoác Lý Thế Kiệt reo lên.

Anh lấy điện thoại ra xem ai gọi đến.

Khi thấy tên người gọi, Lý Thế Kiệt liền tiến đến chiếc sô pha nằm ở hướng ngược lại của phòng ngủ, đứng tựa người lên tay vịn ban công nhìn xuống dưới cầu thang.

Ở vị trí này giúp anh có thể dễ dàng quan sát được có ai đang nghe lén hay đang đi lên đây hay không.
Vừa ấn nút nghe máy, phía đầu dây bên kia đã vọng đến giọng nói của John Davis: "Hôm nay công ty Cao Đạt tổ chức tiệc, cậu có đi không?"
"Có." Lý Thế Kiệt đáp cụt ngủn.
"Cậu có đi mà không báo với tôi à?"
"Mấy hôm nay không gặp cậu nên tôi cũng quên nói với cậu.

Bây giờ nói cũng đâu muộn lắm đâu."
"Chà! Cách làm việc này không giống với cách làm việc của Lý Thế Kiệt mà tôi biết nha.

Sao thế? Lại bị cô vợ của mình hành cho ra bã à? Thế nào, hai người hoà hợp với nhau trong chuyện đó chứ?"
Lý Thế Kiệt nghe ra được giọng điệu châm chọc của John Davis.

Anh biết hai từ "chuyện đó" mà anh ta nói đến là nói chuyện gì.

Không gì khác ngoài thứ dục vọng mà đàn ông và phụ nữ luôn tìm kiếm.

Là thứ mà vợ chồng, cặp đôi nào cũng đều sẽ trải nghiệm.
Lý Thế Kiệt thở dài một hơi để thể hiện sự thất vọng với người bạn thân của mình.

Anh nói: "Đầu óc của cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi à? Nếu cậu thèm khát như vậy sao không rủ bạn gái của cậu làm nhiều vào rồi sinh ra một đội quân luôn đi?"
John Davis cười: "Tôi cũng muốn lắm nhưng mà, phải đợi đối tác chấp nhận trước đã."
Lý Thế Kiệt nhìn chiếc bóng phản chiếu hắt lên cầu thang của mấy người giúp việc đi qua đi lại giữa khu vực bếp và bàn ăn.

Anh nói: "Vậy thì tôi chúc cậu sớm biến mong muốn của mình thành hiện thực."
John Davis ra vẻ khách sáo: "Cảm ơn, cảm ơn.

Còn cậu thì sao? Dù gì hai người cũng là vợ chồng với nhau mà.


Cậu ngại gì việc hòa làm một với với cô ấy chứ? Cứ làm tới luôn đi.

Biết đâu cô ấy đồng ý, sinh cho cậu một đứa trẻ kháu khỉnh thì sao?"
Tưởng chừng có thể giỡn được tiếp, nào ngờ Lý Thế Kiệt lại không bàn về vấn đề này.

Anh nói: "Nói giỡn đủ rồi.

Bây giờ quay lại chuyện chính được rồi đấy."
"Này, cậu nói chuyện của tôi thì được, còn khi nói chuyện của cậu thì cậu lại đánh trống lảng là sao?" John Davis bức xúc: "Cậu thấy cậu có công bằng không?"
"Không có sao trăng gì trong cuộc gọi này của chúng ta cả.

Nếu cậu muốn ngắm sao thì có thể ra ngoài ban công để ngắm." Lý Thế Kiệt lạnh lùng đáp: "Còn nữa, cậu nên nhớ xã hội này vốn không có cái gì gọi là công bằng cả."
John Davis thở dài một hơi: "Tôi chỉ nói giỡn một chút thôi mà, cậu đâu cần phải lạnh lùng như vậy đâu."
"Tôi với cậu là bạn bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn không hiểu tôi sao? Tôi không thích nói đùa quá lâu.

Tôi không thích thì không muốn nói đến nữa.

Chưa kể đến mục đích của cuộc gọi này để chúng ta bàn về việc điều tra cái chết của ba mẹ tôi.

Không phải cuộc gọi bình thường khác."
"...!Cậu nói vậy mà cũng nghe được à? Thôi, tôi không muốn cãi với cậu nữa.

Bàn vào việc chính đi." John Davis đành chịu thua với người bạn thân có chút cứng đầu này của mình: "Cậu có đem theo chiếc USB lúc trước tôi đưa cho cậu không?"
Lý Thế Kiệt gật đầu nói mình có đem theo thì John Davis lại hỏi tiếp: "Nhớ tôi đã dặn những gì không?"
John Davis tưởng Lý Thế Kiệt sẽ nói nhớ thì anh ta sẽ dễ hơn, còn nếu nói không nhớ thì anh ta sẽ chịu khó nói lại từ đầu.

Nhưng nào ngờ Lý Thế Kiệt lại đáp: "Tôi đâu có bị ngu."
John Davis rất muốn đấm Lý Thế Kiệt ngay bây giờ nhưng đành nén lại cơn giận, chuyện lớn vẫn còn trước mắt, cần phải giải quyết trước rồi muốn làm gì thì làm.

Anh ta nói: "Hỏi thôi mà, cậu đâu cần phải căng như vậy đâu."
Lúc này một cánh cửa trong hành lang mở ra thu hút sự chú ý của Lý Thế Kiệt, làm anh cũng phải quay đầu nhìn sang khi nghe tiếng động.

Trịnh Thu Thảo khép cửa phòng lại, định nói gì đó với Lý Thế Kiệt nhưng khi thấy anh đang nghe điện thoại, cô bé cũng từ bỏ ý định, tiến đến đầu cầu thang, đi thẳng xuống tầng dưới.
Lý Thế Kiệt không nói gì kể từ lúc Trịnh Thu Thảo xuất hiện.

Anh cũng biết cô bé muốn nói gì đó với mình nhưng nếu nói ở trong biệt thự này, anh thấy nó không ổn chút nào.

Trong biệt thự có hơn mười người giúp việc ở nhiều vị trí khác nhau.


Nếu anh và Trịnh Thu Thảo đứng đâu đó nói chuyện mà họ không thể nghe được nội dung, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào, nói rằng anh và cô em vợ có mối quan hệ mờ ám nào đó.

Anh không muốn mình biến thành tâm điểm của sự chú ý.

Anh không muốn, dù chỉ là một chút.

Vì thế anh sẽ làm mọi cách để tránh việc này có thể xảy ra.
Thấy Lý Thế Kiệt im lặng khá lâu, John Davis không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta liền hỏi, lòng đầy cảnh giác: "Có chuyện gì xảy ra à?"
Đến khi Trịnh Thu Thảo khuất bóng ở phía cuối cầu thang, Lý Thế Kiệt mới lên tiếng trả lời: "Không có gì.

Cậu chắc hẳn cũng biết mình nên làm gì rồi chứ?"
John Davis thở phào một hơi.

Anh ta cứ ngỡ phía bên Lý Thế Kiệt xảy ra chuyện gì hoặc tình huống xấu nhất là bị bại lộ thân phận.
"Tôi biết mình cần làm gì mà." John Davis gật đầu: "Giống như cậu nói, tôi đâu có bị ngu đâu."
Lý Thế Kiệt "ừ" một tiếng: "Được như vậy thì mừng."
John Davis nghe ra được hàm ý ẩn giấu trong câu nói của Lý Thế Kiệt.

Giọng anh ta nói hơi lớn: "Này! Ý cậu muốn nói là gì? Đừng tưởng tôi không biết cậu đang ám chỉ tôi ngu đấy nhé."
Lý Thế Kiệt có ý muốn nói như ý của John Davis hiểu.

Nhưng lời nói đã nói ra, người nghe đã nghe được vậy là tốt.

Lý Thế Kiệt vờ như chưa từng nói qua: "Không có ý gì cả.

Cậu nghe nhầm rồi.

Chẳng qua do cậu suy diễn nhiều quá thôi." Im lặng một lúc, Lý Thế Kiệt nhìn xuống cầu thang, thấy chiếc bóng cao lớn của người vệ sĩ đang tiến gần đến cầu thang.
"Tôi cúp máy đây.

Bây giờ tôi phải đến bữa tiệc rồi." Anh nói.
"Được rồi.

Tôi làm việc tôi, cậu làm việc cậu." John Davis dặn dò: "Mà này.

Nhớ đừng có thấy mấy cô em xinh tươi trong bữa tiệc mà quên đi chuyện chính đấy.

Nếu làm con người ta có thai thì hậu quả mệt lắm.

Cậu đừng quên là cậu đã có vợ rồi đấy, không như lúc trước đâu."
Lý Thế Kiệt "hừ" một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi không giống như cậu.

Chuyện này cậu không cần lo."
"Ừm.

Đúng là chúng ta có điểm không giống nhau thật.


Giờ tôi muốn là sẽ có người giúp.

Không biết ai kia muốn lại không được giúp, đã vậy còn bị chửi…"
John Davis chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy trong điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Màn hình đã chuyển về màn hình số điện thoại của Lý Thế Kiệt trong danh bạ.

Đối phương đã cúp máy.
Lý Thế Kiệt biết anh ta muốn nói đến điều gì.

Mối quan hệ giữa anh và Trịnh Thu Cúc, anh nghĩ mình nên tự quản lý nó còn đỡ hơn việc nghe nhiều lời khác nhau của những người khác.
Người vệ sĩ vừa đến ngã rẽ ở cầu thang đã thấy Lý Thế Kiệt.

Anh đã cúp điện thoại nên anh ta nói với Lý Thế Kiệt rằng Trịnh Quang đang ở trong xe và đang đợi anh.

Lý Thế Kiệt nói mình biết rồi, sau đó cho điện thoại vào túi áo khoác rồi theo sau người vệ sĩ ra đến chiếc xe màu đen mười sáu chỗ.
Vệ sĩ mở cửa cho Lý Thế Kiệt.

Anh hơi khom người trèo vào trong, ngồi cạnh Trịnh Quang ở hàng ghế sau.

Ông ta đang xem điện thoại, không thèm ngẩng đầu nhìn Lý Thế Kiệt mà hỏi: "Con làm gì mà lâu quá vậy?"
Lý Thế Kiệt đáp: "Tại lúc nãy có điện thoại gọi đến nên con mới xuống trễ."
"Cuộc gọi quan trọng à?" Ông ta hỏi.
"Dạ, là cuộc gọi của nhân viên trong tiệm bánh." Anh đáp.
Nghe đến hai từ "tiệm bánh", Trịnh Quang không nói nữa.

Im lặng nhìn người tài xế trèo lên ghế lái, ông ta lại nói tiếp: "Lần sau không quan trọng thì đừng nói gì nữa mà cúp máy đi.

Đến dự tiệc người ta mà đến trễ thì không hay đâu.

Nghe không?"
"Dạ, con biết rồi ạ."
Lý Thế Kiệt rất muốn nôn với cách nói chuyện của mình.

Từ lúc ba mẹ và người chú qua đời, anh chưa bao giờ nói chuyện với ai với giọng điệu lễ phép như vậy nữa.

Kể cả người bác Lý Hữu Bằng của anh cũng không được nghe như vậy.

Đối với Trịnh Quang thì anh lại càng không muốn.

Nhưng một khi vì công ty và đã đeo lên mặt lớp mặt nạ người con rể nhẫn nhịn gia đình thì đành chấp nhận vậy.
Chiếc xe chầm chậm đi ra khỏi ngôi biệt thự.

Đến khi ra đến tuyến đường lớn, vệ sĩ đạp mạnh chân ga hơn làm chiếc xe gồ lên một tiếng rồi lao nhanh trên đường.

Đi thẳng về phía công ty của Cao Đạt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận