Chàng Rể Chiến Thần

Đây đã định là một đêm không ngủ, Dương Chấn đã nói hết chuyện của mình cho Tần Nhã, không chút che giấu.

Tần Nhã vốn còn hơi phàn nàn về Dương Chấn, bây giờ nghe anh kể xong thì mọi sự phàn nàn đều đã không còn.

Tâm sự cả đêm cũng khiến mối quan hệ giữa hai vợ chồng tiến thêm một bước.

Sáng sớm hôm sau một nhà ba người thu dọn đồ đạc, đang chuẩn bị đi thì thấy Tần Yên xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi, cô ấy cũng đang định ra ngoài.

“Chị, anh rể, chào buổi sáng!”

Tần Yên chủ động lên tiếng chào hỏi.

Tần Nhã vốn hơi lo lắng cho Tần Yên, sau khi thấy cô ấy chủ động chào hỏi thì cô cũng an tâm.

“Yên, em không sao chứ?”

Tần Nhã vẫn không yên tâm, lại lo lắng hỏi.

“Em không sao, chỉ là tối qua tăng ca muộn quá không nghỉ ngơi không đủ.”

Tần Yên vươn eo rồi cười nói: “Anh rể, hôm nay em đi xe anh đến công ty được không?”

Dương Chấn mỉm cười: “Đương nhiên không thành vấn đề!”

Dương Chấn đưa Tiếu Tiếu và Tần Nhã đến địa điểm trước rồi mới lái xe đến Tập đoàn Nhạn Chấn.

Trên đường đi, Tần Yên nói: “Anh rể, về cơ bản em đã nắm được tình hình của công ty, điều duy nhất hơi khó khăn bây giờ là rất nhiều quản lý cấp cao lâu năm có phần không hài lòng em lên làm tổng giám đốc thay.”

Dương Chấn vừa lái xe vừa trả lời: “Bây giờ em đã lên làm tổng giám đốc thay thì mọi chuyện trong công ty đều do em xử lý, hãy dũng cảm lên, muốn làm gì thì làm, nếu có ai không phục thì em hãy nghĩ cách để họ khuất phục, thật sự không được thì đuổi việc cũng được.”

Điều mà Tần Yên muốn nghe chính là câu này của Dương Chấn, cô cười hì hì rồi nói: “Anh rể, vậy em cứ xử lý mạnh tay nhé! Nếu thật sự gây ra rắc rối gì thì anh phải giúp em đó.”

“Anh còn lo lắng em không đảm nhiệm được, bây giờ xem ra là anh nghĩ nhiều quá rồi.”

Dương Chấn cười nói: “Cứ mạnh tay đi, khi cần mãnh mẽ thì không được mềm yếu, cố gắng bồi dưỡng mấy người thân tín của mình.”

Trong lúc nói chuyện thì xe đã tới dưới lầu công ty, Tần Yên xuống xe xong, Dương Chấn quay đầu xe rời đi.

Châu Thành, nhà họ Dương.

Trong một căn biệt thự hào hoa, gia chủ nhà họ Dương – Dương Hướng Minh ngồi trên sofa, thuận tay tắt công tác máy pha trà rồi rót cho mình một tách trà nóng.

Dương Cẩn đứng bên cạnh ông ta nói: “Ông nội, mặc dù nhà họ Quan đã sụp đổ nhưng các sản nghiệp dưới quyền nhà họ Quan đều vô cùng đoàn kết, muốn can thiệp vào cũng không có hy vọng.”

Dương Hướng Minh nhíu mày: “Méo mó có hơn không, dù sao cũng là sản nghiệp dưới quyền nhà họ Quan, cho dù nhà họ Quan sụp đổ thì muốn thôn tính sản nghiệp nhà họ Quan là điều không dễ dàng, nhưng cũng không phải không thể.”

“Ông nội, theo điều tra của cháu thì các sản nghiệp dưới quyền nhà họ Quan đều tương đối độc lập, sẽ không thể đoàn kết như vậy, bây giờ đoàn kết lại còn kiên cố hơn lúc nhà họ Quan vẫn còn lớn mạnh.”

Dương Cẩn nghiêm nghị nói: “Cháu nghi ngờ Dương Chấn đã bắt đầu hành động rồi, chưa biết chừng nhà họ Quan đã bị anh ta chỉnh đốn nên chúng ta mới không có cơ hội lợi dụng.”

Dương Hướng Minh nghe vậy thì không nói gì, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói: “Chắc là không đâu, là cháu chưa tìm được thời điểm tốt nhất, chiều qua Tập đoàn Nhạn Chấn vừa xảy ra chuyện, bây giờ tin tức đã chiếm hết các trang đầu truyền thông lớn ở Giang Châu, hẳn là thằng ranh đó còn đang bận rộn gấp rút giải quyết, bây giờ mới là cơ hội của chúng ta.”

Hai mắt Dương Cẩn đột nhiên sáng lên: “Ông nội, cháu hiểu rồi, ông yên tâm, bây giờ cháu sẽ đi nói chuyện với những người phụ trách các xí nghiệp lớn dưới quyền nhà họ Quan.”

Cùng lúc đó, ở một phòng giam trong nhà tù Giang Châu.

Một ông lão tóc tắng mặc quần áo tù nhân đang ngồi trong góc, toàn thân run rẩy.

“Lão già, ông đây đau lưng, đấm lưng cho ông đi.”

Ở giường bên, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn đang giễu cợt nhìn về phía ông già.

Bên cạnh người đàn ông trung niên còn có vài người nữa, người thì bóp chân, người bóp tay, người đàn ông trung niên nằm trên giường với vẻ mặt thoải mái.

Người ông già run lên, vội vàng đứng dậy qua đó.

Kể từ khi vào phòng giam này, ngày nào ông cũng phải sống cuộc sống nơm nớp lo sợ, chỉ vài ngày ngắn ngủi mà ông đã bị đánh đập rất nhiều.

Những người bị nhốt ở đây đều là tử tù, họ sẽ chẳng bao giờ nói tới đạo lý kính già yêu trẻ với bạn đâu.

So với cuộc sống cao ngạo trước kia thì nơi này đúng là địa ngục, trong lòng ông ta lúc này chỉ có sự hối hận.

Ông vừa mới đấm lưng cho người đàn ông trung niên vài cái thì hắn đã tức giận quát: “Ông không đấm mạnh hơn được à?”

“Mày dạy ông ta phải mạnh tay như nào đi.” Người đàn ông trung niên nói với tử tù trẻ bên cạnh.

Tử tù trẻ cười xấu xa, giơ tay đấm vài cú vào ngực ông lão, không hề nể tình.

Ông già đau đớn rên rỉ.

Đúng lúc này, một tên giám ngục bất chợt mở cửa phòng giam rồi lạnh lùng nói: “Quan Tôn Sắc, ra đây cho tôi!”

Ông già này chính là Quan Tôn Sắc bị bắt đi trong buổi mừng thọ bảy mươi.

Chẳng mấy chốc Quan Tôn Sắc được đưa tới phòng tiếp khách, khi ông ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, vẻ mặt đầy kích động.

“Cậu Dương, tôi biết sai rồi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống, tôi không dám đối nghịch với cậu nữa.”

Quan Tôn Sắc vừa thấy Dương Chấn đã quỳ xuống đất, dập mạnh đầu nhận lỗi hết lần này đến lần khác, trán ông ta nhanh chóng rách ra rồi chảy máu.

“Quan Tôn Sắc, hôm nay tôi tới là để cho ông một cơ hội, nhưng phải xem ông có trân trọng hay không.”

Dương Chấn hờ hững nói.

Ban đầu anh còn tưởng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng từ vẻ sợ sệt của Quan Tôn Sắc với mình, anh biết mọi chuyện sẽ rất thuận lợi.

Quan Tôn Sắc vui mừng khôn xiết, vội nói: “Cậu Dương, chỉ cần cậu đưa tôi ra khỏi nơi đáng sợ này thì cậu muốn tôi làm gì tôi cũng làm.”

Cả đời ông ta quen sống trong nhung lụa, đã bao giờ phải trải qua những điều này?

“Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, xem ông chọn cái nào.”

Dương Chấn bỗng mỉm cười, anh nói: “Lựa chọn thứ nhất, tôi sẽ đưa ông ra ngoài nhưng những người còn lại trong gia tộc sẽ mãi mãi phải ở lại đây; lựa chọn thứ hai, tôi sẽ ban chết cho ông, những người khác trong gia tộc phải rời khỏi đây.”

“Cho ông mười giây suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời!”

“Tôi chọn cái thứ hai, cậu giết tôi đi!”

Điều khiến Dương Chấn bất ngờ là anh vừa nói ra hai lựa chọn, Quan Tôn Sắc đã lập tức chọn phương án thứ hai.

“Ồ? Ông chắc chứ?”

Dương Chấn giễu cợt hỏi.

“Một câu hỏi trắc nghiệm đơn giản như vậy còn cần suy nghĩ sao? Quan Tôn Sắc tôi cả đời này đều chuyên quyền độc đoán, ích kỷ tư lợi, nhưng không phải người không có tình nghĩa.”

Quan Tôn Sắc nở nụ cười cay đắng: “Nếu có thể dùng mạng sống của tôi để đổi lấy sự tự do cho các con cháu nhà họ Quan thì tất nhiên tôi sẽ bằng lòng.”

“Câu trả lời của ông khiến tôi rất hài lòng, tôi sẽ cho nhà họ Quan một cơ hội nữa.”

Dương Chấn đột nhiên mỉm cười, anh đứng dậy nói với giám ngục bên cạnh: “Thả hết người nhà họ Quan ra!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui